Hành Trình Cùng Em

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cơm Chiên Đại Vượt Ngục

(Đang ra)

Cơm Chiên Đại Vượt Ngục

Elbow

Màn cao trào là cơn mưa thiên thạch 1.000 đĩa cơm chiên trút xuống đầu cai ngục! Một tác phẩm đoạt giải Nhất đầy thuyết phục trong số 1.

1 3

Lãnh Chúa Lạc Quan Và Cuộc Phòng Thủ Nhàn Nhã: Ma Thuật Sản Xuất Biến Ngôi Làng Vô Danh Thành Pháo Đài Mạnh Nhất

(Đang ra)

Lãnh Chúa Lạc Quan Và Cuộc Phòng Thủ Nhàn Nhã: Ma Thuật Sản Xuất Biến Ngôi Làng Vô Danh Thành Pháo Đài Mạnh Nhất

Sou Akaike

Liệu pháo đài mà cậu tự tay xây dựng từ những bức tường đầu tiên có thể mang lại cho cậu một cuộc đời đáng sống hơn thứ ma pháp chiến đấu mà mọi người tôn sùng hay không?

1 4

Kìa, bạn gái của mày vừa đi ngang qua đó

(Đang ra)

Kìa, bạn gái của mày vừa đi ngang qua đó

Anh họ Jerry

Trong mắt anh, em vẫn là người đẹp nhất.*Main rác:/

3 3

Dare ga Watashi no Yuri nano ka!?

(Đang ra)

Dare ga Watashi no Yuri nano ka!?

Yuuki Rin

Một câu chuyện hài lãng mạn về việc 『Hoàn toàn không đoán được ai đang thích mình』!

23 426

Howling Blaze: Kiếm Sĩ Tang Viêm và Ma Nữ Bất Diệt

(Đang ra)

Howling Blaze: Kiếm Sĩ Tang Viêm và Ma Nữ Bất Diệt

Shimizu Yuu

Loạt tác phẩm hành động giả tưởng "Ma pháp cộng sự x Kiếm vũ chiến đấu" được trình làng bởi bộ đôi tác giả Shimizu Yuu và họa sĩ Tohsaka Asagi, xin chính thức được mở màn!

14 4

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Chương 04: Lễ hội trường học đầy những bất ngờ và thú vị trong ngày hôm đó - Chương 4-5: Ngày đầu tiên của lễ hội văn hóa và cả núi rắc rối

Một lúc lâu sau, Iori mới thôi nức nở trong vòng tay tôi. Tôi dịu dàng vuốt ve mái tóc dài của em, ngước nhìn đôi chim đang chao liệng trên đầu. Cặp chim trắng ấy như thể đang dõi theo và bảo vệ chúng tôi, lượn một vòng rồi buông rơi một chiếc lông vũ trắng muốt, tựa như của thiên thần. Chiếc lông vũ chao đảo trong gió, rồi bị cuốn đi về phía cuối sân thượng.

Tôi nhẹ nhàng giữ lấy vai em, tách em ra một chút. Iori ngước lên, đôi mắt to tròn giờ đây vẫn long lanh ngấn nước, những vệt lệ còn vương trên má. Tôi đưa hai tay lên, áp vào đôi má đẫm lệ của em và nhẹ nhàng lau đi. 「Xin lỗi nhé. Tớ làm ướt chỗ này mất rồi」, em nói, chỉ vào ngực áo tôi. Một vệt sẫm màu hằn lên, dấu tích của những giọt nước mắt. Tôi chỉ lắc đầu đáp, 「Không sao đâu」.

Công nhận, hôm nay mình kiềm chế giỏi thật.

Thật lòng, tôi đã muốn ôm em chặt hơn nữa, muốn hôn lên đôi má ấy, đôi môi ấy, và gào lên rằng tôi yêu em đến nhường nào.

Nhưng, bây giờ chưa phải là lúc. Nếu thật sự trân trọng em, thì việc thuận theo cảm xúc nhất thời mà nói ra ngay lúc này thật không phải với em. Tôi muốn tỏ bày trong một khung cảnh đàng hoàng hơn, vào một thời điểm thích hợp hơn. Đó mới là sự chân thành, tôi nghĩ vậy.

「Cứ làm ướt bao nhiêu tùy thích.」

Tôi nói vậy, thay cho một lời tỏ tình chưa thể ngỏ. Nghe thế, em như muốn đáp lại Vậy em không khách sáo nữa nhé, rồi áp trán vào ngực tôi, dụi dụi như một chú mèo con đang làm nũng. Em lau nước mắt thật kỹ vào chiếc áo sơ mi đi thuê của tôi, khịt mũi một tiếng, rồi thở ra một hơi thật dài.

「Trong vòng tay của Masaki-kun, vừa ấm áp, lại vừa bình yên lạ thường.」

Nói rồi, Iori ngượng ngùng mỉm cười.

Giá như tôi có thể đáp lại bằng một câu sến súa nào đó như, “Vòng tay này lúc nào cũng dành cho cậu”, nhưng cuối cùng tôi lại chẳng thốt nên lời. Tôi và Iori mới gặp nhau được khoảng một tháng rưỡi. Không cần phải vội. Vẫn còn nhiều thời gian mà, cứ từ từ cho đến khi em tin tưởng tôi hơn nữa, đến khi em cảm thấy muốn trải lòng và dựa dẫm vào tôi cũng chưa muộn.

「Chúng ta... phải quay lại rồi, nhỉ...」

Iori lí nhí nói, giọng đầy luyến tiếc.

「Ừm, cũng đến lúc rồi.」

Nói về thời gian thì chúng tôi đã lố giờ lắm rồi. Giờ ăn trưa đã qua, quán trà chắc chắn đang trong giờ cao điểm.

「Chỉ một chút nữa thôi...」

Iori thì thầm bằng một giọng nhỏ như sắp tan vào không khí.

「Chỉ một chút nữa thôi... mình cứ như thế này được không...?」

Như để đáp lại, tôi ôm em thêm một lần nữa. Em lại vùi mặt vào ngực tôi như lúc nãy, vòng tay ra sau lưng.

Đó chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi. Có lẽ chưa đầy năm phút, nhưng tôi vẫn ôm chặt lấy em, như thể không muốn để lọt một hạt cát thời gian nào qua kẽ tay. Cảm nhận hơi ấm và hương thơm của em, tôi chỉ nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc em.

Ý nghĩa và sức nặng sau những giọt nước mắt ấy, tôi vẫn chưa thể hiểu được... nhưng một ngày nào đó, tôi sẽ lau khô nỗi buồn đó cùng với nước mắt của em──vừa ngước nhìn chiếc lông vũ trắng muốt đang bay lượn trên bầu trời, tôi vừa hạ quyết tâm.

Ngày đầu tiên của lễ hội văn hóa kết thúc. Sau khi dọn dẹp qua loa, nghe nói cả lớp sẽ tổ chức một bữa tiệc ăn mừng. Tôi thì chẳng còn hơi sức đâu mà quẩy nữa, nên đã định từ chối.

Sau khi cùng Iori quay lại lớp, quán trà vẫn bận tối mắt tối mũi. Dù đã kiệt quệ cả về thể chất lẫn tinh thần, tôi vẫn phải tiếp tục lao vào công việc. Thân thể và tâm trí đều đã rã rời, tôi chỉ muốn về nhà cho nhanh.

Về chuyện chúng tôi biến mất một lúc, nhờ có Shin nhanh trí bịa ra là Iori không được khỏe, nên mọi chuyện đã trót lọt mà không ai nghi ngờ.

Giờ thì tôi chỉ muốn về nhà thật nhanh, thả mình vào một giấc ngủ chập chờn để quên đi hết mọi chuyện hôm nay. Nếu không, có lẽ nó sẽ ảnh hưởng đến cả buổi biểu diễn ngày mai mất.

Thế nhưng──

「Mọi người đều đi cả nên cậu cũng đi đi!」

「Đừng có trốn!」

「Cả lớp đều muốn Asou-kun đi chung vui mà.」

Đó là những lời tôi nhận được khi ngỏ ý từ chối bữa tiệc. Cuối cùng, ngay cả Shin cũng ra sức thuyết phục, và lời từ chối của tôi đã hoàn toàn bị phớt lờ.

Thật không tài nào hiểu nổi tại sao họ lại muốn mình tham gia. Mới vài tháng trước còn coi mình như cái gai trong mắt, sao lại có thể thay đổi nhanh đến vậy chứ? Mà thôi, được mời cũng không phải là cảm giác gì tệ hại. Cuối cùng, tôi đành chấp nhận sẽ chỉ đi tăng một.

Cả đám năm hai Khoa Ngoại ngữ chúng tôi thay lại đồng phục rồi lũ lượt kéo đến một quán ăn gia đình mà Shin đã đặt trước. Dạo này, nhiều quán ăn gia đình dán giấy 『Cấm tổ chức tiệc ăn mừng』, nhưng Shin đã gọi điện tới tấp khắp nơi và tìm ra một quán cho phép. Về mấy chuyện thế này, nó đúng là tháo vát thật.

Nghe nói sau quán ăn gia đình sẽ là tăng hai đi karaoke, nên mình phải tìm cách chuồn khỏi đó mới được. Nếu chỉ tăng một thôi thì chắc bảy giờ là được về.

「Ơ? Cuối cùng cậu cũng đi à?」

Trên đường đi, Iori phát hiện ra tôi và ngạc nhiên cất tiếng. Hình như em có vẻ hơi vui, hay là mình lại tưởng tượng nữa rồi?

Sau khi quay lại lớp, chúng tôi đã cư xử như không có chuyện gì xảy ra. Thật không thể tin nổi là chỉ vài tiếng trước cả hai còn ôm nhau trên sân thượng. Một cảm giác lấn cấn khó tả, vừa có chút nhẹ nhõm, lại vừa có chút thất vọng, cứ đeo bám mãi.

「Ừm, nhưng tớ không đi tăng hai đâu.」

「Tớ cũng vậy. Chắc cũng có nhiều bạn không đi tăng hai đâu... Nakama-san cũng bảo là không đi mà.」

「Hả? Mà Nakama-san cũng đi tăng một à?」

「Có chứ? Kìa, ở đằng đó.」

Em chỉ vào cô bạn đang đi cạnh Mashimo Shino trong nhóm phía trước. Trời tối nên tôi không nhìn rõ, nhưng đúng là Nakama-san thật. Mình đã đinh ninh rằng cô ấy ghét những buổi tụ tập thế này, hay là cũng bị Mashimo lôi đi?

Nhưng, tôi cũng thầm nghĩ, thỉnh thoảng có một không khí vui vẻ thế này cũng không tệ. Tiệc mừng chiến thắng hay tiệc ăn mừng, tôi đã sống một cuộc đời chẳng hề có duyên với những khung cảnh rộn ràng như vậy. Có lẽ nếu không gặp Iori, thì đến bây giờ tôi cũng chẳng bao giờ được trải nghiệm nó.

Đúng lúc đó, Iori bị các bạn khác gọi đi, và như để thay thế, Shin lân la đến đứng cạnh tôi. Nó ném cho tôi một nụ cười gian manh, trông phiền phức hết sức.

「...Gì thế?」

「Không có gì? Vụ con Iori hồi trưa sao rồi? Thấy hai đứa líu ríu với nhau rồi, làm lành được chưa?」

「Ừm thì...」

「Thế mà nghỉ giải lao lâu phết nhỉ. Hai đứa chúng mày làm cái trò gì thế?」

Shin nhìn tôi chằm chằm. Tôi bất giác lảng đi chỗ khác.

「Có làm gì đâu.」

「Tao đây đã mất công bịa chuyện cho mày, nên tao nghĩ mình có quyền được biết chứ nhỉ? Nếu mày muốn, tao có thể la toáng lên cho cả lớp biết là tao bịa chuyện đấy?」

Nó nở một nụ cười đểu cáng, liếc qua liếc lại giữa tôi và Iori. Chết tiệt, thằng ôn này. Nó dám uy hiếp mình.

「Không, thật mà... chỉ là làm hòa thôi.」

「Hửm~? Lúc quay lại, mắt Asamiya đỏ hoe đấy nhé?」

「Chắc là do thiếu ngủ thôi? Tao làm sao mà biết được.」

Liếc nhìn Shin, tôi thấy nó đang làm cái mặt như một đứa trẻ vừa tìm được món đồ chơi yêu thích. Thường thì, đó là bộ mặt nó hay làm khi định trêu tôi.

「Mà nói mới nhớ, trên ngực áo mày cũng có một vết ố mờ mờ đấy nhỉ.」

「Ực...」

Thiệt tình, khả năng quan sát và suy luận của thằng này đúng là đáng sợ. Nếu nó mà làm trợ lý thám tử thì chắc chắn sẽ thành công vang dội.

「V-Vậy à? Chắc là tao làm đổ gì đó rồi. Đồ đi thuê mà. Chà, phải đem đi giặt khô thôi. Ha ha ha.」

Tôi lúc này đã không thể nhìn thẳng vào Shin mà trả lời được nữa. Shin, không bỏ lỡ sự bối rối của tôi, tiếp tục dồn ép.

「Cái vết ố đó, chẳng phải là vừa đúng tầm mắt của Asamiya sao?」

「V-Vậy sao? Trùng hợp ghê nhỉ. Ha ha ha.」

Không cần nhìn cũng biết nó đang ném về phía tôi một nụ cười đê tiện. Khả năng suy luận của thằng này tốt đến mức nào vậy chứ.

「Hô~. Thế, có hun miếng nào không?」

「Làm gì có!」

Trước mắt, cứ phải chối bay chối biến đã. Chỉ có nước phủ nhận những điểm hoàn toàn sai sự thật rồi chuồn thôi.

「Ha ha ha! Tiếc nhỉ. Nếu có làm thì nhớ kể tao nghe đấy~!」

Nói rồi, Shin chạy biến đến một khoảng cách mà nắm đấm của tôi không thể với tới. Chọc mỗi mình tôi chưa đủ, có vẻ như lần này nó định đi gây sự với Mashimo và Nakama-san.

Nhìn Shin từ xa, tôi thở dài, thằng đó có vẻ ít phiền não, sướng thật.

Tạm gác chuyện hôn hít sang một bên, không biết Iori rốt cuộc đang nghĩ gì về chuyện lúc nãy. Chắc chắn rằng, chúng tôi đã trở nên gần gũi hơn cả lúc nắm tay, hơn cả lúc tôi vuốt tóc em, và khoảng cách giữa chúng tôi đã được rút ngắn lại nhiều nhất từ trước đến giờ.

Đối với Iori, liệu đó có phải chỉ là một sự cố không? Từ gương mặt nghiêng của em đang vui vẻ cười đùa với bạn bè, tôi vẫn chưa thể đọc được lòng em.