Hành Trình Cùng Em

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cơm Chiên Đại Vượt Ngục

(Đang ra)

Cơm Chiên Đại Vượt Ngục

Elbow

Màn cao trào là cơn mưa thiên thạch 1.000 đĩa cơm chiên trút xuống đầu cai ngục! Một tác phẩm đoạt giải Nhất đầy thuyết phục trong số 1.

1 3

Lãnh Chúa Lạc Quan Và Cuộc Phòng Thủ Nhàn Nhã: Ma Thuật Sản Xuất Biến Ngôi Làng Vô Danh Thành Pháo Đài Mạnh Nhất

(Đang ra)

Lãnh Chúa Lạc Quan Và Cuộc Phòng Thủ Nhàn Nhã: Ma Thuật Sản Xuất Biến Ngôi Làng Vô Danh Thành Pháo Đài Mạnh Nhất

Sou Akaike

Liệu pháo đài mà cậu tự tay xây dựng từ những bức tường đầu tiên có thể mang lại cho cậu một cuộc đời đáng sống hơn thứ ma pháp chiến đấu mà mọi người tôn sùng hay không?

1 4

Kìa, bạn gái của mày vừa đi ngang qua đó

(Đang ra)

Kìa, bạn gái của mày vừa đi ngang qua đó

Anh họ Jerry

Trong mắt anh, em vẫn là người đẹp nhất.*Main rác:/

3 3

Dare ga Watashi no Yuri nano ka!?

(Đang ra)

Dare ga Watashi no Yuri nano ka!?

Yuuki Rin

Một câu chuyện hài lãng mạn về việc 『Hoàn toàn không đoán được ai đang thích mình』!

23 426

Howling Blaze: Kiếm Sĩ Tang Viêm và Ma Nữ Bất Diệt

(Đang ra)

Howling Blaze: Kiếm Sĩ Tang Viêm và Ma Nữ Bất Diệt

Shimizu Yuu

Loạt tác phẩm hành động giả tưởng "Ma pháp cộng sự x Kiếm vũ chiến đấu" được trình làng bởi bộ đôi tác giả Shimizu Yuu và họa sĩ Tohsaka Asagi, xin chính thức được mở màn!

14 4

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Chương 04: Lễ hội trường học đầy những bất ngờ và thú vị trong ngày hôm đó - Chương 4-11: Dù sao đi nữa, lễ hội văn hóa vẫn vui

──Con nhỏ đó bị cái quái gì vậy!

Tôi thầm rủa Shirakawa Rio. Càng nghĩ lại, máu trong người tôi càng sôi lên. Rốt cuộc con nhỏ đó muốn cái quái gì mà đến bây giờ lại kiếm chuyện với mình chứ? Đã năm tháng trôi qua kể từ ngày bị cô ta từ chối. Suốt thời gian đó, tôi và cô ta chẳng dính dáng gì đến nhau, vậy mà tại sao bây giờ lại xảy ra chuyện này, tôi hoàn toàn không thể hiểu nổi.

Và không ngờ rằng, những lời nói của cô ta lại khiến tôi tổn thương đến vậy. Gặp được Iori và mọi người, thế giới xung quanh dần thay đổi, tôi cũng bắt đầu nói chuyện được với cả những bạn nữ không thân... Tôi đã ngỡ rằng mọi chuyện đang dần tốt đẹp hơn.

Hay tất cả chỉ là do tôi tự huyễn? Rằng thực tế chẳng có gì thay đổi cả? Rằng cái mác một kẻ bị ghét vẫn y nguyên như cũ? Rằng tôi đã tự mãn một cách ngu ngốc mà không hề hay biết?

Nếu vậy thì, bị cô ta nói là ‘đắc chí’ cũng phải thôi.

Tôi thở hắt ra một hơi thật sâu rồi bước trở lại phòng chờ.

Trong phòng là bốn thành viên của Unlucky Diva đang hân hoan, cùng với Master và anh chủ S Studio.

「Asou! Mình qua rồi đó!」

Shin vừa thấy tôi đã báo ngay kết quả. Chuyện đó, chẳng cần nói thì nhìn mặt cũng biết.

「Thật ạ? Tuyệt vời! Cảm ơn anh nhiều lắm, anh Suda.」

Tôi cố nặn ra một nụ cười rồi cúi đầu chào.

「Haha, không có gì. Buổi live hay lắm. Về mặt kỹ thuật thì vẫn còn nhiều lỗ hổng, nhưng đây là một ban nhạc có tiềm năng. Cứ xem như đây là một khoản đầu tư cho thế hệ trẻ tài năng thôi.」

Nghe lời khen đó, cả bọn chúng tôi lại cúi đầu chào một lần nữa.

「Thế thì, senpai. Bọn mình về chứ?」

「Ừ, về thôi. Xem ra phen này anh phải đãi chúng mày một bữa ra trò rồi, lỗ nặng đây... Về chuẩn bị thôi.」

Master lườm tôi một cái sắc lẻm rồi cùng anh chủ studio đi về phía lối ra.

「…Tại mày bày ra cái trò cá cược vớ vẩn nên tao mới bị Master ghét ra mặt đây này.」

「Đá há há, lo gì ba cái chuyện đó! Được ăn một bữa no nê toàn món ngon thì cứ mong chờ đi là được rồi.」

Shin cười một cách thỏa mãn như thể vừa lấy được đầu quỷ. Ủa, thực tế người lập công là tôi mới đúng chứ? Mấy người này có làm gì đâu.

「Vậy tụi mình cũng đi thay đồ thôi.」

Cả bọn, trừ tôi, đều gật đầu. Ngay lúc sắp ra khỏi phòng chờ, Iori ngoảnh lại nhìn tôi. Em khẽ mấp máy môi, không thành tiếng: “Bánh crepe.” Đôi mắt em lấp lánh ý cười.

Xem ra em vẫn nhớ lời hứa trước buổi live.

Chỉ một hành động nhỏ ấy của em cũng đủ xoa dịu lòng tôi. Thật tình, Iori đang dùng loại ma thuật hồi phục nào vậy chứ? Dù tâm trạng có tồi tệ đến đâu, chỉ cần nhìn thấy nụ cười của em là mọi thứ lại dịu đi trông thấy.

Nhưng, sự thật là tâm trạng tôi lúc này vẫn đang rất tệ. Mang cái tâm trạng này đi dự tiệc ăn mừng thì thật tình tôi cũng không muốn. Đi giải khuây cùng Iori cũng không phải là ý tồi.

Tôi gật đầu. Em liền vui vẻ mỉm cười rồi chỉ tay về phía gần cổng Nhà thi đấu. “Đợi tớ ở đằng kia nhé.” “OK.” Hai đứa giao tiếp chỉ bằng ánh mắt và cử chỉ, rồi tôi đi về phía điểm hẹn.

Sau đó, tôi và Iori đã tận hưởng lễ hội văn hóa. Khác với lúc trưa, bây giờ không còn căng thẳng nữa, nên có thể nói rằng chúng tôi đã tận hưởng lễ hội văn hóa theo đúng nghĩa của nó.

Đầu tiên, chúng tôi ăn món bánh crepe mà Iori ao ước, rồi đi xem tác phẩm của CLB Mỹ thuật, sau đó tôi phải ngăn em đăng ký một ứng dụng bói toán đáng ngờ do CLB Máy tính tự làm… Dù chỉ là những khoảnh khắc bình thường, không có gì đặc biệt xảy ra, nhưng tất cả đều trở nên thật đặc biệt.

Trong lúc ở bên em, những cảm xúc tiêu cực mà Shirakawa Rio gieo vào lòng tôi dần tan biến. Tôi lại một lần nữa thầm nghĩ, Iori thật tuyệt vời. Chỉ cần ở bên em, lòng tôi lại bình yên đến lạ.

Nơi cuối cùng chúng tôi ghé vào là nhà ma của lớp 2-4. Có lẽ vì lễ hội văn hóa đã gần tàn, nên các bạn “ma” cũng thấm mệt, chẳng còn mấy nhiệt huyết. Chắc là vì để ý đến họ, nên Iori đã “diễn sâu”, giật mình thon thót──chuyện đó thì cũng tốt thôi, nhưng em đã siết chặt lấy cánh tay phải của tôi, khiến tôi chẳng còn tâm trí đâu mà sợ ma nữa.

Vừa cảm nhận hơi ấm của em truyền qua cánh tay, tôi chợt nhớ lại lời của Shirakawa Rio. Dù thế này, mình vẫn bị ghét sao? Vẫn không được ai thích ư?

Thật ra thì, dù đang vui vẻ bên Iori, một góc trong đầu tôi vẫn còn vướng bận chuyện đó. Những lời Shirakawa Rio đã nói cứ liên tục vang vọng bên tai tôi. Chỉ khi nói chuyện với Iori, tôi mới cố gắng giữ nụ cười và tạm quên đi, nhưng bây giờ trong phòng tối, không ai thấy được vẻ mặt của tôi, nên tôi đã lỡ chìm vào suy nghĩ và tâm trạng lại trở nên u ám. Con người có lẽ không thể thay đổi ngay lập tức được. Mặc kệ những bạn ma đang cố gắng, tôi lại nghĩ đến những chuyện đen tối như vậy.

Từ lối ra, ánh hoàng hôn đang dần buông xuống hắt vào. Cứ thế bước ra ngoài, những người ở hành lang nhìn chúng tôi với vẻ mặt ngạc nhiên. Không, chính xác hơn là họ nhìn vào khoảng không giữa tôi và Iori, rồi lại so sánh gương mặt hai đứa. Tôi tự hỏi có chuyện gì, rồi cũng nhìn xuống và thấy… tay chúng tôi vẫn đang khoác chặt. Nhận ra điều đó, Iori vội vàng buông ra, lùi lại giữ khoảng cách. Đôi má trắng của em ửng đỏ, chắc chắn không phải do ánh hoàng hôn.

「Mà công nhận, ma quỷ đến giờ này thì cũng mệt rồi nhỉ.」

Vừa hứng chịu những ánh nhìn như dao găm của các học sinh xung quanh, Iori vừa bắt chuyện để che giấu sự ngượng ngùng.

「Cũng chiều tối rồi mà. Nhưng mà, Iori-san diễn nhập tâm ghê.」

Tôi lại bình tĩnh đến lạ. Bình thường thì, chắc chắn tôi cũng đã ở trong trạng thái mặt đỏ như sắp bốc hỏa rồi. Có lẽ là vì lúc nãy tôi đang nghĩ đến những chuyện u ám chăng.

「Bị cậu phát hiện rồi à?」

Iori ngượng ngùng cười, lè lưỡi. Không phải mình bình tĩnh là do đang nghĩ chuyện u ám đâu, nhìn nụ cười đó, tôi nghĩ thầm. Chắc chắn là, tôi… đã bắt đầu cảm thấy việc ở bên Iori là một điều tự nhiên. Tôi có thể ở bên em một cách tự nhiên. Khác với trước đây, chỉ cần nắm tay là tôi đã luống cuống không nói nên lời, nhưng sau cuộc trò chuyện trên sân thượng và trên đường về ngày hôm qua, tôi đang dần thay đổi.

Không biết có phải tôi tưởng tượng không, nhưng nhìn khoảng cách gần gũi giữa chúng tôi, có lẽ Iori cũng cảm thấy như vậy.

「Rõ như ban ngày luôn. Iori không chỉ làm ca sĩ được mà có khi còn làm diễn viên được đó.」

「Thôi nào. Lại nói mấy lời đó, rồi lần này lại bắt tớ tham gia kịch nghệ chứ gì.」

「Ồ, vậy tiết mục năm sau quyết định là kịch nhé. Tớ sẽ nói với Shin.」

「Tuyệt đối không.」

Vừa trò chuyện như vậy, chúng tôi vừa rảo bước trong lễ hội văn hóa đang dần tàn. Các học sinh dường như đã bắt đầu hướng đến những cuộc vui khác, như tiệc ăn mừng hay lễ hội đêm. Còn chúng tôi thì không tham gia lễ hội đêm, mà định đi thẳng đến bữa tiệc của Master. Nghe Shin nói, quán sẽ được bao trọn gói. S Cafe đúng là lỗ nặng rồi.

「Tớ rất mong chờ bữa tiệc đó.」

Iori mỉm cười rạng rỡ và nói.

Nụ cười ấy được ánh hoàng hôn nhuộm màu, đẹp đến thoát tục, đẹp đến mức tôi chỉ muốn giữ riêng cho mình. Thấy em có thể tận hưởng lễ hội văn hóa và nở một nụ cười rạng rỡ đến thế──nếu tạm gác lại chuyện của Shirakawa──thì đối với tôi, đây cũng là một lễ hội văn hóa tuyệt vời nhất.