Hành Trình Cùng Em

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cơm Chiên Đại Vượt Ngục

(Đang ra)

Cơm Chiên Đại Vượt Ngục

Elbow

Màn cao trào là cơn mưa thiên thạch 1.000 đĩa cơm chiên trút xuống đầu cai ngục! Một tác phẩm đoạt giải Nhất đầy thuyết phục trong số 1.

1 3

Lãnh Chúa Lạc Quan Và Cuộc Phòng Thủ Nhàn Nhã: Ma Thuật Sản Xuất Biến Ngôi Làng Vô Danh Thành Pháo Đài Mạnh Nhất

(Đang ra)

Lãnh Chúa Lạc Quan Và Cuộc Phòng Thủ Nhàn Nhã: Ma Thuật Sản Xuất Biến Ngôi Làng Vô Danh Thành Pháo Đài Mạnh Nhất

Sou Akaike

Liệu pháo đài mà cậu tự tay xây dựng từ những bức tường đầu tiên có thể mang lại cho cậu một cuộc đời đáng sống hơn thứ ma pháp chiến đấu mà mọi người tôn sùng hay không?

1 4

Kìa, bạn gái của mày vừa đi ngang qua đó

(Đang ra)

Kìa, bạn gái của mày vừa đi ngang qua đó

Anh họ Jerry

Trong mắt anh, em vẫn là người đẹp nhất.*Main rác:/

3 3

Dare ga Watashi no Yuri nano ka!?

(Đang ra)

Dare ga Watashi no Yuri nano ka!?

Yuuki Rin

Một câu chuyện hài lãng mạn về việc 『Hoàn toàn không đoán được ai đang thích mình』!

23 426

Howling Blaze: Kiếm Sĩ Tang Viêm và Ma Nữ Bất Diệt

(Đang ra)

Howling Blaze: Kiếm Sĩ Tang Viêm và Ma Nữ Bất Diệt

Shimizu Yuu

Loạt tác phẩm hành động giả tưởng "Ma pháp cộng sự x Kiếm vũ chiến đấu" được trình làng bởi bộ đôi tác giả Shimizu Yuu và họa sĩ Tohsaka Asagi, xin chính thức được mở màn!

14 4

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Chương 11: Maki và Iori - Chương 11-3: Biến cố trong ngày kỷ niệm ba tháng

Sau buổi hẹn hò ngắm hoa anh đào mãn nhãn, chúng tôi cùng nhau về nhà Iori. Em ấy ngỏ ý muốn đãi tôi một bữa ăn. Trên đường về, cả hai đã ghé siêu thị mua nguyên liệu làm món hamburg.

「Masaki-kun, anh quên hôm nay là ngày gì rồi phải không?」

「Ể? Hôm nay…?」

Hôm nay là ngày hai mươi bốn tháng Ba… đâu có gì đặc biệt đâu nhỉ. Vừa nghĩ thế, tôi chợt nhận ra khi nhìn vào con số.

「…Là ngày kỷ niệm ba tháng của chúng mình.」

「A, anh quên thật rồi kìa.」

「Anh không quên.」

「Hừm…?」

Iori nheo mắt nhìn tôi đầy ngờ vực, nhưng tôi vẫn cố tỏ ra bình thản.

「Vậy thì, món hamburg này không cần nữa nhỉ?」

Iori vừa nói vừa liếc vào túi đồ mua sắm.

Ực… đòn hiểm quá. Đúng là tiểu quỷ! Xem ra chỉ còn nước đầu hàng thôi.

「Anh muốn ăn.」

「Vậy thì khai thật đi nào?」

「Anh… lỡ quên mất một tẹo.」

「Thật không~?」

「Anh quên béng mất cho đến khi nhìn vào con số.」

「Ngoan lắm. Thật ra thì, em cũng vừa mới nhớ ra lúc nãy thôi.」

Iori vừa nói vừa tinh nghịch cười khúc khích, tôi bèn cốc nhẹ vào đầu em.

「Em nhé.」

「Ehehe. Thế nên, em mới muốn làm tiệc mừng đó.」

「Ra là vậy.」

Đúng là hiếm khi Iori lại đột ngột rủ rê như thế này. Em thường sẽ hỏi trước lịch trình của tôi rồi mới đề xuất. Cứ nhìn cái cách em không làm vậy là đủ biết em cũng quên thật rồi.

「Anh mong lắm đấy.」

「Vâng! Em sẽ trổ tài làm một món thật ngon cho anh xem~」

Iori gập tay, nắm lại thành hình quả đấm trông thật dễ thương. Ngay cả dáng vẻ đó cũng khiến tôi thấy yêu không chịu nổi, tôi dùng bàn tay còn lại kéo em vào lòng, rồi vùi mũi vào vành tai em. Em có vẻ nhột, nhưng lại bật cười đầy vui sướng.

Sau đó, em đã nấu cho tôi một bữa tối thịnh soạn, và khi màn đêm buông xuống, chúng tôi đã thu mình trong căn phòng của em. Giờ đây, cả hai đang nằm sát vào nhau trên chiếc giường của Iori.

Vừa nắm tay em trong chăn vừa lơ đãng nghĩ ngợi, chúng tôi chợt bắt gặp ánh mắt nhau. Cả hai không hẹn mà cùng ghé sát mặt, đặt môi lên nhau, rồi cứ thế quấn lấy nhau bằng lưỡi. Âm thanh ẩm ướt vang vọng trong căn phòng tĩnh lặng.

Dù vừa mới lặp đi lặp lại những hành động tương tự không biết bao nhiêu lần, nhưng dường như chẳng có dấu hiệu nào là chán cả. Con người đúng là một sinh vật kỳ lạ.

Em vẫn quay về phía tôi, nhẹ nhàng đặt đầu xuống gối, rồi nhìn tôi bằng ánh mắt chan chứa niềm hạnh phúc.

「Gì thế?」

「Không có gì ạ, chỉ là em thấy hạnh phúc thôi.」

「Anh cũng vậy.」

Nói rồi, tôi ôm chặt lấy em, cảm nhận từng tấc da thịt đang áp sát vào nhau. Liệu có tồn tại một thứ tình cảm mãnh liệt đến nhường này không. Tôi đã trân trọng em đến mức suy nghĩ như vậy.

Tôi thấy thật may mắn vì người yêu đầu tiên của mình là Iori. Tôi thật tâm nghĩ thế.

Có lẽ do đã nghe câu chuyện của Kanzaki-kun, nhưng việc có thể chấp nhận tình cảm của nhau như thế này, tôi cảm thấy nó gần như là một phép màu. Dù có yêu thương đến đâu, cũng có những chuyện chẳng thể thành. Chỉ cần hướng đi hay mức độ của tình cảm khác nhau thôi, mối quan hệ sẽ không thể suôn sẻ. Và trên đời này, những chuyện như vậy lại chiếm đa số.

Thú thật, tôi có chút e ngại khi làm “chuyện ấy” trong phòng của em. Tôi đã tự cho rằng đó là nơi không được phép làm những chuyện như vậy, và hơn hết, ở tầng một còn có bàn thờ gia tiên. Vừa mới chắp tay thành kính trước bàn thờ nhà em xong, mà giờ lại làm chuyện này với cô con gái yêu quý của họ... nghĩ đến đây, lòng tôi lại trào dâng một cảm giác tội lỗi.

Có lẽ sẽ bị cho là lạ, nhưng tôi là kiểu người hay để tâm đến những chuyện như vậy.

Chỉ là, khi hai đứa đang nằm ườn ra đọc manga, không khí lại tự nhiên trở nên như vậy… và từ lúc đó, đã chẳng còn gì có thể ngăn cản được nữa.

Cũng một phần là do ở Kyoto, em đã nói rằng 『Giá như chỉ có hai đứa mình, ở một nơi yên tĩnh thì tốt biết mấy』, và có lẽ em cũng đã mong muốn điều đó. Kể từ đó, đã có rất nhiều vấn đề xảy ra, nào là ban nhạc tan rã, nào là chuyện của Kanzaki-kun và các bạn. Tôi đã định là sau khi từ chuyến dã ngoại về sẽ…, nhưng hoàn toàn không có chút thời gian rảnh rỗi nào.

Tôi đã tự viện ra đủ mọi lý do, nhưng cũng chẳng có lý do gì để cố tình từ chối cả. Hay đúng hơn, ngoài việc bản thân mình cũng mong muốn, việc em cũng muốn làm như vậy, đối với tôi là điều vui mừng hơn tất cả.

Vì những lý do đó, mà bây giờ tôi đang được nếm trải một cảm giác hạnh phúc tột cùng. Không phải là tôi không cảm thấy có lỗi với bố mẹ em, nhưng tôi đã thầm mong trong lòng rằng, xin hai bác hãy nhắm mắt làm ngơ một chút.

Đồng hồ đã điểm mười giờ tối. Đã đến lúc phải về, nhưng không hiểu sao hôm nay tôi lại không muốn về… tôi đã nghĩ như vậy.

「Em nói một điều ích kỷ được không?」

Iori đột nhiên hỏi.

「Gì thế?」

Em có vẻ hơi do dự, ngập ngừng không nói nên lời. Rồi, em cúi mặt xuống, nói bằng một giọng nhỏ đầy áy náy.

「Thôi, không có gì đâu…」

「Gì thế chứ.」

「Không có gì, chỉ là…」

「Chỉ là?」

「Chỉ là, em thấy cô đơn, nên…」

Tôi không phải kẻ ngốc đến mức không hiểu những lời này. Chắc chắn, Iori cũng đang nghĩ giống hệt tôi. Rằng em muốn tôi ở lại, không muốn tôi về. Sống một mình trong căn nhà này, đối với em chắc hẳn là cô đơn lắm.

「…Anh cũng vậy.」

Nói rồi, tôi nghĩ đến chuyện ngày mai. Mai cũng không có dự định gì, là một ngày hoàn toàn rảnh rỗi nên tôi đã định ngủ cho qua ngày.

Thế là tôi quyết định, lấy chiếc điện thoại đặt trên tủ đầu giường, mở LIME. Tôi mở đoạn chat với mẹ và chỉ gửi một dòng, 『Hôm nay con ngủ lại nhà Shin』.

Dù sao đi nữa, tôi cũng không thể gửi tin nhắn nói là mình sẽ ngủ lại ở phòng của bạn gái đang sống một mình được. Vốn dĩ bố mẹ còn chẳng biết tôi có bạn gái.

Tôi cứ nghĩ, sao mà mình giấu giỏi thế. Lát nữa chỉ cần bảo Shin nói dối cho khớp là được, rồi khao nó một bữa ăn là xong. Dù sẽ bị nó nắm thóp, nhưng cũng đành chịu thôi.

「…Được không anh?」

Iori nhìn thấy nội dung tôi gửi, rồi hỏi một cách đầy áy náy. Việc em không nói thẳng ra là 『Em không muốn anh về』, chắc là do cảm giác tội lỗi.

Chỉ là, dù vậy… việc em đã nói ra điều mình thật sự mong muốn, so với em của trước đây, tôi cảm thấy đó là một bước tiến lớn.

Iori về cơ bản có xu hướng chiều theo ý người khác và đè nén sự ích kỷ của bản thân. Tôi không muốn em làm vậy, ít nhất là với tôi, nên việc em có thể nói ra lòng mình như thế này, tôi thật sự rất vui.

「Được chứ. Vì anh cũng nghĩ giống em mà.」

「Em lúc nào cũng toàn nói những điều ích kỷ với Masaki-kun… bây giờ em hối hận vì đã nói ra điều đó lắm.」

「Không sao đâu. Thỉnh thoảng thôi mà. Em có bao giờ nói điều gì ích kỷ đâu chứ.」

「…Nhưng, anh đừng cố quá nhé. Nếu anh cứ chấp nhận mọi thứ, có khi em lại được đằng chân lân đằng đầu mất.」

「Anh biết rồi. Anh hứa. Sẽ không cố quá đâu.」

Nghe tôi nói vậy, em mỉm cười vui sướng, rồi áp mũi vào cổ tôi.

「Nhột lắm đó.」

「Em yêu anh, yêu anh lắm.」

「À… anh cũng vậy.」

Có lẽ là từ sau chuyện ở vòng đu quay. Em đã thường xuyên nói 『Em yêu anh』 như thế này hơn trước. Dù xấu hổ, nhưng tôi cũng đang cố gắng để nói ra những lời đó.

Bởi vì chúng tôi đã thấm thía một cách rõ ràng vào lúc đó rằng, chỉ nghĩ trong lòng và thực sự thể hiện bằng lời nói mang ý nghĩa hoàn toàn khác nhau.

Khoảng cách khó xử sau khi ban nhạc tan rã, có lẽ đã không tồn tại nếu chúng tôi chịu nói ra cảm xúc của mình một cách rõ ràng. Vì thế, tôi nghĩ chúng tôi đã bắt đầu thể hiện cảm xúc của mình bằng những lời nói rõ ràng.

Khi chúng tôi đang nhìn nhau và định hôn thêm một lần nữa, điện thoại bỗng kêu pikon. Là tiếng thông báo của LIME, từ mẹ.

Tôi tò mò không biết mẹ sẽ trả lời thế nào, nên đã mở ra xem. Nếu mẹ nhất quyết bắt về, thì cũng đành phải về thôi. Hơn nữa, từ đây về nhà cũng chẳng đến mười phút. Tôi vừa nghĩ vậy vừa mở ra xem…

『Ok~』

Thở phào nhẹ nhõm. Nhưng…

『Chỉ là, có hai điều kiện』

Điều kiện? Tôi đã từng ngủ lại nhà Shin vài lần, nhưng chưa bao giờ bị nói thế này.

Tôi và Iori nhìn nhau, chờ đợi tin nhắn tiếp theo của mẹ, và câu tiếp theo đã đến ngay lập tức.

『Điều kiện ①: Nhớ dùng biện pháp an toàn cho cẩn thận.』

Tôi suýt thì sặc nước bọt.

Ể? Bại lộ rồi sao? Chuyện mình có bạn gái, rồi cả chuyện mình đang ở lại nhà bạn gái nữa cũng lộ hết rồi à? Rõ ràng từ trước đến giờ mẹ có tỏ thái độ gì đâu cơ chứ.

Và rồi, mẹ tung ra đòn chí mạng.

『Điều kiện ②: Lần sau phải dẫn con bé về ra mắt cho đàng hoàng.』

Mẹ, thật đáng sợ. Lộ hết cả rồi. Thế này thì chạy đằng trời. Iori cũng đã nói là phải đến chào hỏi đàng hoàng, nhưng đường đột thế này… thì em ấy lại khó xử mất.

Iori, người đang nhìn trộm tin nhắn từ bên cạnh, cũng cứng đờ người. Nhưng, đòn tấn công của mẹ vẫn chưa dừng lại ở đó.

『Tái bút: Đừng coi thường mạng lưới tình báo của các bà hàng xóm nhé con trai!』

Kèm theo đó là một sticker hình mụ phù thủy với điệu cười ihihi đầy nham hiểm.

Chết tiệt, mạng lưới tình báo của các bà hàng xóm à. Mà thôi, gần như ngày nào cũng đi bộ cùng nhau, bị nhìn thấy cũng là đương nhiên… đúng là bất cẩn.

「…Mẹ nói vậy đó.」

「Không phải lúc để nói ‘vậy đó’ đâu! Thời điểm này mà nói thế này thì xấu hổ chết mất! Em không còn mặt mũi nào để gặp mẹ anh đâu~!」

Em vừa than thở một cách xấu hổ, vừa lấy chăn trùm kín cả mặt. Chuyện này, đúng là xấu hổ thật. Tôi cũng thấy xấu hổ. Chẳng khác nào đi báo cáo là chúng con đã làm “chuyện ấy” rồi.

Mà, nói cho chính xác thì chúng tôi đã làm ở phòng tôi từ hai tháng trước rồi. Nhưng, tuy nhiên… cứ kéo dài mãi cũng không hay. Chắc chắn từ giờ trở đi, đêm nào tôi cũng sẽ bị tấn công bằng câu hỏi “Khi nào thì con dẫn con bé về”. Rõ ràng là mỗi lần tôi định ra ngoài vào ngày nghỉ, mẹ cũng sẽ nói gì đó. Chuyện này cũng khá là mệt mỏi.

「Iori, mai em có dự định gì không?」

「…Không có, nhưng sao ạ?」

Em chỉ để lộ đôi mắt ra khỏi chăn, ngước nhìn tôi với đôi mắt ngấn lệ đầy xấu hổ.

「Cùng về nhà anh. Ngày mai, anh sẽ giới thiệu em.」

Nghe tôi nói, em sững người một lúc rồi…

「…K-không, không được! Tuyệt đối không được đâu!」

Em cuống quýt phản đối.

「V-vì, hôm nay nói ngày mai đi liền sao? Em chưa chuẩn bị tâm lý…」

「Không, em thử bình tĩnh nghĩ xem. Chuyện này càng để lâu thì càng khó đi đấy. Như vậy thì anh cũng sẽ càng khó đi chơi với Iori hơn. Với lại, ngày kia Haruka-chan đến rồi, đúng không?」

「Đúng… vậy, nhưng mà…」

Iori nhìn tôi với đôi mắt ngấn lệ van xin. Dù có van xin cũng vô ích. Ngày kia, bạn thân của Iori là Sakakibara Haruka sẽ đến Tokyo chơi. Nghe nói cô ấy sẽ ở lại vài ngày, nên ngày có thể giới thiệu sẽ càng xa vời.

「Rồi, vậy quyết định là ngày mai nhé.」

「…Thật không ạ? Thật sự là ngày mai sao? Mẹ anh không phải cũng có kế hoạch gì đó sao?」

「Ngày mai đáng lẽ là không có.」

「Sao lại thế…」

Những đường lui của Iori cứ dần biến mất. Và, để tung đòn quyết định, tôi đã gửi một tin LIME cho mẹ, 『Ngày mai con sẽ dẫn bạn ấy về』.

「Thế đấy, anh gửi rồi.」

「Ể, nói dối phải không!? Thật không đó!?」

「Thật hơn cả thật, cực kỳ thật.」

Tôi đưa màn hình điện thoại cho em xem, đúng lúc đó mẹ trả lời bằng một sticker mụ phù thủy 『Ok!』, và em gục đầu xuống.

「Masaki-kun là đồ ngốc…」

「Thôi nào, chỉ còn cách chuẩn bị tinh thần thôi.」

「Em biết vậy… nhưng mà tâm lý chưa chuẩn bị kịp…」

「Một đêm chắc là đủ thôi.」

「Không đủ đâu~!」

Em ngắt lời tôi, rồi úp mặt vào gối bụp một tiếng.

「Haizz… lần đầu tiên Masaki-kun chịu ở lại qua đêm mà, hoàn toàn khác với những gì em nghĩ…」

「Em đã nghĩ nó sẽ như thế nào?」

Nghe tôi nói, Iori đỏ mặt, lườm tôi một cách hờn dỗi.

「Em không biết. Đồ ngốc.」

Giống như một đứa trẻ đang dỗi, em liếc tôi một cái rồi quay lưng lại. Tôi nhẹ nhàng ôm lấy em từ phía sau.

「Anh nghĩ chuyện này là cần thiết, để sau này còn có thể đến ngủ lại nữa.」

Vừa nói, tôi vừa lướt môi trên tấm lưng trắng muốt như tuyết của em, rồi nhẹ nhàng hôn lên đó nhiều lần. Em giật mình run rẩy, và buông ra một tiếng thở ngọt ngào. Lưng là điểm yếu của em, là điều tôi vừa mới biết lúc nãy.

「Em biết mà… nhưng, đột ngột quá nên trái tim em chưa theo kịp.」

Vẫn với vẻ mặt hờn dỗi, em ngọ nguậy quay người lại. Có vẻ như em không thích bị tấn công ở lưng.

「Em sẽ cố gắng, để không bị mẹ anh ghét.」

「Nếu là Iori thì không sao đâu.」

「Tại sao ạ?」

「Vì anh yêu em đến nhường này mà.」

Nói rồi, tôi hôn lên gương mặt đang hờn dỗi của em.

「Đồ ngốc.」

Nói xong, lần này đến lượt em đặt môi lên môi tôi. Khoảnh khắc ngọt ngào đó cứ thế tiếp diễn. Hạnh phúc vẫn chưa kết thúc.