Hành Trình Cùng Em

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cơm Chiên Đại Vượt Ngục

(Đang ra)

Cơm Chiên Đại Vượt Ngục

Elbow

Màn cao trào là cơn mưa thiên thạch 1.000 đĩa cơm chiên trút xuống đầu cai ngục! Một tác phẩm đoạt giải Nhất đầy thuyết phục trong số 1.

1 3

Lãnh Chúa Lạc Quan Và Cuộc Phòng Thủ Nhàn Nhã: Ma Thuật Sản Xuất Biến Ngôi Làng Vô Danh Thành Pháo Đài Mạnh Nhất

(Đang ra)

Lãnh Chúa Lạc Quan Và Cuộc Phòng Thủ Nhàn Nhã: Ma Thuật Sản Xuất Biến Ngôi Làng Vô Danh Thành Pháo Đài Mạnh Nhất

Sou Akaike

Liệu pháo đài mà cậu tự tay xây dựng từ những bức tường đầu tiên có thể mang lại cho cậu một cuộc đời đáng sống hơn thứ ma pháp chiến đấu mà mọi người tôn sùng hay không?

1 4

Kìa, bạn gái của mày vừa đi ngang qua đó

(Đang ra)

Kìa, bạn gái của mày vừa đi ngang qua đó

Anh họ Jerry

Trong mắt anh, em vẫn là người đẹp nhất.*Main rác:/

3 3

Dare ga Watashi no Yuri nano ka!?

(Đang ra)

Dare ga Watashi no Yuri nano ka!?

Yuuki Rin

Một câu chuyện hài lãng mạn về việc 『Hoàn toàn không đoán được ai đang thích mình』!

23 426

Howling Blaze: Kiếm Sĩ Tang Viêm và Ma Nữ Bất Diệt

(Đang ra)

Howling Blaze: Kiếm Sĩ Tang Viêm và Ma Nữ Bất Diệt

Shimizu Yuu

Loạt tác phẩm hành động giả tưởng "Ma pháp cộng sự x Kiếm vũ chiến đấu" được trình làng bởi bộ đôi tác giả Shimizu Yuu và họa sĩ Tohsaka Asagi, xin chính thức được mở màn!

14 4

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Chương 02: Khi mọi thứ bắt đầu trôi chảy - Chương 2-5: Màn phối hợp của Iori và Fumi

Kể từ hôm đó, một tuần trôi qua mà tôi và Shin gần như chẳng nói với nhau câu nào. Nếu chúng tôi hoàn toàn bơ nhau đi thì còn dễ hiểu, đằng này điều khó xử là chúng tôi vẫn chào hỏi. Mỗi sáng gặp nhau trong lớp, cả hai chỉ buông một tiếng “Ê” hay “Chào”, rồi cuộc trò chuyện tắt ngấm.

Cũng vì không còn đi cùng Shin, quỹ thời gian tôi dành cho Asamiya-san tự nhiên nhiều lên. Ngược lại, Shin bắt đầu đi chung với Shougo. Có vẻ Shougo cũng đã thử lựa lời dò hỏi Shin về nguyên nhân, nhưng rốt cuộc vẫn chẳng thu được kết quả gì.

Còn tôi, để không khiến Asamiya-san phải bận tâm, ngày nào tôi cũng cố tỏ ra vui vẻ, nhưng với một người nhạy bén như em, tôi đoán em đã nhìn thấu tất cả rồi. Kể từ đó, tôi cũng không đến quán cà phê nữa mà chuyên tâm vùi đầu vào lò luyện thi. Tôi không biết Asamiya-san và Shougo có đến quán không, nhưng nếu có, chắc họ đã hỏi ý kiến Master về chuyện của chúng tôi.

Với một người như Master, nếu anh ấy cho rằng không nên tọc mạch quá nhiều thì hẳn sẽ vẫn đối xử bình thường, nhưng tôi vẫn thấy khó xử. Hơn nữa, nếu chẳng may chạm mặt Shin ở đó, tôi thật sự không biết phải nói gì.

Lừa đảo. Master nói vận may gì chứ, rốt cuộc mình có được chút nào đâu.

Vừa thầm ca cẩm, tôi vừa cất bài kiểm tra giữa kỳ môn đọc hiểu tiếng Anh vào cặp. Đề tiếng Anh lần này đúng là khó nhằn. Nghe nói điểm trung bình toàn khối chỉ lẹt đẹt ở ngưỡng ba mươi mấy, nhưng với độ khó của đề thì kết quả đó cũng phải thôi. Bài kiểm tra lần này trích từ đề thi cũ của một trường đại học tư thục siêu danh giá từ mấy năm trước, và chẳng qua là tôi đã tình cờ giải đề này ở lò luyện thi rồi nên mới làm được, chứ nếu lần đầu gặp thì chắc chắn tôi đã toi đời. Nói trắng ra là tôi đã thuộc làu đáp án. Về mặt này thì có lẽ tôi đã gặp may.

Giá mà cái vận may này phát huy tác dụng lúc thi đại học thì tốt biết mấy, tôi vừa ngáp vừa định gục xuống bàn ngủ thì có ngón tay cộc cộc vào vai.

Ai mà phiền phức thế, tôi nghĩ thầm rồi ngước lên nhìn, và giật mình đến mức suýt đập đầu vào trần nhà. Người có việc cần tìm và làm phiền giấc ngủ của tôi không ai khác chính là cô bạn xinh đẹp đeo kính đầy bí ẩn, Nakama Fumi.

Kể từ cái ngày đi học cùng nhau... chính là cái ngày tôi và Shin xích mích với nhau, chúng tôi thỉnh thoảng có chào nhau bằng một cái gật đầu nhẹ khi chạm mắt, hoặc nói một hai câu khi đi lướt qua. Nhưng tôi không tài nào ngờ được cô ấy lại bắt chuyện với mình ngay tại lớp.

Thế này thì không ổn rồi. Nếu để Shin thấy cảnh này, chẳng phải sẽ càng khó làm lành hơn sao? Dù nghĩ vậy, nhưng từ chối Nakama-san lúc này cũng thật không tự nhiên.

「C-Có... có chuyện gì sao?」

「Tớ muốn cậu chỉ cho tớ chút tiếng Anh lúc nãy...」

「Chuyện đó thì hỏi thầy giáo đi chứ. Tớ cũng có biết đâu.」

「Nói dối. Vì lúc nãy tớ liếc thấy con số 90 rồi.」

Ực... cậu ta thấy từ lúc nào vậy. Đúng vậy, cũng nhờ đã thuộc đề nên tôi đã đạt được một số điểm khá cao. Có lẽ chín mươi điểm là cao nhất lớp.

「Ể, Asou-kun được tận chín mươi điểm cơ à? Tớ cũng nghía qua đề rồi, khó thật đấy chứ?」

Asamiya-san ngồi bàn trước cũng quay lại khi nghe thấy lời của Nakama-san.

「Nói to quá đấy. Ăn may thôi, hiểu không? Tớ lăn bút chì thì tự nhiên nó ra con số này...」

「Asou-kun, chẳng phải cậu từng nói là ghét bút chì vì khó dùng sao?」

Asamiya-san cười tinh nghịch, bồi thêm một câu trời đánh. Đúng là trong hộp bút của tôi, ngoài bút đánh dấu và bút bi ra thì chỉ có hai cây bút chì kim.

「Đâu, lúc thi thì tớ luôn thủ sẵn cây Bút chì Siêu May Mắn +2──」

「Không cần viện cớ vụng về đâu, chỉ cho tớ đi.」

Tôi chưa kịp nói xong đã bị Nakama-san cắt lời. Vụng về á? Vụng về chỗ nào chứ? Mất công mình vắt óc ra nghĩ đấy.

「Cậu chỉ cho bạn ấy đi. Sao lại không muốn chứ?」

Chẳng hiểu ngọn gió độc nào xui khiến, Asamiya-san bắt đầu về phe Nakama-san. Bị hai người họ hợp sức tấn công, tôi cảm thấy mình chẳng tài nào chống đỡ nổi.

「Thì, tớ không đảm bảo là trả lời được.」

「Cậu mà còn nói vậy, tớ sẽ đi rêu rao là Asou-kun thông minh lắm đó?」

Asamiya-san vừa nói vừa nở một nụ cười tinh quái.

「Đ-Đừng! Tớ biết rồi. Nhưng dù tớ không trả lời được cũng đừng có phàn nàn đấy.」

Tôi không có hình tượng là một người thông minh, và cũng không muốn bị nghĩ như vậy. Cứ bị coi là một thằng ngốc lại dễ sống hơn nhiều.

「Vậy, cậu muốn hỏi gì?」

Tôi hỏi Nakama-san với tâm trạng đã hoàn toàn buông xuôi.

Nakama-san chỉ vào cụm từ freer with ở dòng thứ mười bốn trong đề thi.

「Cái này là gì vậy? free with thì tớ biết. Lỗi in ấn à?」

「À, đây là cấu trúc so sánh hơn của một thành ngữ thôi.」

Tôi giải thích cho cô ấy mối quan hệ ngữ pháp của câu trước và sau. Sở dĩ tôi có thể trả lời chi tiết như vậy là vì tôi cũng đã hỏi giáo viên y hệt câu này. Asamiya-san cũng chăm chú lắng nghe với vẻ thán phục.

「Chỉ vậy thôi à?」

「Ừm, còn một chỗ nữa. Phần này này... tớ không hiểu rõ ý nghĩa lắm.」

「Xin lỗi. Chỗ đó tớ cũng không hiểu rõ lắm nên cậu hỏi thầy giáo đi.」

Khi tôi thành thật trả lời như vậy, Nakama-san trông có vẻ hơi thất vọng.

「Sao thế?」

「Tớ, tớ không giỏi hỏi thầy cô...」

「Tại sao?」

「Không biết nữa... chỉ là cảm giác vậy thôi.」

Chỉ là cảm giác thôi sao... Tôi cũng không phải là kiểu người hay đặt câu hỏi nên cũng hiểu một chút. Cái cảm giác ngượng ngùng, hay là gì đó tương tự.

Trong lúc tôi đang suy nghĩ, không hiểu sao Asamiya-san lại có vẻ mặt vui mừng như vừa nảy ra ý gì đó. Tôi chỉ có một dự cảm chẳng lành.

「Vậy thì, Asou-kun đi hỏi thầy là được rồi, phải không?」

Dự cảm của tôi không hề sai, em buông một câu vô cùng trời ơi đất hỡi. Mắc mớ gì tôi phải lặn lội đi hỏi chứ. Dù không hiểu thì tôi cứ để yên vậy cũng được mà.

「A, ý đó hay đó.」

「Đúng không? Vậy thì cả Nakama-san và Asou-kun, tiện thể cả tớ nữa đều được chỉ bảo, phải không nào?」

「Ừm. Lợi thật nhỉ.」

Chẳng hiểu từ lúc nào mà hai người họ đã tự chốt kèo với nhau. Tôi không ngờ nói chuyện với hai cô gái lại vất vả đến thế.

「Vậy thì Asou-kun, nhờ cậu nhé?」

Nakama-san nói như thể mọi chuyện đã được quyết định. Này, ý kiến của tôi bị cho ra rìa rồi à?

「Nhờ vả gì chứ... tớ đã đồng ý đâu.」

Tôi bực bội trả lời, Nakama-san liền cười hơi ngượng ngùng rồi làm vẻ mặt “nhờ cậu đó”. Với một người có vẻ đẹp lạnh lùng như Nakama-san, có lẽ đây là cách cô ấy đang dồn hết can đảm để làm nũng. Không thể phủ nhận rằng, trong một thoáng, tim tôi đã lỡ một nhịp.

「T-Tớ biết rồi... tớ sẽ hỏi.」

Từ bao giờ mà tôi lại trở thành một người không thể nói không với những chuyện mình không thích thế này. Sau khi xác nhận tôi đã miễn cưỡng đồng ý, cô ấy hài lòng quay về chỗ ngồi của mình. Nhưng, chắc hẳn Shin cũng đã thấy cuộc trao đổi vừa rồi của chúng tôi, có lẽ hết cửa làm lành luôn rồi. Đúng là tệ hết chỗ nói.

「Tại cậu cứ nói mấy lời thừa thãi đó~」

「Tớ làm cậu khó xử một chút à?」

Asamiya-san khẽ lè lưỡi, nở một nụ cười tinh quái.

「Khó xử đủ đường đây này.」

「Nhưng, tớ nghĩ Nakama-san chắc chắn sẽ rất vui đó.」

「Đương nhiên rồi, vì cô ấy đã lợi dụng được tớ một cách ngon ơ mà.」

Cá nhân tôi thì thấy mình như bị gài bẫy thì đúng hơn. Nhưng mà, liệu Asamiya-san có thấy bình thường khi tôi thân thiết với một cô gái khác không? Tôi có chút mong muốn em sẽ ghen tuông... nhưng có lẽ, em chẳng nghĩ gì cả.

Dù sao thì tôi và em cũng không hẹn hò, nên việc không bị ghen cũng là đương nhiên, nhưng tôi vẫn thấy hơi buồn. Nhân tiện thì, mỗi khi thấy em nói chuyện với một chàng trai khác, tôi thường có xu hướng không vui.

「Ý tớ không phải vậy... mà là lúc nói chuyện với Asou-kun, trông Nakama-san rất vui.」

Vậy sao? Từ góc nhìn của tôi thì chẳng có gì thay đổi, thậm chí đôi lúc tôi còn lo không biết cô ấy có đang giận không. Chỉ là, Asamiya-san có tài nhìn người, nên lời em nói rất đáng tin. Cũng chính vì thế mà em sống một cuộc đời vô cùng hay lo lắng và nhiều muộn phiền, nhưng có vẻ chính em lại không hề nhận ra điều đó.

「Nhưng mà, hôm nay học được nhiều thứ ghê.」

Bất chợt Asamiya-san vui vẻ mỉm cười nói.

「Cái gì cơ?」

「Thì ra khi nhờ vả Asou-kun, chỉ cần làm như vậy là được nhỉ. Tớ cũng phải học hỏi mới được.」

Em buông một câu khiến tôi lạnh toát sống lưng. Ngay cả Nakama-san mà tôi còn phải đồng ý, nếu là Asamiya-san làm vậy, có lẽ chuyện gì tôi cũng sẽ làm mất.

「Hay là nhờ gì bây giờ nhỉ?」

「Tha cho tớ đi...」

Nhìn em đang vui vẻ suy tính xem nên “nhờ vả” chuyện gì, có vẻ như những khổ não của tôi vẫn sẽ còn tiếp diễn dài dài.