Hành Trình Cùng Em

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cơm Chiên Đại Vượt Ngục

(Đang ra)

Cơm Chiên Đại Vượt Ngục

Elbow

Màn cao trào là cơn mưa thiên thạch 1.000 đĩa cơm chiên trút xuống đầu cai ngục! Một tác phẩm đoạt giải Nhất đầy thuyết phục trong số 1.

1 3

Lãnh Chúa Lạc Quan Và Cuộc Phòng Thủ Nhàn Nhã: Ma Thuật Sản Xuất Biến Ngôi Làng Vô Danh Thành Pháo Đài Mạnh Nhất

(Đang ra)

Lãnh Chúa Lạc Quan Và Cuộc Phòng Thủ Nhàn Nhã: Ma Thuật Sản Xuất Biến Ngôi Làng Vô Danh Thành Pháo Đài Mạnh Nhất

Sou Akaike

Liệu pháo đài mà cậu tự tay xây dựng từ những bức tường đầu tiên có thể mang lại cho cậu một cuộc đời đáng sống hơn thứ ma pháp chiến đấu mà mọi người tôn sùng hay không?

1 4

Kìa, bạn gái của mày vừa đi ngang qua đó

(Đang ra)

Kìa, bạn gái của mày vừa đi ngang qua đó

Anh họ Jerry

Trong mắt anh, em vẫn là người đẹp nhất.*Main rác:/

3 3

Dare ga Watashi no Yuri nano ka!?

(Đang ra)

Dare ga Watashi no Yuri nano ka!?

Yuuki Rin

Một câu chuyện hài lãng mạn về việc 『Hoàn toàn không đoán được ai đang thích mình』!

23 426

Howling Blaze: Kiếm Sĩ Tang Viêm và Ma Nữ Bất Diệt

(Đang ra)

Howling Blaze: Kiếm Sĩ Tang Viêm và Ma Nữ Bất Diệt

Shimizu Yuu

Loạt tác phẩm hành động giả tưởng "Ma pháp cộng sự x Kiếm vũ chiến đấu" được trình làng bởi bộ đôi tác giả Shimizu Yuu và họa sĩ Tohsaka Asagi, xin chính thức được mở màn!

14 4

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Chương 02: Khi mọi thứ bắt đầu trôi chảy - Chương 2-4: Hộp cơm nhà làm

Giờ nghỉ trưa, tôi một mình lên sân thượng. Bầu trời trong veo không một gợn mây, nhưng lòng tôi lại nặng trĩu như mây đen vần vũ. Kể từ lúc đó, Shin không hề bắt chuyện với tôi. Nói đúng hơn, nó không hoàn toàn lảng tránh, chỉ là không còn lân la kiếm chuyện với tôi mỗi giờ giải lao như trước nữa.

Mà không, thế này có được gọi là lảng tránh không nhỉ? Đầu óc tôi rối tung cả lên rồi.

Tại sao mình lại không giải thích cho rành mạch chứ? Lẽ ra chẳng có gì mờ ám cả. Tôi và Nakama-san chỉ đơn thuần là bạn cùng lớp, gần đây mới bắt đầu nói chuyện, ngoài ra chẳng có gì hơn. Điều đó không hề dối trá.

Không, có thật không? Chắc chắn là tôi đã cảm thấy có lỗi với Shin. Chẳng phải vì thế mà sáng nay tôi đã cố tình viện cớ đến phòng giáo viên để tách khỏi cô ấy hay sao?

Vậy thì, tại sao lại thấy có lỗi? Nếu không có gì thì cứ đường đường chính chính là được, phải không? Dù không có gì mờ ám, nhưng chẳng phải trong lòng tôi đã nhen nhóm một chút ý nghĩ đen tối hay sao?

Đúng là tôi không có tình cảm yêu đương gì với Nakama-san. Chỉ là, việc được một cô gái như Nakama-san, người hiếm khi bắt chuyện với con trai, chủ động tìm đến mình, chẳng phải tôi đã cảm thấy có chút tự mãn ở đâu đó trong lòng hay sao?

Tôi và Shin trước đây cũng từng cãi nhau, nhưng đây là lần đầu tiên mọi chuyện trở nên thế này. Tôi cũng đã nghĩ đến việc hỏi ý kiến Master, nhưng không thể được. Tôi vừa mới nhờ anh ấy tư vấn hôm qua, hơn nữa, quán cà phê đó lại là nơi Shin tìm thấy sau khi bị chính Nakama-san từ chối. Ở một nơi như vậy, tôi không đời nào hỏi ý kiến về chuyện liên quan đến cô ấy được.

「Asou-kun……?」

Trong lúc tôi đang nhắm mắt, chìm trong dằn vặt trên băng ghế, một giọng nói dịu dàng vang lên. Dù đó là giọng nói mà tôi yêu thích nhất, nhưng có lẽ lúc này lại là giọng nói tôi không muốn nghe nhất.

「Asamiya-san……」

「Tớ đã nghĩ là cậu ở đây. Tớ đến căn-tin mà không thấy cậu đâu…… Đây, mời cậu.」

Nói rồi, em đưa cho tôi một hộp cơm.

「Ể?」

「Có thể sẽ không hợp khẩu vị của cậu, nhưng nếu được thì cậu ăn nhé? Ít nhất thì nó cũng bổ dưỡng hơn bánh mì ở căn-tin đấy.」

「À, cảm ơn cậu.」

Lẽ nào, hôm nay em đến muộn là vì làm cơm hộp cho cả phần của mình sao? Vậy mà mình lại đi học cùng một cô gái khác và còn tự đắc... Mình đúng là một thằng tồi. Cứ thế này, Shin nổi giận cũng là đáng đời.

「Tớ ăn cùng được không?」

Asamiya-san rụt rè hỏi, tôi im lặng gật đầu, và em ngồi xuống bên cạnh. Mở hộp cơm ra, tôi thấy mọi thứ được sắp xếp đẹp mắt, và rõ ràng tất cả đều là đồ nhà làm. Chắc là vào Chủ nhật, em đã nghe chuyện tôi toàn ăn ngoài nên mới làm mang đến cho tôi.

Asamiya Iori quả là một cô gái tốt bụng. Mới chuyển trường đến, bản thân cũng còn nhiều vất vả mà vẫn quan tâm đến mình...

「Tớ ăn đây.」

Trước mắt, tôi quyết định gắp món rong biển hijiki . Toàn là những món được cân nhắc kỹ lưỡng về dinh dưỡng.

「……Ngon quá.」

「Thật không? May quá. Nhưng mà, chắc vẫn chưa thể thắng được Master-san đâu nhỉ. Lúc làm nhé, tớ cứ có cảm giác như là phải quyết đấu với anh ấy vậy, nên dồn hết tâm huyết vào luôn. Vì thế mà suýt muộn học đó.」

Rõ ràng là em đang cố tỏ ra vui vẻ. Mình cũng phải vực lại tinh thần mới được... không thể để em lo lắng thêm nữa.

「Ngon hơn nhiều chứ. Thật sự rất ngon.」

「Thôi nào. Cậu cứ khéo nịnh.」

Không phải nịnh hót, mà món nào cũng thực sự rất ngon. Nếu mình đang trong trạng thái bình thường, chắc hẳn mình đã hạnh phúc đến mức có thể bay lên trời mất...

Trong lúc bất giác nghĩ vậy, tôi nhận ra Asamiya-san đã dừng đũa và đang dõi theo tôi với ánh mắt lo lắng.

「Này, Asou-kun.」

「Hửm?」

「Thật sự không có chuyện gì à? Trông cậu còn tệ hơn cả hôm qua nữa đó?」

「Vậy sao? Chuyện hôm qua thì tớ đã giải quyết được một nửa rồi.」

「Vậy còn, chuyện hôm nay?」

Mình biết là sẽ bị hỏi lại như vậy, nhưng lại chẳng thể đáp lời. Ngay cả việc liệu có nên kể cho Asamiya-san nghe không, mình cũng không thể quyết định được. Nếu kể ra, mình sẽ phải nói cả chuyện thất tình của Shin. Mình không có quyền tự ý nói ra chuyện đó.

「Có lẽ nào... cậu và Shin-kun đã có chuyện gì với nhau à?」

Quả nhiên Asamiya-san rất nhạy bén. Thấy tôi không trả lời mà chỉ im lặng, em nói tiếp.

「Shougo cũng nói là hai cậu trông lạ lắm. Tớ cũng để ý...」

「Trông không tự nhiên lắm à?」

「Không tự nhiên chút nào. Vì cả Asou-kun và Shin-kun đều không nói chuyện với ai cả. Cả hai đều có vẻ mặt đăm chiêu y hệt nhau... nên tớ không dám bắt chuyện.」

Nghĩ lại thì đúng là không tự nhiên chút nào. Bình thường, tôi và Shin lúc nào cũng chí chóe với nhau, có thêm Shougo vào thì lại càng ồn ào hơn.

Nhưng, tôi không thể nào kể cho Asamiya-san nghe chuyện có một cô gái khác xen vào được. Tôi cũng không muốn nói, và tùy trường hợp, có khi chính mình cũng sẽ bị hiểu lầm. Chỉ riêng điều đó là tôi muốn tránh.

「Tạm thời thì... cậu đừng nói chuyện đó nữa được không?」

「Ể?」

「Chính tớ cũng không hiểu rõ lắm. Hình như có hiểu lầm gì đó. Với lại, tớ muốn ăn thật ngon hộp cơm mà Asamiya-san đã làm cho. Nên là, bây giờ tớ không muốn nghĩ đến chuyện của Shin lắm.」

「Vậy à... xin lỗi cậu nhé.」

「Khi nào sắp xếp được mọi chuyện, tớ sẽ nhờ cậu tư vấn. Với lại, tớ và Shin cũng chơi với nhau lâu rồi... Rồi sẽ ổn thôi.」

「Ừm...」

Em gật đầu, và nở một nụ cười gượng gạo. Lẽ ra mình nên nói ra thì hơn?

Nhưng, nghĩ lại thì chính mình cũng chưa nắm được mấu chốt của vấn đề lần này.

Tại sao Shin lại giận đến thế? Đúng là gần đây tôi có nói chuyện với Nakama-san. Nhưng rõ ràng là chúng tôi không hề thân thiết, và nếu nói về mức độ thân thiết, tôi nghĩ mối quan hệ của mình với Asamiya-san chắc chắn là sâu đậm hơn nhiều.

Lẽ nào còn có nguyên nhân nào khác? Nguyên nhân đó đến từ phía mình, hay từ phía Shin... Ngay khi tôi bắt đầu chìm vào dòng suy nghĩ thì chuông báo hết giờ nghỉ trưa vang lên.

「Tiết tiếp theo là môn gì ấy nhỉ?」

Asamiya-san vừa dọn dẹp vừa hỏi.

「Hình như là Lịch sử Nhật Bản. Một tiết học đáng nguyền rủa.」

「Cậu ghét à?」

「Không phải môn học, mà là giáo viên cơ.」

Thầy Honda dạy Lịch sử Nhật Bản là một giáo viên cổ hủ đến mức khiến người ta tự hỏi liệu chế độ phong kiến có còn tồn tại hay không. Dù sao thì thầy cũng là kiểu người cậy thâm niên để ra oai, thuộc dạng bị gọi là lão già phong kiến, nên tôi không ưa nổi.

「À, cảm ơn cậu vì hộp cơm. Ngon lắm.」

Tôi vừa trả lại hộp cơm cho Asamiya-san, vừa nói lời cảm ơn. Có lẽ nhờ em an ủi như vậy mà tôi đã vực lại được tinh thần một chút.

「Thật không? Vậy thì, ngày mai tớ lại làm mang đến nhé.」

「Vậy được không?」

「Ừm. Một phần hay hai phần cũng không khác nhau là mấy... có làm phiền cậu không?」

「Phiền sao được. Ngày nào cũng được ăn hộp cơm ngon thế này thì còn gì hạnh phúc bằng.」

「Cậu dẻo miệng thật đấy. À, nhưng nếu suýt muộn học thì có lẽ tớ không làm được đâu.」

「Không cần phải cố quá đâu. Sắp vào học rồi, chúng ta đi thôi.」

Tôi nhìn đồng hồ và hơi hoảng. Còn ba phút... liệu có kịp không? Từ sân thượng đến lớp học khá xa. Dù chỉ muộn một phút vì có việc bận, với giáo viên theo chủ nghĩa phong kiến lỗi thời đó thì vẫn sẽ bị tính là đi muộn. Tôi giục Asamiya-san, chạy như bay trên hành lang và đến lớp khi chỉ còn một phút!

「Kịp rồi! Mà... ủa?」

Lớp học trống không. Trên bảng đen có viết: 『Tiết Lịch sử Nhật Bản hôm nay dùng tài liệu nên học ở phòng nghe nhìn』. Hình như buổi sáng có nghe loáng thoáng chuyện này thì phải...

「Không thể nào...」

「Thôi xong... lại muốn cúp tiết rồi. Asamiya-san có cúp cùng không?」

「Không được đâu.」

Asamiya-san đáp lại với vẻ mặt chán nản. Nhìn biểu cảm đó của em, cuối cùng tôi cũng thấy phấn chấn lên một chút. Chỉ cần ở bên em là tôi lại có thể suy nghĩ tích cực hơn. Tôi lại một lần nữa nhận ra, Asamiya Iori quả là một cô gái đặc biệt.

Cuối cùng, chúng tôi cùng nhau vui vẻ đi muộn, và bị lão giáo viên phong kiến kia mỉa mai một trận.

[lưu ý83764]

Hijiki (ひじき): Một loại rong biển phổ biến trong ẩm thực Nhật Bản, thường được xào hoặc nấu với các nguyên liệu khác.