Hành Trình Cùng Em

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cơm Chiên Đại Vượt Ngục

(Đang ra)

Cơm Chiên Đại Vượt Ngục

Elbow

Màn cao trào là cơn mưa thiên thạch 1.000 đĩa cơm chiên trút xuống đầu cai ngục! Một tác phẩm đoạt giải Nhất đầy thuyết phục trong số 1.

1 3

Lãnh Chúa Lạc Quan Và Cuộc Phòng Thủ Nhàn Nhã: Ma Thuật Sản Xuất Biến Ngôi Làng Vô Danh Thành Pháo Đài Mạnh Nhất

(Đang ra)

Lãnh Chúa Lạc Quan Và Cuộc Phòng Thủ Nhàn Nhã: Ma Thuật Sản Xuất Biến Ngôi Làng Vô Danh Thành Pháo Đài Mạnh Nhất

Sou Akaike

Liệu pháo đài mà cậu tự tay xây dựng từ những bức tường đầu tiên có thể mang lại cho cậu một cuộc đời đáng sống hơn thứ ma pháp chiến đấu mà mọi người tôn sùng hay không?

1 4

Kìa, bạn gái của mày vừa đi ngang qua đó

(Đang ra)

Kìa, bạn gái của mày vừa đi ngang qua đó

Anh họ Jerry

Trong mắt anh, em vẫn là người đẹp nhất.*Main rác:/

3 3

Dare ga Watashi no Yuri nano ka!?

(Đang ra)

Dare ga Watashi no Yuri nano ka!?

Yuuki Rin

Một câu chuyện hài lãng mạn về việc 『Hoàn toàn không đoán được ai đang thích mình』!

23 426

Howling Blaze: Kiếm Sĩ Tang Viêm và Ma Nữ Bất Diệt

(Đang ra)

Howling Blaze: Kiếm Sĩ Tang Viêm và Ma Nữ Bất Diệt

Shimizu Yuu

Loạt tác phẩm hành động giả tưởng "Ma pháp cộng sự x Kiếm vũ chiến đấu" được trình làng bởi bộ đôi tác giả Shimizu Yuu và họa sĩ Tohsaka Asagi, xin chính thức được mở màn!

14 4

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Chương 05: Một khi mối quan hệ đã thay đỗi, nó sẽ không bao giờ có thể trở lại như trước nữa. - Chương 5-5: Mầm mống bất an

Ngày thi thứ ba kết thúc, chỉ còn hai ngày nữa là kỳ thi cuối kỳ cũng đến hồi kết. Khi giờ làm bài môn Toán, môn cuối cùng của hôm nay, vừa hết, những tiếng rên rỉ thảm thiết như 『ư—』 hay 『a—』 bắt đầu vang lên từ mấy bàn xung quanh, nhưng trong lòng tôi lại là một cảm giác lâng lâng khó tả. Một đứa căm thù môn Toán như tôi lại có thể giải được phần lớn các bài. Chỉ cần không sai sót ngớ ngẩn nào thì chắc mẩm cũng phải được chín phần. Với một thằng thường xuyên lẹt đẹt ở mức ba bốn phần, suýt soát điểm liệt mà nói, đây quả là một cú lột xác ngoạn mục. Việc phải cày cuốc cật lực để dạy cho Iori đúng là một công đôi việc. Phải cảm ơn Kanzaki-kun vì đã giao cho tôi nhiệm vụ này.

Ngay khi bài thi được thu lại, Iori liền quay xuống.

「Thế nào rồi?」

Giờ thi chúng tôi phải ngồi theo số thứ tự, nên Iori ngồi ngay bàn trước tôi, đúng cái vị trí hồi em mới chuyển trường. Nhìn em quay xuống ngay tắp lự thế này, chứng tỏ là làm bài tốt rồi. Nhân tiện, bài Hóa hôm qua có vẻ không ổn nên em chỉ thở dài thườn thượt thôi.

「Hả? Ôi dào, với trình độ đó thì dễ ợt chứ gì. Iori thì sao?」

Rốt cuộc, cũng chẳng có bài nào khó đến mức phải lôi cả Định lý De Moivre của ngài Abraham ra. Đề thi có phần Số phức ở mức trung cấp và vector ở mức sơ cấp, nên việc tôi tập trung ôn phần số phức đã trúng tủ. Chắc Iori cũng học giống tôi, nên hẳn là em cũng làm được bài.

「Tớ cũng nghĩ là mình làm tốt đó.」

Iori vừa cười vừa nói, 「Chắc là nhờ có một người thầy ưu tú nhỉ?」. Tôi cố nén nụ cười khoái trá, đùa lại, 「Từ giờ hãy gọi tôi là Giáo sư Asou」, và ngay lúc cả hai đang khúc khích, một cú đánh trời giáng ập vào sau gáy tôi.

Có vẻ như tôi đã bị tấn công từ phía sau, và chắc chắn là đã có hai ba công thức bay khỏi đầu mình rồi. Vì quá bất ngờ, Iori sững người, tay che miệng đứng hình.

「Mẹ kiếp……! Cái thằng dám giở trò khốn này chỉ có thể là Shin thôi!?」

Tôi vừa ôm gáy vừa quay lại, quả nhiên là Shin. Kế bên còn có cả Shougo.

「Đoán trúng phóc. Mày cũng tài nhỉ.」

Cả hai đứa trông cực kỳ cau có, chắc lại đang trên bờ vực điểm liệt rồi.

「Thằng khốn…… mày tính làm gì hả? Đánh lén không hèn à. Ít ra cũng phải nương tay một chút chứ.」

「Ồn ào quá! Thằng hèn là mày ấy. Gì mà 『với trình độ đó thì dễ ợt』 chứ... thằng Asou mà tao biết có đời nào nói câu đó!」

Shin vung nắm đấm định cho tôi thêm một phát nữa, nhưng tôi phản xạ gạt tay, làm cú đấm của nó chệch hướng──trong boxing gọi là parry. Tay trái tôi đẩy nắm đấm phải của cậu ta đi, và nó cứ thế lao thẳng vào bức tường phía sau. Ngay lúc đó, một tiếng rắc khô khốc vang lên.

「Gư…oaaaaa~~!」

Shin hét lên một tiếng không thành lời, ôm lấy tay phải rồi khuỵu xuống. Iori và Shougo thấy vậy liền phá lên cười.

「M-mày làm cái quái gì thế!」

「Không, tao chỉ đỡ bình thường thôi. Việc nó đập vào tường là do mày tự làm tự chịu.」

「Thế này tao không học được mà bị điểm liệt thì mày tính sao hả!?」

「Tay phải mày có lành lặn thì cũng có học chữ nào đâu…」

「Đúng là thế thật!」

Không học thật luôn à, tôi cạn lời.

「Mọi người đang chìm trong tuyệt vọng mà hai cậu trông vui vẻ nhỉ.」

Vừa nén cười, Mashimo và Nakama-san cũng xuất hiện. Chẳng hiểu sao sau giờ thi, bốn người này lại hay tụ tập quanh bàn của tôi và Iori. Với tôi của ngày xưa thì đây là một hiện tượng không thể tin nổi, nhưng kỳ lạ là chỉ cần như vậy thôi cũng đủ khiến kỳ thi u ám này trở nên vui vẻ hơn.

「「Chỗ nào vui vẻ hả!?」」

Tôi và Shin đồng thanh gầm lên với Mashimo. Trên đầu tôi đã nổi lên một cục u mờ mờ, còn Shin thì vẫn đang ôm tay phải ngồi xổm dưới đất. Cảnh tượng đó lại càng khiến những người xung quanh bật cười. Không xong rồi, thế này thì đúng là tấu hài thật.

「Hai đứa bây, chắc chắn là có tập tuồng với nhau rồi đúng không?」

Shougo bắt đầu nhìn với ánh mắt nghi ngờ.

「「Không có!」」

Giọng chúng tôi lại hợp nhau một cách hoàn hảo.

「Đúng là tuồng rồi còn gì.」

Thấy cảnh đó, Shougo vừa cười ha hả vừa quay về chỗ lấy cặp.

「Chết tiệt… ai thèm tấu hài đến mức phải chịu đau thế này chứ.」

「Của mày là tự làm tự chịu. Tao còn bị đánh lén đây này.」

「Gì hả? Còn muốn nữa à!?」

「Hả? Mày muốn tao bẻ nốt tay trái à?」

「Rồi, dừng lại—」

Thấy trận chiến sắp nổ ra lần nữa, Mashimo vội vàng chen vào giữa.

「Hòa!」

Rồi cô ấy cầm tay tôi và Shin giơ lên cao. Bị xử hòa một cách tự tiện, chúng tôi lên tiếng phản đối, nhưng cũng chỉ đổi lại được những trận cười. Đến cả Nakama-san, chứ không riêng gì Iori, cũng phải bật cười, khiến cho không khí căng thẳng của kỳ thi tan biến không còn dấu vết.

「Ủa, hòa rồi hả? Tái đấu khi nào đây?」

「Tái đấu à…」

Shin suy nghĩ một chút rồi nói.

「Được rồi, quyết đấu bằng môn Sử Nhật ngày mai!」

「Mày thể nào cũng định quay cóp chứ gì.」

「Đ-đồ ngốc. Mày không biết thực lực môn Sử Nhật của tao à? Lần nào cũng được bảy mươi điểm đó?」

Đó là thành quả của việc quay cóp thì có, tôi thầm châm chọc trong lòng. Từ năm hai, cậu ta đã dùng chiêu quay cóp để qua mặt các môn học thuộc lòng, trong đó có Sử Nhật. Tại sao tôi lại biết ư, là vì chính cậu ta đã đắc ý khoe khoang. Giờ tôi cũng chẳng có ý định vạch trần, nhưng đúng là cạn lời. Lỡ bị phát hiện thì có nguy cơ mất tín chỉ, vậy mà cậu ta cũng dám liều lĩnh thật.

「Thôi được. Nếu thua thì khao tao một chầu ramen nhé.」

「Ồ, khá lắm, không sợ mà chạy mất dép nhỉ, Asou. Tao ghi nhận cái sự nam tính đó của mày.」

Nói hay thật. Shin còn định nói gì đó nữa, nhưng giữa chừng lại đập phải cái tay bị đau vào bàn, thế là lại ngồi xổm xuống.

「C-cậu không sao chứ?」

Nakama-san vừa cười khổ vừa lo lắng hỏi. Có lẽ không ngờ lại được Nakama-san quan tâm, Shin thoáng sững người──

「Đ-đau quá! Vết này mà không được Nakama-san chữa cho thì sẽ thành gãy xương hoặc viêm gân mất…」

Cậu ta bắt đầu nói những điều vô nghĩa. Một vết bầm dập không thể tự dưng biến thành gãy xương hay viêm gân được. Có vẻ không biết phải đối phó thế nào, Nakama-san quay sang nhìn tôi với vẻ mặt khó xử.

「Cậu ấy bảo là không sao đâu.」

Tôi vừa nén cười trong cổ họng vừa nói giúp. 「Vậy à?」, Nakama-san có vẻ hơi nghi ngờ nhưng cũng rời mắt khỏi cậu ta.

「A, Asou~! Mày làm cái trò gì thế hả, một mình mày tao nhất định sẽ đánh bại!」

「Bằng môn Sử Nhật à?」

「Bằng môn Sử Nhật!」

Dù có bị đánh bại bằng môn Sử Nhật thì cũng chẳng đau đớn gì, nhưng thua một thằng quay cóp thì cũng bực mình, nên tôi quyết định sẽ đường đường chính chính nghênh chiến.

「Xin lỗi vì làm phiền lúc hai đứa đang cao hứng, nhưng tao về trước nhé. Giờ tao có ca làm thêm rồi.」

Shougo nhìn đồng hồ rồi nói. Đây là lần đầu tiên tôi nghe cậu ấy đi làm thêm.

「Ể? Hôm nay cũng có ca làm thêm à?」

Tôi thì lần đầu nghe, nhưng có vẻ Iori đã được báo trước nên đã phản ứng lại.

「Đúng vậy. Anh chủ bảo là vì đang trong kỳ thi, tan học sớm nên vào làm ca trưa giúp. Thôi, mai gặp lại nhé.」

Shougo chỉ vẫy tay rồi nhanh chóng rời khỏi lớp.

「……Tớ cũng về đây. Mai còn có môn Cổ văn sở đoản nữa.」

Nối gót Shougo, Nakama-san cũng rời khỏi lớp. Lúc ra về, cô ấy vẫy tay nói 「Vậy nhé」… và mỉm cười với tôi một chút, nên tôi cũng mỉm cười đáp lại. Đâu đó trong lòng, tôi lại muốn tự trách bản thân.

Công nhận thằng Shougo cũng gan thật, thi cử thế này mà vẫn đi làm thêm. Nhân tiện, theo nội quy trường tôi, nếu bị điểm liệt thì sẽ bị cấm đi làm thêm. Quyết định đi làm thêm vào thời điểm này cũng cần khá nhiều dũng khí.

「Quán Trung Hoa nhà thằng Shougo ngon lắm đó. Tao thích suất cơm Ma Bà Đậu Phụ ở đó.」

Cơn đau ở tay có vẻ đã dịu đi, Shin vừa xoay xoay cổ tay phải vừa nói.

「Ngon lắm đó. Tớ cũng đã đến vài lần rồi, bị nghiện luôn.」

「Độ cay của nó tuyệt cú mèo luôn.」

「Tớ hiểu, tớ hiểu—. Cay nhưng lại cứ muốn ăn ấy.」

「Hôm nào mọi người cùng đi đi.」

「Ừm!」

Iori và Shin thay nhau nói về cảm nhận của mình về chỗ làm thêm của Shougo.

Iori biết thì cũng là chuyện đương nhiên, nhưng có vẻ Shin cũng đã đến chỗ làm của Shougo. Trong khi tôi đến cả chuyện cậu ấy đi làm thêm cũng là lần đầu nghe… Hay là mình đang bị Shougo xa lánh?

「Vậy à. Thằng Shougo, nó làm thêm từ bao giờ thế?」

Dù cảm thấy có chút bị cho ra rìa, tôi vẫn thử hỏi.

「Tớ nghĩ là ngay sau khi chuyển trường đó? Cậu ấy nói là cần tiền vào tháng Mười hai.」

Dùng vào việc gì thì tớ không biết, Iori nói thêm. Nghe những lời đó, ba người chúng tôi đang có mặt ở đó đều giật mình. Trong trường hợp của tôi, còn cộng thêm cả cảm giác sốt ruột. Có lẽ Iori không nhận ra, nhưng chắc chắn đó là để mua quà Giáng Sinh cho em. Mashimo và Shin liếc nhìn tôi một cái. Chắc ý là, mày có tiền không đó.

Tôi thử nhẩm tính số tiền mình có trong đầu. Tiền tiết kiệm thì chắc đã hết sạch sau lần đi cắt tóc hôm trước. Trong ví hiện có hai nghìn yên, trong phòng còn bốn nghìn… và rồi tôi nhận ra.

──Chết rồi, mình chỉ còn đúng sáu nghìn yên thôi sao!?

Thế này thì gay go rồi. Lẽ ra mình không nên tiêu tiền vào tiệm cắt tóc hay sách tham khảo. Mới nhận tiền mua sách tham khảo hôm trước nên không thể xin bố mẹ được nữa, chẳng còn nguồn tiền nào khác.

Nếu bây giờ mới bắt đầu đi làm thêm thì sẽ không nhận được lương trước Giáng Sinh. Vì mải mê với lễ hội văn hóa, ban nhạc rồi thi cử mà tôi đã quên béng mất chuyện Giáng Sinh, và giờ đã rơi vào một tình thế cực kỳ nguy hiểm.

Có lẽ đã đọc được tình hình qua vẻ mặt của tôi, Shin và Mashimo nở một nụ cười chế nhạo.

「Sao thế? Trông cậu có vẻ xanh xao đó?」

Khi tôi nhận ra, Iori đã ghé sát mặt vào nhìn tôi với vẻ lo lắng.

「Ể, à không, chỉ là… cái bài số ba môn Toán lúc nãy, hình như tớ trình bày nhầm một bước nào đó thì phải, giờ mới lờ mờ nghĩ ra...」

Trong lúc tôi đang đưa ra một lời bào chữa gượng gạo, Shin và Mashimo có vẻ đang cố gắng hết sức để không bật cười. Chết tiệt, mấy đứa này…!

「A, ra là Masaki-kun cũng có lúc mắc lỗi như vậy à? Thật ra tớ cũng có chỗ không tự tin lắm, nên cũng hơi lo.」

Nhìn Iori tinh nghịch lè lưỡi, tôi lại một lần nữa nhận ra. Đồng minh của tôi, thực sự chỉ có một mình em thôi. Nghe câu trả lời của em, tôi đã tin chắc như vậy từ tận đáy lòng.