Hành Trình Cùng Em

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cơm Chiên Đại Vượt Ngục

(Đang ra)

Cơm Chiên Đại Vượt Ngục

Elbow

Màn cao trào là cơn mưa thiên thạch 1.000 đĩa cơm chiên trút xuống đầu cai ngục! Một tác phẩm đoạt giải Nhất đầy thuyết phục trong số 1.

1 3

Lãnh Chúa Lạc Quan Và Cuộc Phòng Thủ Nhàn Nhã: Ma Thuật Sản Xuất Biến Ngôi Làng Vô Danh Thành Pháo Đài Mạnh Nhất

(Đang ra)

Lãnh Chúa Lạc Quan Và Cuộc Phòng Thủ Nhàn Nhã: Ma Thuật Sản Xuất Biến Ngôi Làng Vô Danh Thành Pháo Đài Mạnh Nhất

Sou Akaike

Liệu pháo đài mà cậu tự tay xây dựng từ những bức tường đầu tiên có thể mang lại cho cậu một cuộc đời đáng sống hơn thứ ma pháp chiến đấu mà mọi người tôn sùng hay không?

1 4

Kìa, bạn gái của mày vừa đi ngang qua đó

(Đang ra)

Kìa, bạn gái của mày vừa đi ngang qua đó

Anh họ Jerry

Trong mắt anh, em vẫn là người đẹp nhất.*Main rác:/

3 3

Dare ga Watashi no Yuri nano ka!?

(Đang ra)

Dare ga Watashi no Yuri nano ka!?

Yuuki Rin

Một câu chuyện hài lãng mạn về việc 『Hoàn toàn không đoán được ai đang thích mình』!

23 426

Howling Blaze: Kiếm Sĩ Tang Viêm và Ma Nữ Bất Diệt

(Đang ra)

Howling Blaze: Kiếm Sĩ Tang Viêm và Ma Nữ Bất Diệt

Shimizu Yuu

Loạt tác phẩm hành động giả tưởng "Ma pháp cộng sự x Kiếm vũ chiến đấu" được trình làng bởi bộ đôi tác giả Shimizu Yuu và họa sĩ Tohsaka Asagi, xin chính thức được mở màn!

14 4

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Chương 04: Lễ hội trường học đầy những bất ngờ và thú vị trong ngày hôm đó - Chương 4-6: Khoảng cách đôi ta, gần thêm một chút

Sau đó, cả đám chúng tôi đã có một bữa ra trò ở quán ăn gia đình. Chắc hẳn chúng tôi đã gây phiền toái không nhỏ cho quán, nhưng đó là lỗi của họ vì đã không cấm tiệt mấy bữa tiệc ồn ào này.

Tăng một kết thúc sau bảy giờ. Shin và Shougo có vẻ định xông thẳng sang tăng hai, nhưng tôi đã chuồn êm trước khi bị chúng nó tóm được. Thật tình, tôi không muốn bị cuốn vào thêm nữa.

「A! Bắt quả tang Asou-kun đang lén lút chuồn đi!」

Tôi giật mình quay lại, người cất tiếng là Mashimo Shino. Đi cùng cô ấy còn có Nakama Fumi và cả Iori.

「Không đi tăng hai thì cũng phải báo cáo một tiếng chứ?」

Iori cười tinh nghịch.

「Ngốc à. Tớ mà nói không đi thì thế nào cũng lại bị ép tham gia cho xem.」

「Mà, mai vẫn còn lễ hội mà nhỉ~. Vậy thì, Asou-kun về chung luôn đi.」

Lời mời của Mashimo khiến tôi sững người trong giây lát. Dù có cô ấy ở đó, nhưng cái không gian có cả Iori và Nakama-san cùng lúc thế này có vẻ hơi bất ổn. Cũng chính vì chuyện này mà lúc nãy Iori đã dỗi bỏ đi. Nhưng mà, chúng tôi cũng đã có khoảng thời gian trên sân thượng rồi, chắc chắn em đã hiểu cho mình──tôi tự trấn an mình như vậy và miễn cưỡng đồng ý.

Tuy nhiên, chỉ vài phút sau, tôi đã nhận ra suy nghĩ của mình non nớt đến nhường nào.

Lễ hội văn hóa kết thúc là đến kỳ thi cuối kỳ. Và không hiểu sao, câu chuyện lại lái sang việc bốn đứa chúng tôi sẽ cùng nhau lập nhóm học bài. Nghe đâu ý tưởng là để dạy cho nhau môn sở trường, nên tôi, người giỏi tiếng Anh, cũng bị lôi kéo vào. Iori chẳng những không giúp đỡ gì, mà ngược lại còn hùa theo phe Mashimo. Nhìn ánh mắt tinh nghịch của em, có lẽ em thừa biết tôi đang khó xử nên mới cố tình đổ thêm dầu vào lửa. Chắc em đang trả đũa chuyện hôm nay bằng những việc nhỏ nhặt thế này. Và có lẽ, màn trả thù vặt vãnh này sẽ còn tiếp diễn. Chỉ nghĩ đến thôi đã thấy đau dạ dày.

Mà nói đi cũng phải nói lại... rõ ràng là đã giận lên giận xuống vì chuyện của mình và Nakama-san, vậy mà sao giờ lại có thể thân thiết như vậy được chứ. Con gái đúng là một sinh vật khó hiểu.

Một lúc sau, khi đã tạm biệt nhóm Nakama-san, tôi và Iori cùng nhau rảo bước trên con đường quen thuộc.

Trong dòng người qua lại, có những người đã trang bị đầy đủ khăn quàng, găng tay và áo khoác. Iori đi bên cạnh cũng đang đeo cả khăn quàng lẫn găng tay. Trong ba món đó, có lẽ chỉ mình tôi là không có món nào.

Nghĩ vậy, tôi đút bàn tay không cầm cặp vào túi quần, rồi bất giác rùng mình một cái.

「Nếu lạnh thì ít nhất cũng nên quàng khăn vào chứ. Lỡ bị cảm tớ không biết đâu đấy?」

Có vẻ như em đã thấy tôi run lên, Iori tỏ vẻ hơi lo lắng. Nếu được Iori chăm bệnh thì dù có nằm liệt giường tôi cũng chẳng màng, nhưng giờ ở nhà đã có mẹ nên đó cũng chỉ là một giấc mơ không thành.

「…Tại, tớ làm gì có khăn quàng cổ.」

「Thật á? Thời buổi này mà vẫn có người như vậy sao—」

「Ừm, đúng là—」

Đúng là vậy nhỉ, ngay khi tôi định đáp lời, ánh mắt tôi đã bị một anh chàng sinh viên khoa thể chất đi phía trước thu hút. Iori có lẽ cũng thấy lạ, nên nhìn theo hướng mắt tôi và… cũng sững sờ y hệt. Anh chàng sinh viên nọ đang vận một bộ trang phục không thể hợp hơn cho mùa hè, với áo ba lỗ và quần đùi. Đây là cách thể hiện ý chí rằng cơ bắp của anh ta không hề biết đến cái lạnh chăng? Hoàn toàn không thể hiểu nổi, trước bộ dạng lạc quẻ giữa mùa đông này, cả hai chúng tôi đều cạn lời.

「…Tên đó trông cũng chẳng có vẻ gì là có khăn quàng cổ đâu.」

「Ừ-Ừm, nhỉ.」

Chúng tôi đồng thời dời mắt khỏi anh chàng áo ba lỗ, vờ như chưa thấy gì. Chắc hẳn anh ta lớn lên ở Alaska.

「Nhưng mà, ít nhất cậu cũng có găng tay chứ?」

「Không biết nữa…? Chắc tớ vứt đâu rồi, tại nó quê mùa quá.」

Bên cạnh, tôi nghe thấy một tiếng thở dài, haizz. Có vẻ em đã cạn lời với câu trả lời của tôi.

「Thôi, hết cách với cậu thật rồi—…」

Vừa lẩm bẩm, Iori vừa tháo chiếc găng tay trái ra và cho vào túi áo. Khi tôi đang ngạc nhiên nhìn em, em đột nhiên chìa bàn tay trái ra.

「…Ít nhất thì, vì lúc nãy tớ vẫn đeo găng tay, nên tớ nghĩ là nó ấm đó?」

「Hể?」

Tôi nhìn luân phiên giữa bàn tay đang chìa ra và gương mặt em.

「Cái đó, nói tóm lại là…」

Có nghĩa là mình được nắm tay em sao? Như đọc được suy nghĩ của tôi qua câu nói bỏ lửng, Iori e thẹn gật đầu.

Đây cũng là thành quả sau khoảng thời gian trên sân thượng hôm nay chăng? Vừa nghĩ vậy, tôi vừa hít một hơi thật sâu để em không nhận ra, rồi nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay ấy.

Những ngón tay của chúng tôi đan vào nhau, siết nhẹ. Cái gọi là, nối tay người tình. Kể từ lễ hội lần trước, đây là lần đầu chúng tôi nắm tay, nhưng tôi có cảm giác lần đó chúng tôi cũng không nắm chặt đến thế này. Tay em vẫn mảnh mai như mọi khi, nhưng ấm áp lạ thường, khiến cõi lòng tôi cũng ấm áp theo.

「Lạnh cóng thế này… mai cậu phải đeo găng tay đến trường đàng hoàng đấy nhé? Đeo và không đeo khác nhau một trời một vực đó.」

Iori vừa nói vừa hơi đỏ mặt. Chắc hẳn, em cũng đang ngượng ngùng và chỉ đang cố tỏ ra bình thường mà thôi.

「Nhưng mà, ngày mai tớ vẫn thích thế này hơn.」

Tôi thử nói thẳng lòng mình.

「A, nếu cậu nói vậy thì—」

Vừa nói, Iori vừa nới lỏng tay ra.

「A—, đùa thôi, đùa thôi! Tớ sẽ mang đi đầy đủ mà.」

Vừa cười khúc khích, em vừa siết chặt lại tay tôi.

「Nếu Masaki-kun đã tha thiết như vậy, thì ngày mai cứ thế này cũng được mà.」

Em lè lưỡi, nở một nụ cười tinh nghịch. Chết tiệt, mình bị lừa rồi. Xem ra tôi đã hoàn toàn bị em chơi xỏ.

「…Cậu, chắc chắn là S rồi.」

「Làm gì có đâu—. Masaki-kun chẳng phải cũng hay trêu chọc tớ sao?」

「Việc tớ trêu chọc là một trong những biểu hiện của tình cảm nên không sao cả.」

「Vậy thì, của tớ cũng giống như vậy đó.」

Nếu được ở bên Iori, thì bị trêu chọc như vậy cũng không tệ. Vừa ngắm nhìn nụ cười đáng yêu hơn bất cứ ai của em, tôi vừa tự thuyết phục mình như vậy.

Mối quan hệ của chúng tôi, bây giờ ra sao cũng được. Thứ đang hiện hữu lúc này, chính là mối quan hệ của chúng tôi. Bạn bè hay người yêu... chẳng cần phải vội vàng gò ép nó vào một định nghĩa nào cả. Chắc hẳn cũng có những tình yêu được nuôi dưỡng một cách từ từ và tự nhiên. Thậm chí, cách này có lẽ còn dệt nên một mối liên kết bền chặt hơn. Tự lúc nào, tôi đã tin chắc vào điều đó.