Hành Trình Cùng Em

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cơm Chiên Đại Vượt Ngục

(Đang ra)

Cơm Chiên Đại Vượt Ngục

Elbow

Màn cao trào là cơn mưa thiên thạch 1.000 đĩa cơm chiên trút xuống đầu cai ngục! Một tác phẩm đoạt giải Nhất đầy thuyết phục trong số 1.

1 3

Lãnh Chúa Lạc Quan Và Cuộc Phòng Thủ Nhàn Nhã: Ma Thuật Sản Xuất Biến Ngôi Làng Vô Danh Thành Pháo Đài Mạnh Nhất

(Đang ra)

Lãnh Chúa Lạc Quan Và Cuộc Phòng Thủ Nhàn Nhã: Ma Thuật Sản Xuất Biến Ngôi Làng Vô Danh Thành Pháo Đài Mạnh Nhất

Sou Akaike

Liệu pháo đài mà cậu tự tay xây dựng từ những bức tường đầu tiên có thể mang lại cho cậu một cuộc đời đáng sống hơn thứ ma pháp chiến đấu mà mọi người tôn sùng hay không?

1 4

Kìa, bạn gái của mày vừa đi ngang qua đó

(Đang ra)

Kìa, bạn gái của mày vừa đi ngang qua đó

Anh họ Jerry

Trong mắt anh, em vẫn là người đẹp nhất.*Main rác:/

3 3

Dare ga Watashi no Yuri nano ka!?

(Đang ra)

Dare ga Watashi no Yuri nano ka!?

Yuuki Rin

Một câu chuyện hài lãng mạn về việc 『Hoàn toàn không đoán được ai đang thích mình』!

23 426

Howling Blaze: Kiếm Sĩ Tang Viêm và Ma Nữ Bất Diệt

(Đang ra)

Howling Blaze: Kiếm Sĩ Tang Viêm và Ma Nữ Bất Diệt

Shimizu Yuu

Loạt tác phẩm hành động giả tưởng "Ma pháp cộng sự x Kiếm vũ chiến đấu" được trình làng bởi bộ đôi tác giả Shimizu Yuu và họa sĩ Tohsaka Asagi, xin chính thức được mở màn!

14 4

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Chương 05: Một khi mối quan hệ đã thay đỗi, nó sẽ không bao giờ có thể trở lại như trước nữa. - Chương 5-11: Bạn bè là của để dành?

Kể từ đó, tôi lao đầu vào guồng quay không ngừng nghỉ. Làm thêm, ban nhạc, rồi cả học hành, tôi dốc hết sức mình trên mọi mặt trận. Thậm chí còn cật lực hơn cả hồi chuẩn bị cho lễ hội văn hóa hay ôn thi. Một ngày cứ thế vùn vụt trôi qua, và ngày nào tôi cũng kiệt sức rã rời. Để rồi… khi tôi kịp nhận ra, đêm Giáng Sinh chỉ còn vỏn vẹn một tuần nữa.

Vậy mà, một vấn đề chí mạng vẫn còn đó. Chính là tôi vẫn chưa mời được Iori đi hẹn hò. Trước đây em có nói là chưa có kế hoạch gì, nhưng từ đó đến nay đã hơn nửa tháng trôi qua. Tôi cứ sợ sẽ bị từ chối với lý do 「Mình có hẹn mất rồi…」, thành thử, dẫu có cơ hội ở riêng với em, tôi vẫn chẳng tài nào mở miệng cho nổi. Lịch học ở trường cũng chỉ kéo dài đến ngày hai mươi ba, và tuần này đã bắt đầu học rút ngắn. Ngày quyết chiến đã cận kề, mà tôi vẫn giậm chân tại chỗ.

Tan học hôm nay, buổi chiều sẽ có buổi tập ban nhạc. Đây là cơ hội để tôi và em đi riêng trên đường về. Ấy thế mà, tôi vẫn chẳng gom đủ dũng khí để ngỏ lời.

Tôi não nề thở dài một hơi, than thở cho cái sự kém cỏi của mình trên sân thượng lạnh lẽo của trường. Vào thời điểm này trong năm, chắc sẽ chẳng có ai mò lên một nơi như thế này. Ngoài việc trời lạnh ra thì đây là một nơi tuyệt vời để một mình trăn trở bao lâu tùy thích.

Vừa ngắm nhìn những học sinh đang lục tục ra về từ trên cao, tôi lại thở dài não nề. Bọn họ chắc cũng đã có kế hoạch cho đêm Giáng Sinh cả rồi. Mà đúng hơn, tại sao đến giờ một chuyện đơn giản như mời người ta đi hẹn hò mà mình cũng không làm được chứ? Tôi thực sự phát ngán với cái tính nhát gan của chính mình. Tôi căm hận từ tận đáy lòng việc bị bọn Shin phá đám trong bữa tiệc sau lễ hội văn hóa.

Không, thứ đáng căm hận là sự hèn nhát và bất tài của chính mình. Đã chuẩn bị đến nước này rồi, tại sao lại không thể mời em ấy được cơ chứ? Tôi chuyển tầm mắt từ dòng học sinh bên dưới lên bầu trời.

Ngay lúc đó, một tiếng rầm đóng cửa vang lên từ phía sau. Cứ ngỡ Iori đã đến đúng lúc, tôi vội vàng quay lại, nhưng đáng tiếc thay, người ở đó lại là Mashimo Shino và Kanzaki Yuuya.

「A, cậu ấy ở đây thật này!」

「Hỏi Shin-kun quả là sáng suốt.」

Vừa nói, cả hai vừa tiến lại gần tôi.

「Có chuyện gì thế? Tổ hợp gì lạ thế này…」

Đang yên đang lành một mình gặm nhấm nỗi sầu, lòng tôi chợt trĩu nặng. Cùng với sự thất vọng, tôi có một điềm báo chẳng lành.

「À, bọn tớ chỉ thắc mắc không biết cậu đã mời được Asamiya-san chưa thôi.」

「Bọn tớ tò mò chết đi được—」

Tới rồi. Điềm gở của tôi không bao giờ sai.

「Vẫn chưa. Xin lỗi. Cứ cười đi nếu muốn.」

Tôi trả lời với vẻ mặt sưng sỉa. Dù có bị nói gì đi nữa thì chưa vẫn là chưa, chẳng thể khác được.

「C-cậu đâu cần phải sừng sộ lên thế. Sao cậu không mời cô ấy đi?」

「…Vì sợ bị từ chối.」

Nghe vậy, cả hai ngơ ngác nhìn nhau, rồi sau một nhịp, họ phá lên cười như nắc nẻ. Cười như thể không còn gì để cười nữa.

「Này, này, bạn bè kiểu gì thế hả!?」

「Xin lỗi, xin lỗi, không có ý xấu đâu. Chỉ là, nghĩ đến việc Masaki-kun, người đã đấm cả yakuza, lại đi sợ một chuyện như thế này thì tớ thấy mắc cười không chịu được.」

Vừa nói, Mashimo lại vừa cười. Với một đứa đang nghiêm túc trăn trở như tôi mà nói, đây là một phản ứng khá sốc. Với lại, không phải yakuza mà là côn đồ. Trông giống nhưng khác hẳn.

「Cứ yên tâm đi. Một đứa tên Saitou lớp tớ đã mời Asamiya-san đi chơi đêm Giáng Sinh, và nghe nói là đã bị từ chối thẳng thừng rồi.」

「Thế chẳng phải là em ấy có hẹn rồi sao.」

Tôi gục đầu xuống, buông một câu não nề. Hết rồi. Cảm giác muốn nhảy thẳng từ đây xuống quá. Không, hay là chết quách đi cho xong. Tôi không muốn nhìn thấy cảnh Iori hạnh phúc bên một ai đó.

「Tiế-ếc ghê nhỉ♪ Vừa nãy tớ hỏi Iori thì em ấy bảo là không có hẹn gì đâu?」

「Ể, thật á!?」

Nghe những lời đó, tôi ngẩng phắt mặt lên. Gương mặt cười nham hiểm của Mashimo trông thật khó ưa, nhưng tôi đã tìm lại được tia hy vọng.

「Có lẽ là em ấy đang để trống lịch cho ai đó chăng~?」

「Nếu thế này mà cậu còn không mời thì sẽ bị ghét đó?」

Có lẽ là vậy. Thế thì đúng là công cốc.

「T-tớ sẽ cố gắng…」

「Câu trả lời nghe thiếu tin cậy quá đi… Vậy thì, nếu hôm nay cậu không mời, từ ngày mai tớ sẽ cổ vũ cho Sendou-kun đó?」

「Ý hay đấy. Tớ cũng hùa theo luôn.」

「N-này…」

Thế thì phiền lắm. Ngày nào cũng phải chứng kiến cảnh đó thì tôi phát điên mất, chẳng còn tâm trí đâu mà làm thêm hay chơi nhạc nữa.

「Nếu không muốn thế thì mời ngay trong hôm nay đi?」

「…Xin tuân lệnh.」

Hai đứa này hợp sức lại dọa nạt mình à. Tôi có cảm giác như quyền lợi của mình đang dần bị tước đoạt, nhưng cứ bị bắt nạt mãi cũng không cam lòng, nên tôi quyết định phản công một chút.

「Mà nói đi cũng phải nói lại, Kanzaki-kun làm thế này có được không?」

「Ể?」

「Ý tớ là, cậu có bạn gái xinh đẹp rồi, mà lại đi riêng với một cô gái khác, dù là để tìm tớ đi nữa, thì có ổn không?」

「Thật á!? Kanzaki-kun có bạn gái rồi á!? Sốc nặng luôn đó~!」

Phát ngôn này cũng gây sát thương cho Mashimo, một fan của Kanzaki. Đúng là một đòn phản công một mũi tên trúng hai đích.

「L-làm gì có bạn gái nào! Cậu đang nói vớ vẩn gì thế…」

「A, không có à? Thế thì đêm Giáng Sinh hẹn hò với Mashimo là được rồi còn gì?」

Tôi quay sang Mashimo tìm sự đồng tình 「Nhỉ?」, và cô ấy ngoan ngoãn gật đầu lia lịa. Có lẽ cô ấy gật đầu thật lòng đến phân nửa.

「C-cái đó thì…」

Kanzaki-kun lập tức đảo mắt lia lịa.

「Kanzaki-kun, cậu thật quá đáng…」

Và Mashimo giả vờ khóc. Tôi thích cái cách Mashimo hùa theo như thế này. Tuy nhiên, nghĩ rằng có lẽ cô ấy cũng có chút thật lòng, tôi lại thấy hơi tội lỗi. Mà thôi, con bé này có Shin rồi, chắc không sao đâu.

「K-không, không phải vậy… Tớ đã hứa sẽ tổ chức tiệc cuối năm với bạn bè trong lớp rồi!」

Kanzaki-kun lại dùng đúng cái cớ đó, khiến tôi không khỏi cười khổ. Cậu ta cũng giống tôi, là một người không thành thật. Mà đúng hơn, gần đây tôi bắt đầu nhận ra mình và cậu ta có khá nhiều điểm chung. Có lẽ lý do cậu ta quan tâm đến tôi là vì cậu ta cũng cảm thấy như vậy.

Nhân tiện, việc Kanzaki-kun đang hẹn hò với ai đang được Shin điều tra triệt để. Với mạng lưới thông tin của nó, có lẽ chẳng bao lâu nữa là sẽ có kết quả. Dĩ nhiên, không phải là tôi nhờ. Chỉ là khi tôi hỏi Shin 「Hình như Kanzaki-kun có bạn gái rồi, mày có biết không?」, nó đã vồ lấy câu chuyện với một khí thế như thể cá piranha đớp mồi vậy.

「Thôi thôi, Mashimo cũng vui lên đi. Mày còn có Shin mà, đúng không?」

Thấy Kanzaki-kun có vẻ khó xử thật, tôi quyết định ra tay cứu giúp. Tuy nhiên, nghe thấy vậy, Mashimo liền thôi giả vờ khóc và quay sang tấn công tôi.

「Sao lại ra thế chứ! Cái thằng ngốc đó á, có chết tao cũng không thèm!!」

Đây không phải là diễn, mà có vẻ là cô ấy đang tức giận thật. Chỉ là, tôi chợt nhớ lại câu chuyện thời trung học mà Mashimo từng kể hôm trước.

「Mày vẫn chưa sửa được cái tật đó à?」

「Tật?」

「Cái tật không thể thành thật với người mình thích mà lại đi nói những lời trái ngược ấy.」

「…Cậu muốn tôi xiên cho một nhát không?」

「E-em đùa thôi ạ.」

Trước ánh mắt đáng sợ hơn cả hổ đói của Mashimo, tôi bất giác lùi lại. Nếu cứ lên mặt quá trớn, không chừng sẽ bị giết mất, nên tôi đã chuồn đi trước khi chọc giận cô ấy thêm.