Hành Trình Cùng Em

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cơm Chiên Đại Vượt Ngục

(Đang ra)

Cơm Chiên Đại Vượt Ngục

Elbow

Màn cao trào là cơn mưa thiên thạch 1.000 đĩa cơm chiên trút xuống đầu cai ngục! Một tác phẩm đoạt giải Nhất đầy thuyết phục trong số 1.

1 3

Lãnh Chúa Lạc Quan Và Cuộc Phòng Thủ Nhàn Nhã: Ma Thuật Sản Xuất Biến Ngôi Làng Vô Danh Thành Pháo Đài Mạnh Nhất

(Đang ra)

Lãnh Chúa Lạc Quan Và Cuộc Phòng Thủ Nhàn Nhã: Ma Thuật Sản Xuất Biến Ngôi Làng Vô Danh Thành Pháo Đài Mạnh Nhất

Sou Akaike

Liệu pháo đài mà cậu tự tay xây dựng từ những bức tường đầu tiên có thể mang lại cho cậu một cuộc đời đáng sống hơn thứ ma pháp chiến đấu mà mọi người tôn sùng hay không?

1 4

Kìa, bạn gái của mày vừa đi ngang qua đó

(Đang ra)

Kìa, bạn gái của mày vừa đi ngang qua đó

Anh họ Jerry

Trong mắt anh, em vẫn là người đẹp nhất.*Main rác:/

3 3

Dare ga Watashi no Yuri nano ka!?

(Đang ra)

Dare ga Watashi no Yuri nano ka!?

Yuuki Rin

Một câu chuyện hài lãng mạn về việc 『Hoàn toàn không đoán được ai đang thích mình』!

23 426

Howling Blaze: Kiếm Sĩ Tang Viêm và Ma Nữ Bất Diệt

(Đang ra)

Howling Blaze: Kiếm Sĩ Tang Viêm và Ma Nữ Bất Diệt

Shimizu Yuu

Loạt tác phẩm hành động giả tưởng "Ma pháp cộng sự x Kiếm vũ chiến đấu" được trình làng bởi bộ đôi tác giả Shimizu Yuu và họa sĩ Tohsaka Asagi, xin chính thức được mở màn!

14 4

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Chương 05: Một khi mối quan hệ đã thay đỗi, nó sẽ không bao giờ có thể trở lại như trước nữa. - Chương 5-4: Mashimo Shino và Shirakawa Rio ②

「Th-thôi, kể tiếp chuyện lúc nãy đi.」

Thấy mình lép vế hẳn trong chủ đề mấy chuyện bậy bạ, tôi vội giục Mashimo Shino kể tiếp.

「A, chuồn à? Mà thôi cũng được, nhưng đoạn sau không vui vẻ gì đâu nhé?」

Rào trước một câu, cô ấy kể tiếp. Chuỗi ngày cà khịa với cậu bạn cùng lớp đó vẫn tiếp diễn, cho đến một hôm, trong lúc đùa giỡn, cậu ta giật phắt chiếc móc khóa mà Mashimo vô cùng trân quý và lỡ tay làm hỏng nó. Có lẽ cảm thấy mình đã đi quá giới hạn, cậu bạn kia đã thành thật xin lỗi, nhưng Mashimo lại vừa khóc vừa hét lên.

『Ước gì cậu biến đi cho rồi! Tớ ghét cậu kinh khủng!』

Nghe đâu, cậu bạn vốn hay trêu chọc cũng phải câm nín trước những lời đay nghiến của Mashimo. Cứ thế, hai người im lặng suốt mấy tuần liền... cho đến khi cậu ấy phải đột ngột chuyển trường vì công việc của bố mẹ.

Và rồi, không kịp nói với nhau thêm một lời nào, họ đã chẳng bao giờ gặp lại nữa. Nói cách khác, cậu bạn ấy đã thực sự biến mất.

「Sau đó... tớ mới nhận ra là mình đã thích cậu ấy. Giờ nghĩ lại, tớ vẫn thấy hối hận, chỉ vì một cái móc khóa mà mình đã cố chấp đến thế.」

Câu chuyện đột ngột rẽ sang một hướng buồn bã, khác hẳn với không khí vui vẻ lúc đầu, khiến tôi chẳng biết phải đáp lại thế nào.

「Này, giờ không phải là lúc để cậu chìm đắm trong câu chuyện của tớ đâu nhé? Điều tớ muốn nói không phải là chuyện đó, mà là con gái có những lúc không thể thành thật được. Chuyện của Masaki-kun lần này cũng vậy đó.」

Mashimo ném tờ giấy gói bánh taiyaki vào thùng rác gần đó. Chắc là chính cô ấy cũng không ngờ sẽ ném trúng, nên đã giơ tay ăn mừng rồi quay sang mỉm cười với tôi. Tôi bất giác nghĩ rằng, có lẽ cậu bạn trai kia đã phải lòng chính nụ cười hồn nhiên vô tư này của Mashimo.

「Tớ nghĩ Rio-chan cũng đã để ý đến Masaki-kun. Nhưng mà, Masaki-kun lại thuộc dạng bị xa lánh trong lớp và tiếng tăm cũng không tốt... nên có lẽ cô ấy không còn cách nào khác ngoài việc từ chối chăng. Dưới góc nhìn của Masaki-kun thì chắc chỉ thấy đó là một sự ích kỷ thôi nhỉ.」

「...Ra là vậy.」

Nghĩ lại thì, những lời cô ấy nói lúc từ chối tôi cũng có mang sắc thái đó.

「Với con gái ở tuổi bọn tớ, thể diện cũng quan trọng lắm đó. Dù có thích cậu ấy đến đâu, nhưng ngày nào cũng bị mọi người xung quanh xì xào nào là ‘nên chia tay thằng đó sớm đi’, hay là ‘cậu thích nó ở điểm nào chứ’ thì cũng mệt mỏi lắm, đúng không? Ai mà chẳng mong được hãnh diện về bạn trai của mình chứ.」

Điều đó áp dụng cho phía con trai cũng không khó hiểu, nên tôi không thể không gật đầu trước những lời của cô ấy.

「Dù thầm thương trộm nhớ Masaki-kun, nhưng rồi một đối thủ là học sinh chuyển trường siêu dễ thương lại xuất hiện! Hơn nữa, sau khi thân với Iori-chan, độ nổi tiếng của Masaki-kun lại cứ tăng vùn vụt, phải không? Trước đây còn tỏ tình với mình, vậy mà giờ lại cảm nhận được tình cảm của cậu ấy đang ngày một rời xa... trong lòng sao mà yên ổn cho được.」

「Vậy thì, chẳng lẽ?」

Không lẽ nào, cô ta nói những lời như vậy để nhấn mạnh sự tồn tại của mình, hay là bây giờ lại đi rêu rao chuyện tỏ tình đó để khiến mình nhớ lại lời tỏ tình ấy sao? Nghĩ đến việc mình đã bị tổn thương và phiền não vì một chuyện như vậy, tôi lại thấy thật nực cười.

「A...」

Lúc đó, tôi chợt nhớ lại lời của Master. Ra là vậy, cái từ ‘nhảm nhí’ mà Master nói chính là chỉ chuyện này. Có lẽ, với sự sắc sảo của mình, anh ấy đã nhìn thấu cả tâm lý của Shirakawa và thấy chán ngán vì điều đó.

「Mà, nếu là tớ của bình thường thì tớ sẽ nói là, mau mau thực hiện nguyện vọng của Rio-chan đi—, nhưng mà... trường hợp của Masaki-kun thì hơi đặc biệt nhỉ.」

「Mà... xin lỗi nhé, nhưng nghe chuyện đó xong thì bây giờ tớ cũng không thể có tình cảm gì với Shirakawa được.」

Không cần phải suy nghĩ, chuyện đó là không thể. Ngoài sự tức giận và chán ngán ra, tôi không thể có cảm xúc nào khác dành cho cô ta. Tình cảm lãng mạn dành cho cô ấy, tôi đã vứt bỏ từ trong kỳ nghỉ hè rồi. Bây giờ không thể lấy lại được, mà tôi cũng chẳng muốn lấy lại. Quá khứ chỉ là quá khứ, và con người tôi của ngày xưa, người đã từng thích Shirakawa Rio, đã không còn nữa.

「Vậy à... thế thì, cậu cứ mặc kệ chuyện của Rio-chan đi. Chắc chắn cô ấy sẽ không chủ động nói gì đâu. Kiểu con gái như vậy, tuyệt đối không thể tự mình thành thật tỏ tình được đâu.」

Tớ cũng từng như vậy mà, cô ấy vừa cười vừa nói thêm.

「Tỏ tình hay không thì tớ không quan tâm, nhưng tớ không muốn bị mấy đứa trong lớp hiểu lầm vì cái tin đồn đang lan truyền hiện giờ.」

「Chuyện đó cứ để tớ lo. Tớ sẽ tìm cách giải quyết cho.」

Mashimo mỉm cười rồi vỗ nhẹ vào vai tôi. Tôi thực sự thích cái sự sảng khoái này của Mashimo, và thành thật cảm ơn lời nói của cô ấy.

Mashimo đúng là một cô gái tốt. Ngoại hình cũng xinh, tính cách cũng tốt lại còn thú vị, vậy mà sao độ nổi tiếng của cô ấy lại làng nhàng thế nhỉ... hay là tại ồn ào quá chăng.

「Vậy... vẫn là Iori à?」

Với vẻ mặt nghiêm túc, Mashimo hỏi. Dù không có chủ ngữ vị ngữ, nhưng tôi không ngốc đến mức không hiểu ý nghĩa của câu nói đó. Ý là 『Cậu sẽ chọn Iori à?』. Sau một thoáng do dự, tôi gật đầu, Mashimo liền thở dài một cách tiếc nuối.

「Gì thế?」

「Ừm—? Với tớ thì, khó xử quá.」

「Tại sao?」

「Tại vì, cảm giác như bị kẹt giữa Iori và Fumi vậy đó. Tớ cũng thích Iori, nhưng Fumi lại là người bạn đầu tiên tớ có được từ khi vào cao trung, dù có hơi khó gần nhưng lại là bạn thân của tớ... tớ nghĩ cậu ấy cũng nên được giải thoát khỏi quá khứ rồi. Nếu được thì, tớ mong cả hai cuộc tình đều thành hiện thực.」

Quá khứ... là chuyện về bạn trai cũ sao. Tôi chợt nhớ lại gương mặt như sắp khóc của Nakama-san. Phải chăng cô ấy đã tìm kiếm sự cứu rỗi từ tôi? Nếu, tôi chọn cô ấy, liệu tôi có thể xóa đi nỗi đau mất mát bạn trai cũ trong cô ấy không? Điều đó tôi không biết... nhưng, việc không chọn cô ấy, cũng đồng nghĩa với việc tôi đã bỏ rơi cô ấy.

「Cậu cũng biết là Fumi thích Masaki-kun mà, phải không?」

Tôi không biết, cũng chẳng có gì là chắc chắn cả. Nhưng quả thật, tôi đã lờ mờ cảm nhận được điều đó. Không, đúng hơn là tôi đã cố không nghĩ đến. Nhưng, tôi không vô tâm đến mức không nhận ra.

「Fumi có lòng tự trọng cực kỳ cao, nên tớ nghĩ việc học cùng với Iori-chan chắc cũng khó chịu lắm. Dù vậy, chắc là cậu ấy vẫn muốn được ở bên Masaki-kun... Tớ đã thấy Fumi được tỏ tình nhiều lần rồi, nhưng việc cậu ấy tự mình chủ động tiếp cận một người như vậy thì đây là lần đầu tớ thấy thì phải. Với lại, lúc nhận được tấm ảnh chụp chung hai người với Masaki-kun hồi lễ hội văn hóa, cậu ấy đã vui đến mức nào đâu?」

「Vậy à...」

Tôi cảm thấy một cảm giác tội lỗi nặng nề. Tôi cũng không ghét Nakama-san. Đúng như lời Mashimo nói, cô ấy có hơi khó gần, nhưng cặp kính thời trang lại toát lên một chút vẻ quyến rũ, đường nét gương mặt cũng xinh đẹp, và cả cái không khí lạnh lùng, bí ẩn bao quanh cô ấy, tôi cũng thích. Có lẽ nếu chúng tôi thân nhau hơn trước khi tôi gặp Iori, tôi cũng đã phải lòng cô ấy như Shin.

Ấn tượng đầu tiên của tôi về Nakama-san là, xinh đẹp nhưng có vẻ đáng sợ. Lạnh lùng, và lúc nào cũng có vẻ không vui... nên tôi đã tránh xa cô ấy, và cũng không có tình cảm gì đặc biệt, nhưng càng tiếp xúc lại càng thấy được sự hấp dẫn. Nếu được một người như cô ấy thích, tôi cũng cảm thấy thật vinh hạnh.

Gạch đầu dòng ra như thế này, có lẽ chọn Nakama-san cũng không tệ. Nhưng, cái cảm giác thích một người vì người đó thỏa mãn những điều kiện nào đó, tôi nghĩ chắc chắn không phải là tình cảm thật. Ít nhất, tôi không thích Iori theo kiểu gạch đầu dòng như vậy.

「A, xin lỗi nhé. Nói những chuyện này cũng chỉ làm Masaki-kun thêm khó xử thôi... nhưng, nếu cậu nghĩ ra được thì tốt... dù chọn ai đi nữa, hãy tìm cách đừng làm tổn thương cả hai nhé. Với tớ thì cả hai đều là những người bạn quan trọng.」

「Đúng là một yêu cầu khó nhằn nhỉ.」

Đến cả tình cảm của mình tôi còn chưa thể nói ra cho Iori, vậy mà còn phải nghĩ cách không làm tổn thương Nakama-san. Nếu có thể làm được thì tôi cũng muốn, nhưng đến cả câu chuyện sẽ tiến triển ra sao tôi còn không biết, làm sao mà nghĩ được đến cảm nhận của Nakama-san chứ.

「Tớ không tự tin lắm, nhưng tớ sẽ cố gắng.」

Khi tôi đáp lại như vậy, Mashimo liền vui vẻ đứng dậy.

「Fufu, ra là vậy—. Tớ cũng hơi hiểu được tại sao hai người họ lại thích Masaki-kun rồi.」

「Ể?」

「Không có gì đâu! Mà thôi, chỉ cho tớ bí quyết để được nổi tiếng như Fumi hay Iori đi.」

Vừa phủi đám cỏ dính trên mông, cô ấy vừa nói. Tôi cũng đứng dậy, vươn vai về phía hoàng hôn.

「Bí quyết gì chứ... chỉ cần cậu dịu dàng hơn một chút là ngon nghẻ ngay, tớ nghĩ vậy đó?」

Tôi không hề nịnh hót mà nói thật lòng. Sau khi nói chuyện hôm nay, tôi mới nhận ra cô ấy có rất nhiều điểm dễ thương. Chỉ là do tính cách ồn ào đã che lấp hết những điểm đó mà thôi.

「Thật không? Vậy có thắng được hai người kia không?」

「………………」

「Nói gì đi chứ!」

「Đau!」

Vì không biết bình luận gì nên tôi đã im lặng, kết quả là bị một cú đấm vào đầu. Đúng là trong tình huống này, dù có nịnh hót cũng không thể nói ‘Ừ’ được.

「Mà này, sao bọn mình lại thân nhau muộn thế nhỉ. Cùng lớp với một đứa thú vị như cậu, cảm giác cứ tiếc nuối thế nào ấy.」

「Hồi mới nhập học mình cũng có nói chuyện một chút mà, chẳng phải Masaki-kun bắt đầu lơ tớ đi sao—」

「Ể? Chẳng phải Mashimo mới là người không chào hỏi nữa à?」

「Không phải đâu—, là do cậu đó.」

「Không, là Mashimo mà.」

Sau vài lần qua lại như vậy, cả hai chúng tôi cùng bật cười. Chuyện đó, bây giờ cũng chẳng còn quan trọng nữa. Vì bây giờ, chúng tôi đã thực sự trở thành bạn bè, nên không có vấn đề gì cả.

Đúng là, nếu thân với cô ấy từ đầu thì có lẽ mỗi ngày của tôi đã trôi qua trong tiếng cười. Và... nếu vậy, có lẽ tôi đã thích cô ấy mất rồi. Hôm nay tôi đã có cảm tình với cô ấy đến mức đó, và cảm tình đó hoàn toàn có thể trở thành tình yêu.

May mắn hay không may, xung quanh tôi lại có quá nhiều người hấp dẫn. Tôi có cảm giác mình đang nói những lời của một kẻ bắt cá hai tay, nhưng đây cũng chỉ là một giả định mà thôi. Có Iori ở đây rồi, chuyện đó là không thể xảy ra. Người phụ nữ mà tôi có thể ôm ấp một tình cảm lớn đến mức sẵn sàng vứt bỏ tất cả, trước đây hay sau này, chỉ có một mình Iori mà thôi. Dĩ nhiên tôi không thể chứng minh hay đảm bảo điều đó, nhưng tôi đã tin chắc như vậy.