Hành Trình Cùng Em

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cơm Chiên Đại Vượt Ngục

(Đang ra)

Cơm Chiên Đại Vượt Ngục

Elbow

Màn cao trào là cơn mưa thiên thạch 1.000 đĩa cơm chiên trút xuống đầu cai ngục! Một tác phẩm đoạt giải Nhất đầy thuyết phục trong số 1.

1 3

Lãnh Chúa Lạc Quan Và Cuộc Phòng Thủ Nhàn Nhã: Ma Thuật Sản Xuất Biến Ngôi Làng Vô Danh Thành Pháo Đài Mạnh Nhất

(Đang ra)

Lãnh Chúa Lạc Quan Và Cuộc Phòng Thủ Nhàn Nhã: Ma Thuật Sản Xuất Biến Ngôi Làng Vô Danh Thành Pháo Đài Mạnh Nhất

Sou Akaike

Liệu pháo đài mà cậu tự tay xây dựng từ những bức tường đầu tiên có thể mang lại cho cậu một cuộc đời đáng sống hơn thứ ma pháp chiến đấu mà mọi người tôn sùng hay không?

1 4

Kìa, bạn gái của mày vừa đi ngang qua đó

(Đang ra)

Kìa, bạn gái của mày vừa đi ngang qua đó

Anh họ Jerry

Trong mắt anh, em vẫn là người đẹp nhất.*Main rác:/

3 3

Dare ga Watashi no Yuri nano ka!?

(Đang ra)

Dare ga Watashi no Yuri nano ka!?

Yuuki Rin

Một câu chuyện hài lãng mạn về việc 『Hoàn toàn không đoán được ai đang thích mình』!

23 426

Howling Blaze: Kiếm Sĩ Tang Viêm và Ma Nữ Bất Diệt

(Đang ra)

Howling Blaze: Kiếm Sĩ Tang Viêm và Ma Nữ Bất Diệt

Shimizu Yuu

Loạt tác phẩm hành động giả tưởng "Ma pháp cộng sự x Kiếm vũ chiến đấu" được trình làng bởi bộ đôi tác giả Shimizu Yuu và họa sĩ Tohsaka Asagi, xin chính thức được mở màn!

14 4

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Chương 05: Một khi mối quan hệ đã thay đỗi, nó sẽ không bao giờ có thể trở lại như trước nữa. - Chương 5-3: Mashimo Shino và Shirakawa Rio ①

Vào ngày Chủ nhật cuối cùng trước kỳ thi, tôi đã vùi đầu vào học trong phòng tự học ở lớp luyện thi từ sáng sớm, nhưng đến chiều tối thì một cơn mỏi mệt rã rời ập đến. Đây là bằng chứng cho thấy cơ thể tôi vẫn chưa quen với việc học hành. Vừa ngán ngẩm với bản thân, tôi vừa nghĩ rằng cố nhồi nhét thêm cũng chẳng ích gì, bèn rời khỏi phòng tự học, và rồi... Shirakawa Rio đang đứng ở cầu thang.

Ngay khoảnh khắc ánh mắt chúng tôi thoáng giao nhau, cử động của cô ấy trông có vẻ mất tự nhiên, nhưng tôi lờ đi như không có gì rồi cứ thế đi lướt qua. Nói thẳng ra, cái cảnh này mà kéo dài cả tuần thì cũng quen mắt rồi. Đúng như lời Master và Shin nói, tôi đã thực sự chẳng còn bận tâm nữa. Dù vậy, năm sau mà vẫn thế này thì cũng phiền, nên tôi đã thầm nghĩ đến việc đổi sang một lớp luyện thi khác.

「Masaki-kun~!」

Vừa ra khỏi lớp luyện thi và đi dạo bên bờ sông, tôi nghe có người gọi to tên mình từ phía sau. Quay lại nhìn, thì ra là cô bạn cùng lớp Mashimo Shino đang vẫy tay lia lịa.

Đi cùng thì cũng chẳng sao, nhưng không hiểu sao tôi lại bị trấn lột một suất taiyaki và cà phê lon, rồi bị kéo đến một sân vận động gần đó. Trên sân, một trận bóng chày thiếu niên đang diễn ra, tiếng cổ vũ của các bậc phụ huynh hòa cùng tiếng hò hét của đám nhóc vang vọng trong gió.

「……Thế, có chuyện gì?」

Tôi vừa mở nắp lon cà phê, vừa hỏi Mashimo Shino đang ngon lành gặm bánh taiyaki bên cạnh với vẻ mặt chán chường.

「Ể? À thì, tớ đang nghĩ ‘muốn ăn taiyaki ghê~’ thì Masaki-kun đi ngang qua, may quá…… ấy là nói dối, nói dối đó!」

Có vẻ như trong lúc đang nói, cô ấy thấy tôi giơ nắm đấm lên dọa, nên đã vội vàng cuống quýt rút lại lời nói.

「Haizz, với Iori hay Fumi thì cậu tuyệt đối không làm thế đâu mà…… đã bảo là giỡn thôi mà!」

Tôi làm lại động tác đó một lần nữa, cô ấy lại hoảng hốt rút lời. Con nhỏ ngốc này, có phải nó nghĩ cứ thêm ‘đùa thôi’ hay ‘nói dối đó’ vào cuối câu là muốn nói gì cũng được hay không? Dù sao đi nữa, sự thật là cô ấy vẫn đang nói thẳng tuột lòng mình ra, nên có lẽ phải cho nếm mùi một lần mới được.

「Nè…… tớ có vài câu hỏi đây.」

「Hả?」

Vẻ đùa cợt trên mặt Mashimo biến mất, dù miệng vẫn đang gặm taiyaki nhưng ánh mắt cô ấy lại hướng về phía người ném bóng.

「……Chuyện cậu bị Rio-chan từ chối là thật à?」

Nghe những lời đó, tôi chết lặng. Cuối tháng Sáu, ngay sau khi bị từ chối, tôi đã chuẩn bị tinh thần cho việc chuyện này sẽ lan ra, nhưng không ngờ đến bây giờ nó mới xuất hiện. Hay là, tin đồn đó đã lan ra từ lúc đó rồi?

「Chuyện đó, cậu nghe từ ai?」

「Tớ nghe lúc đang nói chuyện với đám Akiko…」

Akiko chính là cô bạn có biệt danh Jaiko mà tôi từng nhắc đến. Về cơ bản, xung quanh Jaiko toàn là những cô gái ồn ào và thích buôn chuyện. Có lẽ Mashimo cũng không hoàn toàn tin vào lời đồn của họ, nên mới đến hỏi tôi thế này.

「Khi nào?」

「Chắc là hôm kia thì phải.」

Hôm kia à, vậy có nghĩa là tin đồn này mới lan ra gần đây thôi sao. Tin đồn, à không, là sự thật mới đúng. Tại sao đến bây giờ chuyện như vậy mới bị lôi ra chứ?

「Vậy à.」

「Nè, có thật không?」

「Ừm, nếu nói là sự thật thì, cũng là sự thật thôi.」

Nghĩ rằng nếu đã thành tin đồn rồi thì cũng đành chịu, tôi quyết định thừa nhận. Mashimo tỏ vẻ ngạc nhiên, 「Thật vậy à」. Tôi và Shirakawa Rio gần như không có mối liên hệ trực tiếp nào, nên chắc cô ấy cũng không thể ngờ lại có một màn tỏ tình như vậy.

「Nhưng mà, cậu có biết chuyện đó là từ khi nào không?」

Cô ấy lắc đầu.

「Khoảng nửa năm trước. Chuyện của tháng Sáu.」

「Ể, vậy à?」

「Đúng vậy. Nếu tin đồn lan ra vào thời điểm đó thì tôi cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần rồi, nhưng không ngờ bây giờ nó mới lan ra. Những người khác cũng biết chuyện này à?」

「Tớ nghĩ Fumi thì không biết, nhưng Iori thì có thể biết đó. Cậu ấy nói chuyện với nhiều người mà, lại còn có vẻ thân với chính chủ Rio-chan nữa.」

「……Cũng phải nhỉ.」

Dạ dày tôi lại bắt đầu đau. Tại sao cuộc đời tôi lại không suôn sẻ đến thế này chứ. Hay nói đúng hơn, là tôi đã nhìn lầm Shirakawa Rio. Tôi đã nghĩ rằng cô ấy không phải là loại người sẽ đem một chuyện nghiêm túc như tỏ tình ra làm trò cười để kể cho người khác.

Nhưng, bây giờ tôi mới biết suy nghĩ đó ngây thơ đến nhường nào. Nghĩ kỹ lại thì, cô ấy là loại người có thể thản nhiên nói với người khác rằng 『Cậu bị ghét là đáng đời』. Chuyện khoe khoang việc có người tỏ tình với mình, chắc cũng chỉ là chuyện nhỏ như con thỏ.

「Vậy, cậu có biết nguồn tin từ đâu không?」

「A, ừm…… chuyện đó thì, theo lời đám Akiko thì…」

Hình như là do chính Rio-chan nói đó, Mashimo nói thêm với vẻ hơi ngần ngại.

Điều đó thực sự làm tôi kinh ngạc. Có nghĩa là chính cô ấy bây giờ lại cố tình đi rêu rao chuyện đó. Rốt cuộc làm vậy thì Shirakawa được lợi gì chứ? Tôi không thể hiểu nổi. Đến nước này thì chỉ có thể nghĩ đây là một hành động quấy rối mà thôi.

「Với lại, dạo này hai người cứ tránh mặt nhau một cách kỳ lạ, phải không? Nên chuyện đó càng có vẻ thật hơn. Đã có chuyện gì xảy ra vậy?」

Tôi có chút do dự, nhưng rồi quyết định kể hết cho Mashimo. Từ chuyện bị nói những gì vào hôm lễ hội văn hóa, đến việc đã bị từ chối ra sao, và cả chuyện bây giờ tôi đã hoàn toàn dứt khoát, không còn chút vương vấn nào, tôi đã kể tuốt tuồn tuột.

Nghe xong câu chuyện, Mashimo chỉ cười khổ và nói 「Ra là vậy à」.

「Sao thế? Sao cậu lại cười?」

「Ể? Ừm… nên giải thích thế nào đây nhỉ.」

「Cậu biết lý do à!?」

「Ừm, chắc là vậy… Ahaha, Rio-chan không ngờ lại trẻ con đến thế」

Trông cũng loli mà nhỉ, Mashimo vừa tự mình cười vừa nói. Dĩ nhiên là tôi không thể hiểu được.

「Lý do đáng để cười à?」

「Nếu như dự đoán của tớ là đúng. Mà kể cũng lạ, Masaki-kun cũng vất vả ghê nhỉ.」

「Hả?」

Từ nãy đến giờ tôi hoàn toàn không theo kịp câu chuyện. Chuyện tôi vất vả thì chính tôi là người hiểu rõ nhất.

「Nói đơn giản thì, cái đó của Rio-chan giống như là ghen tị vậy đó.」

「Ghen tị? Ý cậu là cái từ ‘shit’ mà người ta hay chửi thề đó hả?」

「Đó là S-H-I-T!」

「Ồ, bắt bài hay đấy.」

Tôi không ngờ cô ấy lại bắt bài một cách trôi chảy như vậy, nhưng quả nhiên, pha trò mà được người khác hưởng ứng đúng chỗ thì thật là sảng khoái.

「Cậu bắt con gái người ta đáp lại cái gì vậy chứ.」

「A, xin lỗi. Tớ quên mất cậu là con gái.」

「……Muốn gây sự à?」

「Xin lỗi. Kể tiếp đi.」

Vừa ném cho tôi một cái nhìn chán nản, Mashimo vừa thở dài rồi nói tiếp.

「Tóm lại là, dạo gần đây Masaki-kun nổi tiếng hẳn lên, đúng không? Mọi người bắt đầu quý mến cậu, nên có lẽ cậu ấy không chấp nhận được chuyện đó chăng.」

「Không, đó là trường hợp với con trai chứ? Con trai có nổi tiếng lên hay không thì có liên quan gì đâu?」

「Có liên quan nhiều lắm đó~. Vì, người con trai mình để ý mà trở nên nổi tiếng, tỷ lệ cạnh tranh cao lên thì cũng ghét chứ, đúng không?」

「Ừm, đúng là…」

Tôi vừa định gật đầu thì chợt khựng lại. Có gì đó không khớp. Vì tôi, đã bị từ chối rồi mà?

「Cái mặt đó là đang nghĩ ‘Mình bị từ chối rồi mà sao lại ra nông nỗi này?’ đúng không?」

Đoán đúng rồi đó. Tôi vỗ tay tán thưởng một cách nhỏ nhẹ, Mashimo liền bắt chước câu cửa miệng và cử chỉ của một ảo thuật gia nổi tiếng nào đó, 『Tới rồi đây』.

「Mashimo, không lẽ cậu là người thú vị?」

「Tớ hay bị nói vậy lắm. Mà này, nghe chuyện lúc nãy thì, tớ nghĩ Rio-chan thích Masaki-kun đó.」

Cô ấy lại bắt đầu nói những điều khó hiểu. Làm gì có ai lại đi nói những lời thậm tệ như 『Đừng có đắc chí』 hay 『Cậu bị mọi người ghét』 với người mình thầm thương trộm nhớ chứ. Tôi không hiểu được ý nghĩa của việc cố tình để người mình thích ghét mình. Tuy nhiên, như thể đã đọc thấu suy nghĩ của tôi, cô ấy mỉm cười và nói tiếp.

「Hồi năm nhất trung học thì phải~… tớ cũng có trải nghiệm tương tự.」

「Kinh nghiệm nói những lời thậm tệ với người mình thích à?」

「Ừm, thì cũng gần vậy.」

Cô ấy vừa cười khổ trước lời chỉ trích của tôi, vừa thêm chút cử chỉ để kể một cách khoa trương.

「Ấn tượng đầu tiên là siêu tệ! Là một đứa con trai cùng lớp, lúc tớ đang định ăn hộp bento lần đầu tự làm, thì hắn ta đột nhiên tông sầm vào tớ.」

「Cả người luôn à?」

「Đúng vậy! Chẳng biết là đang chơi trò đấu vật hay làm cái quái gì nữa, đúng là một tên tồi tệ hết sức, phải không!?」

「Đúng là tệ thật.」

Miệng thì nói tệ hại, nhưng cô ấy lại kể với vẻ gì đó rất vui. Có lẽ bây giờ nó đã trở thành một kỷ niệm đẹp rồi chăng?

「Thế là, tớ đã khóc đó. Vì là hộp bento lần đầu tự làm nên tớ đã dồn hết tâm huyết vào mà. Nhưng mà, tên đó không thèm xin lỗi? Tệ không chứ?」

「Nếu là tớ thì tớ sẽ cuống quýt xin lỗi rối rít.」

「Đúng không? Từ đó trở đi, cứ có chuyện gì là lại cãi nhau ngay. Có khi một ngày một lần còn không đủ.」

Một ngày cãi nhau không biết bao nhiêu lần… nghĩ lại thì cũng thấy ghê thật.

「‘Ghét cái tên đó chết đi được! Chết quách đi cho rồi!!’ tớ đã nghĩ trong đầu không biết bao nhiêu lần. Nhưng mà, lúc tên đó nghỉ học vì bị cảm hay gì đó, tớ lại thấy có chút cô đơn, rồi nhận ra mình cứ nhìn về phía cậu ta suốt trong giờ học… Thế rồi, lúc ánh mắt chạm nhau lại thấy tim đập thình thịch.」

「Cậu thích cậu ta à?」

「Bây giờ nghĩ lại thì là vậy. Nhưng, lúc đó tớ không hề nghĩ vậy một chút nào. Tớ đã tự thôi miên mình kiểu như ‘Đây là vì mình ghét tên đó! Vẫn chưa đủ ghét, phải ghét hơn nữa!’.」

「T-tại sao lại đến mức đó…?」

「Chắc là không muốn thừa nhận chăng? Con gái có những lúc như vậy đó. Thích nhưng không muốn thừa nhận, rồi để ý đến ánh mắt của người khác, hay là không muốn bị coi là ngây thơ nên cố tỏ ra đanh đá. Thỉnh thoảng tớ cũng tự hỏi ‘Tại sao mình lại nói những lời thậm tệ như vậy nhỉ?’.」

Cô ấy vừa giơ ngón tay ra đếm, vừa nói về sự khó hiểu của con gái.

「Thế nào? Tuổi dậy thì của con gái khó khăn lắm đúng không? Con trai thì chắc chỉ cần nghĩ đến mấy chuyện bậy bạ là được rồi.」

Tôi cứng họng, cô ấy liền cười và nói 「Không chối được đúng không」.

Quả nhiên, nói chuyện với cô ấy thật thú vị.

Taiyaki: Một loại bánh ngọt truyền thống của Nhật Bản có hình con cá tráp biển, thường có nhân đậu đỏ azuki.