Hành Trình Cùng Em

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cơm Chiên Đại Vượt Ngục

(Đang ra)

Cơm Chiên Đại Vượt Ngục

Elbow

Màn cao trào là cơn mưa thiên thạch 1.000 đĩa cơm chiên trút xuống đầu cai ngục! Một tác phẩm đoạt giải Nhất đầy thuyết phục trong số 1.

1 3

Lãnh Chúa Lạc Quan Và Cuộc Phòng Thủ Nhàn Nhã: Ma Thuật Sản Xuất Biến Ngôi Làng Vô Danh Thành Pháo Đài Mạnh Nhất

(Đang ra)

Lãnh Chúa Lạc Quan Và Cuộc Phòng Thủ Nhàn Nhã: Ma Thuật Sản Xuất Biến Ngôi Làng Vô Danh Thành Pháo Đài Mạnh Nhất

Sou Akaike

Liệu pháo đài mà cậu tự tay xây dựng từ những bức tường đầu tiên có thể mang lại cho cậu một cuộc đời đáng sống hơn thứ ma pháp chiến đấu mà mọi người tôn sùng hay không?

1 4

Kìa, bạn gái của mày vừa đi ngang qua đó

(Đang ra)

Kìa, bạn gái của mày vừa đi ngang qua đó

Anh họ Jerry

Trong mắt anh, em vẫn là người đẹp nhất.*Main rác:/

3 3

Dare ga Watashi no Yuri nano ka!?

(Đang ra)

Dare ga Watashi no Yuri nano ka!?

Yuuki Rin

Một câu chuyện hài lãng mạn về việc 『Hoàn toàn không đoán được ai đang thích mình』!

23 426

Howling Blaze: Kiếm Sĩ Tang Viêm và Ma Nữ Bất Diệt

(Đang ra)

Howling Blaze: Kiếm Sĩ Tang Viêm và Ma Nữ Bất Diệt

Shimizu Yuu

Loạt tác phẩm hành động giả tưởng "Ma pháp cộng sự x Kiếm vũ chiến đấu" được trình làng bởi bộ đôi tác giả Shimizu Yuu và họa sĩ Tohsaka Asagi, xin chính thức được mở màn!

14 4

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Chương 11: Maki và Iori - Chương 11-7: Lời đề nghị của mẹ

「X-xin lỗi, em lại khóc mất rồi…」

Iori là người ra đón tôi ở phòng khách, đôi mắt em vẫn còn hoe đỏ.

Tôi khẽ mỉm cười trấn an rồi ngồi xuống chỗ cũ. Thật tâm tôi chỉ muốn ôm chầm lấy em, nhưng có bố mẹ ở đây nên đành chịu. Mẹ dường như đang pha lại trà trong bếp.

「Cháu thực sự xin lỗi ạ.」

Iori cúi đầu trước bố tôi, người cũng vừa ngồi vào bàn.

「Không sao, không sao đâu con. Cứ để cảm xúc tuôn ra còn hơn là cố kìm nén.」

Bố nhìn Iori đầy dịu dàng. Ánh mắt ấy hệt như đang nhìn một người thân trong nhà.

Khi mẹ từ trong bếp bưng khay trà ra, Iori vội vàng đứng dậy đỡ lấy.

「À, vậy con xếp mấy cái tách ra giúp cô được không? Cô sẽ mang ấm trà ra ngay.」

「Vâng ạ!」

Iori nhanh nhẹn xếp những chiếc tách trà lên bàn. Bố chỉ im lặng quan sát.

Ủa, mẹ để khách phụ giúp sao? Chẳng phải trái với những gì mẹ nói lúc nãy à? Trong lúc tôi còn đang thắc mắc, mẹ đã mang ấm trà từ bếp ra và rót vào những chiếc tách Iori vừa xếp.

「Này, Iori-chan. Cô có một đề nghị.」

「Vâng. Chuyện gì vậy ạ?」

Iori ngồi lại xuống bên cạnh tôi một lần nữa. Lưng em thẳng tắp.

Cho đến khi rót hết trà vào tất cả các tách, mẹ không nói gì. Rót xong, mẹ đặt tách trà trước mặt cả bốn người. Vì không chịu nổi khoảng lặng, tôi đành cầm tách trà lên và đưa lên miệng. Mẹ cũng ngồi vào bàn, nhìn thẳng vào Iori rồi hỏi một cách dứt khoát.

「Iori-chan, con có muốn về sống cùng gia đình ta không?」

Phụt!

Iori còn chưa kịp ngạc nhiên, tôi đã phun hết trà trong miệng ra ngoài.

Trà nóng đổ hết cả lên tay tôi.

「Hả!? Nóng, nóng quá!」

「A-anh có sao không!?」

Iori vội vã lấy chiếc khăn gần đó lau cho tôi.

Miệng tôi cũng bỏng rát.

「Này Masaki, vừa bẩn vừa ồn ào! Mẹ đang nói chuyện quan trọng, con ngồi yên đi xem nào!」

「Không, chính mẹ mới là người đang nói gì thế chứ…」

「Masaki, đủ rồi.」

Lần này, bố dùng ánh mắt ngăn tôi lại.

Ể, bố cũng biết sao? Chẳng lẽ, cái liếc mắt lúc nãy là vì chuyện này à?

Thật luôn? Mẹ đang nói nghiêm túc đấy à?

「Thế nào? Nếu Iori-chan đồng ý, thì ngay hôm nay hoặc ngày mai cũng được đó.」

「Dạ, dạ…?」

Iori ngơ ngác, trông như không hiểu mẹ đang nói gì. Chắc hẳn em hiểu từng chữ một, nhưng tâm trí thì chưa thể tiếp thu nổi. Mà, tôi cũng vậy thôi.

「Mà, đột nhiên bị nói thế này thì bối rối cũng phải thôi,」 mẹ nói thêm, giọng đầy cảm thông. 「Nhưng mà…」

Iori bối rối, liếc nhìn sang tôi.

Nhìn tôi làm gì chứ. Tôi cũng mới nghe lần đầu và đang quay cuồng đây, đừng có trông cậy vào tôi.

「Dĩ nhiên, nếu Iori-chan thấy ở một mình thoải mái hơn, cô nghĩ cuộc sống hiện tại cũng hoàn toàn ổn. Chỉ là, nếu con thấy cô đơn, tủi thân, hay bất an… thì hãy về sống cùng chúng ta nhé?」

「Như vậy sẽ làm phiền mọi người mất ạ…」

「Không phiền chút nào đâu. Chuyện tiền bạc cũng không cần phải lo. Thêm một người cũng không thay đổi là bao. Hơn nữa, kinh tế nhà chú cũng không đến nỗi chật vật. Nuôi thêm một học sinh cao trung cũng chẳng thành vấn đề.」

Bố ngắt lời Iori. Mẹ cũng nói tiếp.

「Bố mẹ trên thiên đường chắc chắn cũng đang lo lắng lắm. Chỉ để Masaki ở nhà một mình một tháng thôi mà bố mẹ đây cũng đã thấy bất an rồi.」

Mẹ liếc tôi một cái rồi nói.

Về phần mình thì đó là một tháng tự do tự tại vì không có bố mẹ để mắt tới, nhưng xem ra trong mắt họ thì lại là lo lắng.

「Không biết là duyên phận run rủi thế nào, nhưng hai đứa đã tình cờ gặp lại nhau, rồi đến nhà chúng ta thế này. Nếu đứa con gái duy nhất của họ đang gặp khó khăn, chúng ta muốn dang tay giúp đỡ.」

「Chắc Iori-chan không còn nhớ, nhưng ngày xưa cô cũng khá thân với bố mẹ cháu đấy.」

「Bố, mẹ…」

Từ đôi mắt của Iori, những giọt lệ tưởng chừng đã khô lại một lần nữa tuôn rơi. Tôi vội lấy hộp khăn giấy đưa cho em.

「Ưưư… xin lỗi…」

Em nấc lên, giọng nghẹn ngào, rồi lấy một tờ khăn giấy thấm lên khóe mắt. Tôi chỉ biết vỗ nhẹ lên lưng em.

「Dĩ nhiên, nhà con cũng ở gần đây, nên con cứ sống ở đó, rồi lúc nào thấy cô đơn hay buồn quá thì cứ qua đây, cũng được mà? Cứ chọn cách nào mà Iori-chan thấy thoải mái nhất là được.」

「Cháu không thể cứ đòi hỏi ích kỷ như vậy được ạ…」

「Đây không phải là ích kỷ. Mà là lựa chọn.」

「Lựa chọn…?」

「Đúng vậy, lựa chọn. Con hãy chọn điều mà con cho là tốt nhất cho mình.」

「Nhưng, quả nhiên là sẽ làm phiền mà…」

「Không phiền đâu. Bố thì có cửa hàng nên suốt ngày ở bên đó, còn Masaki từ lúc lên cao trung thì chẳng thèm ngó ngàng gì đến mẹ nữa, mẹ cũng cô đơn lắm đấy chứ.」

Mẹ nhìn tôi với ánh mắt trách móc.

Không, tôi nghĩ một thằng con trai cao trung mà cứ mẹ ơi mẹ à thì cũng kinh lắm chứ bộ.

Chỉ là, đây chẳng qua chỉ là mẹ đang từng bước gỡ bỏ những rào cản trong lòng Iori mà thôi. Rằng, trái tim em thực sự mong muốn điều gì. Iori, em đang nghĩ gì? Em có ngại khi phải sống chung với tôi không?

「Masaki-kun thì sao…? Anh không ghét chứ?」

Iori vừa sụt sịt mũi vừa ngước lên hỏi tôi. Em à… bị nhìn bằng ánh mắt đó thì làm sao anh nói ghét được chứ.

「Làm gì có chuyện anh ghét. Nói đúng hơn là… anh vẫn luôn mong mọi chuyện sẽ thành ra thế này. Chỉ là anh quá đỗi ngạc nhiên khi chính bố mẹ lại là người đề nghị thôi.」

Tôi đã nói ra cảm xúc thật lòng mình. Nếu Iori phải sống một mình quá đau khổ, tôi đã nghĩ có lẽ một ngày nào đó mình sẽ phải nhờ vả bố mẹ. Ngay từ lần đầu đến nhà Iori, tôi đã cảm nhận được sự cô đơn bao trùm lấy căn nhà của em. Tôi chưa bao giờ dám mơ rằng, mọi chuyện lại thành ra thế này, do chính bố mẹ đề nghị.

「Em thì sao? Anh nghĩ cũng không cần phải vội vàng quyết định đâu.」

「Em…」

Có lẽ vì nghẹt mũi nên khó nói, Iori xì mũi một cái rồi hít một hơi thật sâu.

「Em… đã cô đơn lắm ạ. Em không ngờ sống một mình lại đau khổ đến thế này. Em đã nghĩ là mình ổn, nhưng ký ức xưa cũ vẫn còn vương vấn trong từng ngóc ngách của căn nhà… đáng lẽ em đến Tokyo là để trốn chạy, nhưng đến đây rồi vẫn thấy thật đau khổ.」

「Iori…」

Quả nhiên, sống trong căn nhà đó đối với em cũng là một gánh nặng.

Không, có lẽ Iori của hiện tại không có nơi nào là chốn bình yên cả. Chỉ là, nếu… ở trong một môi trường hoàn toàn khác, thoát khỏi cả những mối ràng buộc huyết thống. Biết đâu, mọi chuyện sẽ lại khác.

「Vì vậy, khi được mọi người ngỏ lời sống cùng, em thật sự rất vui. Nếu mọi người không thấy phiền, xin hãy cho phép em được sống cùng ạ. Việc nhà, em sẽ phụ giúp bất cứ điều gì.」

Iori đứng dậy khỏi ghế, cúi đầu một cách trang trọng. Nước mắt chảy dài trên má, một giọt rơi xuống mặt bàn.

「Được rồi con, đừng khách sáo. Về phần chúng ta, từ nay mong con chiếu cố nhé, Iori-chan.」

Mẹ đứng dậy, ôm chặt lấy vai Iori. Nước mắt em lại không ngừng tuôn rơi. Chỉ là, chắc chắn… những giọt nước mắt em đang rơi lúc này, không phải là nước mắt của bi thương hay hối hận.

Sự dịu dàng từ người khác, sự dịu dàng từ người lớn… sự dịu dàng từ những người bảo hộ. Em đã khao khát những điều như vậy. Vì em không có ai ở bên để xoa dịu nỗi cô đơn.

Những người vốn dĩ luôn ở bên cạnh, chỉ trong vài năm đã không còn nữa. Nỗi buồn đó không thể nào dễ dàng vượt qua được. Dĩ nhiên, dù tôi có giúp đỡ, cũng không thể lấp đầy toàn bộ khoảng trống cô đơn của em.

Việc bố mẹ đề nghị như thế này, đối với tôi cũng là một điều vô cùng may mắn.

「À, nhưng mà, phòng của Iori sẽ ở đâu ạ?」

「Trên lầu có một phòng trống mà?」

À, là căn phòng đã biến thành nhà kho từ đời nào rồi ấy à.

Vậy thì trước hết phải dọn dẹp căn phòng đó, rồi phải chuyển đồ đạc sang chỗ khác. Dù sao thì cũng khó mà bắt đầu từ hôm nay… mà, khoan đã. Chẳng phải phòng đó ở ngay cạnh phòng mình sao. Chắc bố đã nhận ra điều đó nên mới nói. Ông đang nhìn tôi cười gian.

Phòng ngay cạnh phòng Iori... không, vui thì có vui, nhưng mà căng thẳng lắm, hay nói đúng hơn là không thể làm chuyện gì mờ ám được. Chuyện này, xem ra một cuộc sống đau đầu theo kiểu khác đang chờ đợi mình.

Cuối cùng ngày hôm đó, chúng tôi đợi cho Iori bình tĩnh lại rồi tạm thời giải tán, còn việc khi nào em ấy sẽ bắt đầu sống ở đây sẽ quyết định sau.

Sống cùng Iori như một gia đình, à. Tôi không nghĩ nó lại thành hiện thực nhanh đến vậy, thật là một trạng thái kỳ lạ, không có chút cảm giác thực tế nào.

──Gia đình, à… ra là vậy, thì ra là thế.

Mãi đến bây giờ tôi mới nhận ra ẩn ý đằng sau việc mẹ để Iori xếp tách trà.

Đó là lời tuyên bố của bố mẹ, rằng họ sẽ đối xử với em không phải như một người khách, mà là một thành viên trong gia đình. Nếu là gia đình, việc ai đó xếp bát đĩa hay phụ giúp là chuyện đương nhiên. Từ giờ trở đi, khung cảnh đó có lẽ sẽ trở nên bình thường.

Ngôi nhà của tôi, nơi có Iori sống cùng… cuộc sống ở đây sẽ trở nên như thế nào đây?

Tôi hoàn toàn không thể tưởng tượng được, nhưng tôi tin chắc rằng, nó sẽ trở thành một gia đình vui vẻ theo một cách rất riêng.