Hành Trình Cùng Em

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cơm Chiên Đại Vượt Ngục

(Đang ra)

Cơm Chiên Đại Vượt Ngục

Elbow

Màn cao trào là cơn mưa thiên thạch 1.000 đĩa cơm chiên trút xuống đầu cai ngục! Một tác phẩm đoạt giải Nhất đầy thuyết phục trong số 1.

1 3

Lãnh Chúa Lạc Quan Và Cuộc Phòng Thủ Nhàn Nhã: Ma Thuật Sản Xuất Biến Ngôi Làng Vô Danh Thành Pháo Đài Mạnh Nhất

(Đang ra)

Lãnh Chúa Lạc Quan Và Cuộc Phòng Thủ Nhàn Nhã: Ma Thuật Sản Xuất Biến Ngôi Làng Vô Danh Thành Pháo Đài Mạnh Nhất

Sou Akaike

Liệu pháo đài mà cậu tự tay xây dựng từ những bức tường đầu tiên có thể mang lại cho cậu một cuộc đời đáng sống hơn thứ ma pháp chiến đấu mà mọi người tôn sùng hay không?

1 4

Kìa, bạn gái của mày vừa đi ngang qua đó

(Đang ra)

Kìa, bạn gái của mày vừa đi ngang qua đó

Anh họ Jerry

Trong mắt anh, em vẫn là người đẹp nhất.*Main rác:/

3 3

Dare ga Watashi no Yuri nano ka!?

(Đang ra)

Dare ga Watashi no Yuri nano ka!?

Yuuki Rin

Một câu chuyện hài lãng mạn về việc 『Hoàn toàn không đoán được ai đang thích mình』!

23 426

Howling Blaze: Kiếm Sĩ Tang Viêm và Ma Nữ Bất Diệt

(Đang ra)

Howling Blaze: Kiếm Sĩ Tang Viêm và Ma Nữ Bất Diệt

Shimizu Yuu

Loạt tác phẩm hành động giả tưởng "Ma pháp cộng sự x Kiếm vũ chiến đấu" được trình làng bởi bộ đôi tác giả Shimizu Yuu và họa sĩ Tohsaka Asagi, xin chính thức được mở màn!

14 4

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Chương 07: Mọi thứ lại trôi chảy - Chương 7-8: Bị Bạn Gái Xa Lánh

Buổi sáng, tôi vẫn đợi Iori ở ngã ba chữ Y như thường lệ.

Tâm trạng tôi tệ không thể tả. Sợ hãi và tức giận đan xen, một mớ cảm xúc thảm hại. Tôi không tài nào mường tượng nổi em sẽ đến với vẻ mặt ra sao. Phải bắt chuyện thế nào đây, rồi lỡ em nhắc lại chuyện thứ Bảy thì phải nói gì... đầu óc tôi trống rỗng.

Và rồi tám giờ mười lăm phút... giờ Iori thường đến, nhưng bóng dáng em đâu chẳng thấy, chỉ có một tin nhắn LIME vừa tới. Ngay khoảnh khắc màn hình sáng lên, tôi đã lờ mờ đoán được nội dung.

『Xin lỗi anh. Hôm nay em ngủ quên mất』

Em ngủ quên thật, hay chỉ là không muốn đi cùng tôi nữa, tôi cũng chẳng biết nữa. Chỉ biết rằng, hôm nay không có sticker Kumapuu mà em vẫn thường gửi.

Vào lớp, Mashimo Shino có vẻ hơi e dè bắt chuyện với tôi. Trông cậu ta có vẻ ngạc nhiên khi thấy tôi vào lớp một mình.

「À, chào buổi sáng. Ừm...」

「Đừng xin lỗi nữa.」

Tôi chặn họng cậu ta ngay. Tôi ghét cay ghét đắng những lời xin lỗi cho những chuyện đã chẳng thể vãn hồi. Cứ như thể họ nghĩ xin lỗi là có thể xóa sạch mọi chuyện... tôi ngửi thấy mùi xảo trá trong đó. Dù cho cậu ta không hề có ý đó, tôi vẫn cảm thấy vậy.

「Ừm... mà, hôm nay cậu không đi cùng Iori à?」

「Nghe bảo ngủ quên. Chẳng biết thật hay giả.」

Tôi cộc lốc đáp lại. Chặng đường đến trường hôm nay khổ sở biết bao.

Tôi đã ngoảnh lại không biết bao nhiêu lần, ngốc nghếch hy vọng một tiếng gọi『Masaki-kun, đợi em!』. Tôi thấy bản thân mình thật thảm hại.

「V-vậy à... cuối tuần hai người có liên lạc không?」

「Không, chỉ có tin nhắn báo ngủ quên sáng nay thôi. Còn cậu?」

「Tớ cũng chỉ nhận được một tin LIME hôm thứ Bảy thôi.『Xin lỗi vì đã về trước nhé. Tớ chợt nhớ ra có chút việc』. Tớ đã trả lời nhưng không thấy hồi âm...」

Mashimo thở dài thườn thượt rồi buông thõng vai.

「Mấy đứa Sachiko cũng đang hối hận vì lúc đó đã hùa theo quá trớn. Mọi người cũng đã xin lỗi Iori rồi, nhưng hình như chỉ nhận lại được một câu『Tớ không để tâm đâu』... thật tình, tớ đúng là đồ ngốc. Phải làm sao đây.」

Sachiko là một thành viên của Khoa Ngoại ngữ đã đi karaoke cùng Iori và Mashimo hôm kia. Tôi không thân với cậu ấy lắm, nên cũng chẳng rõ mối quan hệ giữa họ thế nào.

Hối hận, nói cho cùng, cũng chỉ là một kiểu tự bào chữa. Hối hận cũng chẳng thể xóa nhòa quá khứ. Một trái tim đã mang sẹo cũng chẳng thể lành lại như xưa. Và... cũng chẳng có gì đảm bảo sự hối hận ấy sẽ kéo dài mãi mãi. Người ta chỉ tỏ ra ăn năn lúc đầu, còn phần lớn thì chỉ một tháng sau là ngựa quen đường cũ.

「Cậu có nói chuyện của tôi không?」

「Ừm... xin lỗi, có lẽ làm vậy là không ổn... Tớ đã nhắn là Asou-kun cũng không giận đâu, nhưng không thấy trả lời.」

Tôi cảm thấy nhói đau sâu trong trán. Sáng nay, Iori né tránh tôi là vì chuyện này. Dù tôi có nói không giận, em chắc chắn sẽ nghĩ rằng tôi nói vậy chỉ để giữ ý. Hơn nữa, lần này điều đó lại là sự thật, và chắc chắn bản thân em đang cảm thấy mặc cảm. Tôi cũng không thể cứ giận mãi, phải giải quyết hiểu lầm này cho ra nhẽ. Tôi động viên Mashimo「Cũng đừng suy sụp quá」, rồi ngồi vào chỗ của mình ở dãy thứ tư cạnh cửa sổ để đợi Iori đến. Từ học kỳ mới, đây là chỗ ngồi của tôi. Nó khá xa chỗ của Iori.

Trong lớp, phần lớn các bạn nữ đều dùng nước hoa của những thương hiệu rẻ tiền, chúng quyện vào nhau thành một thứ mùi hỗn tạp.

Trong khi Iori lại thơm đến thế, tôi vừa nghĩ về mùi hương của em, vừa ngắm nhìn cây anh đào trơ trọi, khẳng khiu. Tuy nhiên, dù chỉ còn năm phút nữa là vào tiết một, em vẫn chưa xuất hiện.

Chẳng lẽ, hôm nay em định nghỉ học sao.

Tôi nghĩ bụng sẽ nhân tiện đi vệ sinh để xuống tận tủ giày xem thử, liền đứng dậy đi ra cửa lớp. Vừa thở dài vừa kéo cánh cửa trượt của lớp học ra, không ngờ Iori lại đang đứng ngay trước mặt.

Hoàn toàn không phòng bị, tim tôi như muốn nhảy khỏi lồng ngực.

Iori dường như cũng không ngờ tôi lại xuất hiện vào đúng lúc này, em đứng sững lại trong giây lát.

「Ừm, chào buổi s──」

Trước khi tôi kịp nói hết từ〝sáng〟, Iori đã cúi gằm mặt và lướt qua tôi như một người dưng.

「...Hả?」

Tôi không tài nào chấp nhận nổi sự thật này. Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này, tôi hoàn toàn không thể tưởng tượng hay đoán trước được. Iori sau khi lướt qua tôi, vẫn chào các bạn trong lớp một cách bình thường「Chào buổi sáng!」, và đáp lại những lời xin lỗi tương tự nhau từ những người đã đi karaoke hôm thứ Bảy, kiểu như「Hôm trước thật sự xin lỗi, bọn tớ đã hơi quá trớn」.

Khoan đã. Sao lại thế này? Chuyện này quá sức vô lý. Bình thường phải ngược lại mới đúng chứ.

Trong đầu tôi diễn ra một cuộc tự vấn vô nghĩa. Kịch bản tôi không thể tha thứ cho vụ Pocky Kiss và quay ra né tránh Iori thì còn nghe được.

Nhưng, tại sao kẻ bị né tránh lại là tôi?

Tôi chẳng có lý do gì để bị em đối xử như vậy cả.

Tôi hoàn toàn không hiểu. Tôi muốn phủ nhận toàn bộ thực tại này.

Không thể nào. Không thể nào. Nghiêm túc không thể nào... Suốt các tiết học buổi sáng, tôi đã lặp đi lặp lại câu đó trong đầu không biết bao nhiêu lần. Dĩ nhiên, giờ giải lao chúng tôi cũng không nói chuyện. Iori thậm chí còn không thèm nhìn về phía tôi.

Em ngồi ở mấy bàn đầu, nên trong giờ học tôi cũng không thể thấy được vẻ mặt của em. Lần duy nhất tôi nhìn rõ mặt em là lúc bị lơ đi hồi sáng. Thật sự... tôi đang suy sụp đến mức chẳng còn tâm trạng nào để mà đùa cợt nữa.

Chỉ còn lại sự thật rằng mình đã bị lơ đi, còn những suy nghĩ như phải làm gì tiếp theo, hay nguyên nhân là gì đều hoàn toàn tê liệt. Tôi và Iori vốn không hay nói chuyện trong lớp. Vì tôi không thích bị trêu chọc, và cũng không cần thiết phải cố tình thể hiện ra. Ít nhất thì, chắc cũng phải mất thêm một chút thời gian nữa mọi người mới biết được tình trạng của chúng tôi. Nhưng, đó cũng chỉ là vấn đề thời gian. Những đứa tinh ý có lẽ đã nhận ra rồi.

Sân thượng giữa tháng Một lạnh đến cắt da cắt thịt. Và tình cảnh hiện tại của tôi, cũng lạnh lẽo đến đáng báo động. Tôi nằm dài trên một chiếc ghế băng, ngước nhìn bầu trời lạnh lẽo. Hình như, đây là chiếc ghế mà tôi đã ngồi khi ăn hộp cơm đầu tiên Iori làm cho. Chỉ riêng việc phải bám víu vào một kỷ niệm xưa cũ như vậy, cũng đủ để tôi tự thấy mình đang yếu đuối đến mức nào.

──Giá mà cứ chết cóng ở đây luôn cho rồi.

Khi tôi đang nghĩ đến một chuyện ngớ ngẩn như vậy, Hotani Shin xuất hiện từ cánh cửa sân thượng. Tôi vờ như không nhận ra, nhắm mắt lại. Giờ nghỉ trưa mới bắt đầu chưa được mười phút, tôi chỉ muốn được yên tĩnh thêm một chút.

「Này, đang tự đông lạnh đấy à?」

「………………」

「Nếu đúng thế thì tao lột quần mày vứt xuống dưới đấy.」

Nghe câu đó, tôi thở dài ngồi dậy. Thằng này nói được là làm được.

「Gì thế?」

「Mày ăn cơm chưa?」

Shin nhìn hộp cơm tôi đang dùng làm gối và hỏi.

「Chưa... không có khẩu vị. Mày ăn không?」

「Ồ, thật à? Đồ ăn của mẹ Asou ngon lắm. Tao không khách sáo đâu nhé?」

Tôi gật đầu đưa hộp cơm cho nó. Shin lập tức mở nắp,「Nhiều đồ ăn kèm ghê!」rồi vừa mừng rỡ vừa ăn ngấu nghiến.

Bụng dạ tôi lúc này không thể nào nuốt nổi thứ gì, nên có người ăn giùm cũng là một sự cứu rỗi. Mẹ tôi sẽ nổi giận nếu tôi để thừa cơm hộp. Dù sao thì, bà đã dậy từ sáng sớm để làm mà bị để thừa thì nổi giận cũng là phải.

「Rồi, xin bữa nhé. Chà, thật ra hôm nay tao để quên hộp cơm ở cổng ra vào. Cứu tinh của tao.」

「Không có gì.」

Tôi cố nặn ra một nụ cười để đáp lại. Nhìn lên trời, những đám mây bị gió lạnh đẩy đi, lướt từ tây sang đông với tốc độ chóng mặt. Mây thay hình đổi dạng, khi thì tan ra, cứ thế trôi đi theo cơn gió.

「Một mình ở cái nơi lạnh chết tiệt này, chẳng lẽ mày cãi nhau với Asamiya vì chuyện đó à?」

Chuyện đó, dĩ nhiên là vụ Pocky Kiss. Tôi đã sốc đến mức quên cả chuyện đó rồi.

「...Chẳng những không cãi nhau, mà từ thứ Bảy đến giờ bọn tao chỉ liên lạc đúng một lần. Tao chẳng hiểu cái quái gì nữa. Tại sao đến cả Iori cũng phải né tránh tao như Shirakawa Rio chứ.」

「Hả? Bị né tránh á, tại sao?」

「Đã bảo là không biết rồi mà. Sáng nay nó ở ngay trước mặt tao mà còn lơ đi tỉnh bơ, một lần cũng không thèm nhìn về phía tao. Mày bảo tao không suy sụp sao được.」

「Không phải là do xấu hổ hay gì đó à...」

「Không phải. Nếu là thế thì tao đã nhận ra rồi.」

「...Cũng đúng.」

Shin thở dài, rồi cũng ngước nhìn lên trời như tôi.

「Thật ra, Shougo có nói với tao.『Hôm nay Iori lạ lắm đó. Chắc lại cãi nhau với Asou rồi chứ gì』.」

「Giọng Kansai vừa rồi chuẩn đấy.」

Nghe hơi giống Shougo, nên tôi vỗ tay tán thưởng một chút.

「Nghe cho nghiêm túc vào.」

「...Xin lỗi.」

Shin tỏ vẻ chán nản rồi nói tiếp.

「Tao nhìn thì thấy Asamiya vẫn bình thường nên không nhận ra, nhưng mày thì lại tỏa ra cái luồng khí u ám chết chóc. Tao nghĩ chắc có chuyện gì rồi, ai ngờ đúng thật.」

Đúng là như vậy. Iori lơ tôi đẹp luôn, nhưng lại nói chuyện bình thường với các bạn trong lớp. Nếu em ấy cũng có thái độ như tôi, có lẽ tôi đã được cứu rỗi phần nào.

「Mày có nhắc đến vụ Pocky Kiss không?」

「Đã bảo là bọn tao còn chẳng nói chuyện với nhau mà.」

「À, ờ... xin lỗi.」

Đến tôi còn chẳng có manh mối nào, thì dĩ nhiên Shin cũng không thể biết được.

「Hay hỏi thử Mashimo?」

「Thôi, bỏ đi. Con nhỏ đó đang thấy có lỗi, có khi lại đi hỏi thẳng con bé thì phiền.」

Nếu làm vậy, tình hình có thể sẽ tệ hơn. Shin cũng đồng ý với điều đó, và cười khổ「Đúng là vậy」. Tuy nhiên, sự thật là chúng tôi không có cách nào để phá vỡ tình hình hiện tại.

「À, đừng nói chuyện Pocky với Shougo đấy. Nó có thể đi đấm thằng kia luôn đấy.」

「Tao biết rồi. Tao cũng đã dặn Mashimo và Kanzaki rồi.」

Không biết có tác dụng không, Shin nói thêm.

Nó nói lạnh quá rồi đi vào trong, còn tôi thì quyết định phó mặc mình cho cái lạnh thêm một lúc nữa. Vẫn còn quá sớm để quay lại lớp. Tôi muốn tránh gặp Iori hết mức có thể. Hôm nay là thứ Hai nên có bảy tiết. Phải chịu đựng tình trạng này thêm ba tiết nữa thật sự rất khổ sở.

Dù có nghĩ thế nào, cái đầu tôi cũng chẳng nảy ra được ý tưởng nào, cộng thêm cái lạnh, nó như sắp ngừng hoạt động đến nơi. Có khi, cứ để nó ngừng hoạt động lại là một sự giải thoát.