Hành Trình Cùng Em

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cơm Chiên Đại Vượt Ngục

(Đang ra)

Cơm Chiên Đại Vượt Ngục

Elbow

Màn cao trào là cơn mưa thiên thạch 1.000 đĩa cơm chiên trút xuống đầu cai ngục! Một tác phẩm đoạt giải Nhất đầy thuyết phục trong số 1.

1 3

Lãnh Chúa Lạc Quan Và Cuộc Phòng Thủ Nhàn Nhã: Ma Thuật Sản Xuất Biến Ngôi Làng Vô Danh Thành Pháo Đài Mạnh Nhất

(Đang ra)

Lãnh Chúa Lạc Quan Và Cuộc Phòng Thủ Nhàn Nhã: Ma Thuật Sản Xuất Biến Ngôi Làng Vô Danh Thành Pháo Đài Mạnh Nhất

Sou Akaike

Liệu pháo đài mà cậu tự tay xây dựng từ những bức tường đầu tiên có thể mang lại cho cậu một cuộc đời đáng sống hơn thứ ma pháp chiến đấu mà mọi người tôn sùng hay không?

1 4

Kìa, bạn gái của mày vừa đi ngang qua đó

(Đang ra)

Kìa, bạn gái của mày vừa đi ngang qua đó

Anh họ Jerry

Trong mắt anh, em vẫn là người đẹp nhất.*Main rác:/

3 3

Dare ga Watashi no Yuri nano ka!?

(Đang ra)

Dare ga Watashi no Yuri nano ka!?

Yuuki Rin

Một câu chuyện hài lãng mạn về việc 『Hoàn toàn không đoán được ai đang thích mình』!

23 426

Howling Blaze: Kiếm Sĩ Tang Viêm và Ma Nữ Bất Diệt

(Đang ra)

Howling Blaze: Kiếm Sĩ Tang Viêm và Ma Nữ Bất Diệt

Shimizu Yuu

Loạt tác phẩm hành động giả tưởng "Ma pháp cộng sự x Kiếm vũ chiến đấu" được trình làng bởi bộ đôi tác giả Shimizu Yuu và họa sĩ Tohsaka Asagi, xin chính thức được mở màn!

14 4

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Chương 07: Mọi thứ lại trôi chảy - Chương 7-5: Điềm Báo Chẳng Lành

「Các em hãy lập nhóm cho chuyến dã ngoại, mỗi nhóm từ năm người trở lên nhé.」

Nghe thầy chủ nhiệm phổ biến xong về chuyến đi, tôi thầm tặc lưỡi. Năm người trở lên cơ đấy. Sao không quy định một hai người cho rồi? Một mình thì có lẽ nguy hiểm thật, nhưng hai người thì có vấn đề gì chứ. Nói trắng ra là... tôi chỉ muốn đi riêng với Iori thôi.

Thở dài nhìn quanh lớp, tôi thấy Shin đang giơ thẳng tay, lưng ưỡn căng. Cái điệu bộ làm màu quá lố đó khiến tôi có một điềm báo chẳng lành.

「Vâng, Hotani-kun. Có chuyện gì vậy?」

「Thưa thầy, em phản đối cách chia nhóm này ạ!」

Cả lớp xôn xao. Tên ngốc này lại định giở trò gì nữa đây. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Shin.

「...Nói đúng hơn, đây không phải ý kiến của em, mà em muốn thay lời cho thằng bạn thân của em.」

Gì thế này. Thằng này rốt cuộc cũng hóa điên rồi à?

Tôi liếc sang Iori, em cũng đang nghiêng đầu thắc mắc. Tuy nhiên, câu nói tiếp theo của Shin đã khiến ý thức của tôi bay thẳng lên chín tầng mây.

「Thằng bạn thân của em, Asou Masaki, chắc chắn đang nghĩ rằng『Tao muốn đi riêng với Iori, đồ ngu! Giờ này mà còn bắt đi nhóm năm người làm cái quái gì!』đó ạ! Xin thầy hãy lắng nghe tiếng lòng tha thiết của cậu ấy!」

Khung cảnh trước mắt tôi trắng xóa. Cả lớp được một trận cười vỡ bụng, tiếng trêu chọc chúng tôi cứ vang vọng bên tai.

Thảm một nỗi là Shin lại nói trúng phóc tim đen của tôi. Tôi thậm chí còn chẳng buồn nổi cáu, liếc sang Iori thì thấy em đang bị mấy bạn nữ xung quanh huých tay trêu chọc.

Thầy chủ nhiệm phải lên tiếng để cả lớp giữ trật tự, rồi quay sang phía tôi.

「Asou-kun... thầy hiểu cảm giác của em, nhưng đây nói cho cùng vẫn là chuyến dã ngoại của trường. Em phải ý thức rõ điều đó──」

「Em có nói thế bao giờ! Toàn là Shin tự bịa thôi ạ!」

Cả lớp lại được một trận cười nữa. Đến cả thầy chủ nhiệm cũng phải bật cười.

Hết thuốc chữa. Thôi thì mười người hay hai mươi người cũng được, muốn làm gì thì làm. Tôi quyết định gục mặt xuống bàn hờn dỗi.

「Này, Asou-kuun. Nhóm quyết định xong rồi đó~?」

Có ai đó gõ cốc cốc lên đầu tôi như đang gõ cửa. Tôi không ngủ thật. Tôi thừa biết có người đang tụ tập quanh mình, và cũng đoán được là những ai.

Tôi uể oải ngồi dậy, người đầu tiên đập vào mắt là Mashimo Shino, thủ phạm gõ đầu tôi. Vẻ mặt cười cợt của cậu ta càng khiến tôi thêm bực bội.

「Sướng nhé, có cả Iori yêu quý của cậu nữa kìa.」

Nhìn những người xung quanh, có Mashimo Shino, Hotani Shin, Sendou Shougo, Nakama Fumi... và ở phía xa nhất, là Asamiya Iori.

「「A...」」

Bất chợt, tôi và Iori chạm mắt nhau. Có lẽ vì chuyện bị trêu chọc trong lớp, cả hai đều thấy ngượng và đồng thời quay đi chỗ khác. Khoan đã, hai đứa đang làm cái quái gì thế này. Có phải học sinh tiểu học đâu chứ.

Thấy vậy, Mashimo và Shin phá lên cười.

「Hai người có thật là đang hẹn hò không thế? Phản ứng y như học sinh tiểu học vậy?」

Ồn ào quá. Chính tôi cũng vừa mới nghĩ y như vậy.

「Này Asou, mày cũng phải để ý đến tao một chút chứ.」

「Tao đâu có ý đó... không, xin lỗi.」

Shougo đang sưng sỉa lườm tôi, tôi liền buột miệng xin lỗi trước cả khi kịp phản bác.

Vào ngày hai mươi ba tháng trước, Shougo đã tỏ tình với Iori sau bao năm đơn phương nhưng bị từ chối. Kể từ đó, dù cùng một ban nhạc, thỉnh thoảng chúng tôi vẫn rơi vào không khí khó xử như thế này. Những lúc như vậy, tôi đều phải nhún nhường để cố gắng duy trì mối quan hệ. Và mỗi khi Shougo tỏ thái độ như vậy, Iori cũng lại lộ ra vẻ mặt vừa khó xử, vừa áy náy.

「Thôi nào, bình tĩnh đi. Quy định là nhóm năm người trở lên, nhưng đến nơi rồi mình chia nhau ra là được chứ gì. Hả?」

「Đúng đó đúng đó. Với lại, chia nhau ra làm báo cáo cũng hiệu quả hơn mà, đúng không?」

Shin và Mashimo tinh ý nói đỡ.

Bài tập cho chuyến dã ngoại là cả nhóm phải quyết định trước sẽ đi những đâu, rồi viết báo cáo nộp lại. Nghĩ đến đó, đúng là nên chia nhau ra thì hơn. Hay nói đúng hơn, tôi muốn được chia ra.

Không chỉ khó xử với Shougo, mà mối quan hệ căng thẳng với Nakama-san cũng vẫn tiếp diễn.

Vừa phải căng như dây đàn để không làm tổn thương Iori và Shougo, lại còn phải để ý đến cả Nakama-san... Quả là một tình thế nan giải.

Tại sao chỉ vì thổ lộ và xác nhận tình cảm với nhau mà lại phải trải qua cảm giác khó xử đến thế này chứ.

Cuối cùng, buổi sinh hoạt lớp kéo dài hôm đó chỉ kết thúc với việc chia nhóm.

◇◇◇

Thứ Bảy ngày hôm sau, khi buổi sinh hoạt kết thúc, tôi đi đến chỗ Shin, người đang nói chuyện đùa giỡn với Iori.

「À, Shin. Hôm nay về cùng không?」

Nghe vậy, Shin thở dài, nhìn Iori rồi lại quay sang nhìn tôi.

「Màyなぁ... Sao lại rủ tao mà không rủ cô bạn gái dễ thương của mày? Bất lịch sự với Asamiya quá đấy.」

「Tớ có thấy bất lịch sự gì đâu?」

Iori ngơ ngác, có vẻ em thật sự không nghĩ gì. Điểm này của em chẳng có gì thay đổi so với trước khi chúng tôi hẹn hò.

「Không, Iori đi cùng cũng được mà. Em tính sao?」

「A, xin lỗi. Em có hẹn đi karaoke với Shino và mọi người rồi. Mọi người cũng bảo em rủ cả Masaki-kun đi nữa... nhưng mà, không được nhỉ?」

「Khoan đã, sao Asou được mời mà tao lại không?」

Không thể bỏ qua chuyện này, Shin chen vào.

「Tại vì Shin-kun không chịu buông mic mà, đúng không? Hôm nay đông người lắm, nên không được.」

「Phũ phàng... Ra là tao bị nghĩ như thế à.」

Có vẻ bị sốc trước lời nói đó, Shin rũ vai xuống. Và, lời nhận xét của Iori gần như là hoàn toàn chính xác. Tên này một khi đã cầm mic là không buông, mà kể cả không có mic cũng tự động hát bè. Hắn chính là người đứng đầu danh sách những kẻ không muốn đi karaoke cùng nhất.

「Đông người là sao?」

「Nghe nói Kanzaki-kun và Asuka-chan sẽ dẫn theo mấy bạn bên Khoa Phổ thông.」

Khoan, chờ chút. Chuyện đó...

「Thế thì có khác gì một buổi hẹn hò nhóm đâu? Asou, mày cũng nên đi thì hơn đó.」

Như nói thay lời tôi, Shin liền ngăn lại. Vừa càu nhàu nhưng vẫn quan tâm đến bạn bè, đó chính là điểm tốt của Shin.

「Không, hôm nay tao có ca làm thêm. Master nhờ tao đến giúp vì thứ Bảy bận lắm.」

Ban đầu, tôi chỉ định làm thêm ở S Cafe đến hết kỳ nghỉ đông. Thật ra mục đích chỉ là để mua quà Giáng Sinh cho Iori, nên đằng nào tôi cũng không có ý định làm lâu dài. Tuy nhiên, vì quán thiếu người vào thứ Bảy, nên tuần nào tôi cũng được nhờ đến giúp. Cũng không biết khi nào lại cần tiền, mà ca làm một tuần một buổi cũng không quá nặng nề, nên tôi quyết định làm tiếp.

「Vậy à. Thế thì, hay là em cũng không đi nữa...」

Có lẽ, bản thân Iori cũng không muốn đi lắm. Chắc chỉ là được rủ rê, hoặc là không thể từ chối... Nhìn lại những chuyện đã xảy ra từ lễ hội văn hóa, Iori thực ra khá dễ bị thuyết phục.

「Chỉ là đi karaoke thôi mà, em cứ đi đi?」

Tạm thời tôi đã nói vậy. Tôi không nghĩ sâu xa gì về chuyện hẹn hò nhóm hay không. Có Kanzaki-kun và Mashimo ở đó, nên tôi nghĩ cũng không cần phải lo lắng đến thế.

「Ể, được thật à?」

「Có phải đi riêng với ai đâu? Vậy thì có sao. Tao cũng chưa từng nghe nói chỉ vì có con trai tham gia mà phải có bạn trai đi kèm cả.」

Hỏi có lo không thì cũng có, nhưng nếu tôi cứ đa nghi vớ vẩn rồi trói buộc em, chắc hẳn Iori cũng sẽ thấy ngột ngạt. Cũng không phải là đẩy Iori vào giữa một đám người không quen biết, nên chắc không cần phải lo xa đến thế──ít nhất thì tôi cũng muốn tin là vậy.

「Anh... thật sự không sao chứ? Em không đi cũng được mà?」

「Anh không muốn trói buộc em. Với lại đã hẹn rồi mà hủy đột ngột cũng không hay.」

「Vậy à... anh nói cũng phải. Vâng, vậy em đi đây.」

「Đi chơi vui vẻ nhé?」

Iori mỉm cười gật đầu, rồi đi đến chỗ Mashimo và những người đi karaoke. Nhìn bóng lưng đó, trông em không có vẻ gì là vui.

「Này, Asou... trước đây tao cũng từng hỏi chuyện tương tự rồi, nhưng mày thật sự là kiểu người phóng khoáng à? Hay là đang cố tỏ ra như vậy?」

「Vế sau, nhưng cũng có hơi hướm của vế trước.」

Tôi cười khổ đáp. Tôi sợ rằng nếu không tự kiềm chế và đè nén ham muốn chiếm hữu lại, tôi sẽ trói buộc em đến cùng. Một chuyện như vậy, chắc chắn Iori cũng không hề mong muốn.

「Ha ha, đúng là vậy mà. Nên nói là đàn ông, hay là ngu ngốc đây... khó phán đoán thật.」

「Nếu khó phán đoán thì cứ nghĩ là〝đàn ông〟đi. Như vậy nghe còn đỡ hơn.」

「Đúng là〝ngu ngốc〟rồi.」

「Thế là sao.」

Shin thở dài, nhìn thẳng vào mắt tôi.

「Mày biết không? Con gái phức tạp lắm... thỉnh thoảng họ cũng muốn được trói buộc một chút đấy.」

「Nhưng chỉ vì đi karaoke mà trói buộc thì còn ra thể thống gì nữa?」

「Vậy à? Asamiya lúc nãy, rõ ràng là muốn mày giữ lại mà.」

Lời nói đó của Shin khiến tôi cảm thấy bất an, tựa như có thứ gì đó đang thôi thúc sau lưng. Có lẽ là vì chính tôi cũng đã vô thức cảm nhận được tâm tư thật sự của Iori.

Bất chợt thấy bất an, tôi nhìn Iori, em nhận ra ánh mắt của tôi và khẽ vẫy tay. Tôi cố nặn ra một nụ cười rồi vẫy tay đáp lại.

「Iori cứ để tớ bảo vệ cho, Asou-kun không cần lo lắng, cứ tập trung vào việc làm thêm đi nhé~」

Mashimo đứng bên cạnh vừa vẫy tay lia lịa vừa nói, nên tôi gật đầu rồi chuẩn bị về.

Khi tiễn bóng lưng Iori... không hiểu sao, lúc đó bụng tôi bỗng nặng trĩu.

Một điềm báo chẳng lành. Không có từ nào miêu tả cảm giác này chính xác hơn. Lần nào cũng vậy, tôi đều cầu cho linh cảm của mình là sai. Nhưng trớ trêu thay, nó chưa bao giờ sai.