Hành Trình Cùng Em

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cơm Chiên Đại Vượt Ngục

(Đang ra)

Cơm Chiên Đại Vượt Ngục

Elbow

Màn cao trào là cơn mưa thiên thạch 1.000 đĩa cơm chiên trút xuống đầu cai ngục! Một tác phẩm đoạt giải Nhất đầy thuyết phục trong số 1.

1 3

Lãnh Chúa Lạc Quan Và Cuộc Phòng Thủ Nhàn Nhã: Ma Thuật Sản Xuất Biến Ngôi Làng Vô Danh Thành Pháo Đài Mạnh Nhất

(Đang ra)

Lãnh Chúa Lạc Quan Và Cuộc Phòng Thủ Nhàn Nhã: Ma Thuật Sản Xuất Biến Ngôi Làng Vô Danh Thành Pháo Đài Mạnh Nhất

Sou Akaike

Liệu pháo đài mà cậu tự tay xây dựng từ những bức tường đầu tiên có thể mang lại cho cậu một cuộc đời đáng sống hơn thứ ma pháp chiến đấu mà mọi người tôn sùng hay không?

1 4

Kìa, bạn gái của mày vừa đi ngang qua đó

(Đang ra)

Kìa, bạn gái của mày vừa đi ngang qua đó

Anh họ Jerry

Trong mắt anh, em vẫn là người đẹp nhất.*Main rác:/

3 3

Dare ga Watashi no Yuri nano ka!?

(Đang ra)

Dare ga Watashi no Yuri nano ka!?

Yuuki Rin

Một câu chuyện hài lãng mạn về việc 『Hoàn toàn không đoán được ai đang thích mình』!

23 426

Howling Blaze: Kiếm Sĩ Tang Viêm và Ma Nữ Bất Diệt

(Đang ra)

Howling Blaze: Kiếm Sĩ Tang Viêm và Ma Nữ Bất Diệt

Shimizu Yuu

Loạt tác phẩm hành động giả tưởng "Ma pháp cộng sự x Kiếm vũ chiến đấu" được trình làng bởi bộ đôi tác giả Shimizu Yuu và họa sĩ Tohsaka Asagi, xin chính thức được mở màn!

14 4

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Chương 06: Mối quan hệ mới - Chương Ngoại Truyện: Kể Từ Khi Em Mất Đi Tất Cả (Quá khứ của Iori)

Trời đổ mưa. Bầu trời xám xịt một màu, trút xuống cơn mưa lạnh buốt, chẳng hề giống với tiết trời đầu hạ.

Quan tài được đưa vào xe tang, rồi lại từ xe tang chuyển đến lò hỏa táng. Lò hỏa táng nhả khói, và hình hài xương thịt ngày nào nay chỉ còn là tro tàn lạnh lẽo.

Thứ tro cốt không còn mang dáng dấp một con người ấy, chính là cha của Asamiya Iori.

Cha của Iori đã đột ngột ra đi trong một vụ tai nạn xe hơi vài ngày trước. Nghe nói ông đã tử vong ngay tại chỗ sau khi va chạm trực diện với chiếc xe của một tài xế say xỉn. Nếu cha không phải chịu đựng đau đớn gì, thì đó chẳng phải là một sự may mắn hay sao… Iori thầm nghĩ, lặng lẽ dõi theo từng nghi thức của tang lễ.

Ba năm trước, em cũng đã chứng kiến một cảnh tượng y hệt. Đó là tang lễ của mẹ em, người đã qua đời vì bạo bệnh. Khi ấy, em đã gào khóc đến cạn khô nước mắt, đến lạc cả giọng.

Nhưng giờ đây, đối mặt với cái chết của cha, em lại không thể khóc.

Đừng nói là khóc, ngay cả cảm xúc đau buồn dường như cũng đã biến mất. Lẽ ra mình phải đau buồn, phải khóc cạn nước mắt, vậy mà tại sao… chính bản thân em cũng không thể lý giải nổi.

Ông nội đứng ra lo liệu mọi việc, Iori chỉ đơn thuần là một người đứng nhìn.

Rất nhiều người đã đến viếng, rất nhiều người đã hỏi han em. Bạn thời thơ ấu Sendou Shougo và bố mẹ cậu, những người quen biết cha, và cả những người bạn cùng trường, dù chẳng hề quen ông, cũng lo lắng mà tìm đến.

Iori chỉ đáp lại tất cả bằng một câu duy nhất: 「Cảm ơn」.

Ánh sáng trong đôi mắt em đã lụi tàn, cảm xúc cũng tan biến, em chỉ như một chiếc radio hỏng, lặp đi lặp lại rằng 「Cảm ơn vì đã đến. Tôi không sao đâu」. Em cứ ngỡ mình đang trả lời thật lòng, nhưng ai cũng nhìn em bằng ánh mắt xót xa và thương hại.

Tại sao mọi người lại nhìn mình bằng ánh mắt đó, Iori không tài nào hiểu nổi. Em không buồn, cũng không khóc, vậy nên chắc chắn là mình ổn, em tự thuyết phục bản thân rằng em đã quen với cái chết kể từ ngày mẹ ra đi.

Sau khi lễ an táng kết thúc, ông bà muốn em ở lại, nhưng Iori đã từ chối. Vì ngày mai còn phải đi học, nhà cửa cũng cần dọn dẹp. Vừa rồi, ông bà nội và ông bà ngoại đã bàn bạc xem bên nào sẽ nhận nuôi em. Thật lòng, Iori thấy sao cũng được. Em chẳng còn tâm trí đâu mà bận tâm nữa. Nhà ngoại ở Tỉnh Yamanashi, nhà nội ở một vùng núi sâu của Kyoto—Kurama —và may ra chỉ có nhà nội là có thể đi đến trường cao trung hiện tại ở Osaka. Nhưng ngôi trường Iori đang theo học lại nằm ở Thành phố Hirakata , tỉnh Osaka. Từ Kurama đến Hirakata là một quãng đường rất xa.

Em chỉ nghĩ rằng mình không muốn chuyển đến một nơi xa lạ như Yamanashi, nhưng nếu mọi chuyện đã được quyết định như vậy, em cũng sẽ chấp nhận.

Sau cùng, với lý do trường học nằm ở vùng Kansai, hai bên gia đình đã thống nhất rằng ông nội sẽ là người chăm sóc em. Iori chỉ gật đầu trước quyết định đó. Em, đã chẳng còn muốn suy nghĩ bất cứ điều gì nữa.

Trên đường từ tang lễ trở về, em thấy phiền phức khi phải nói chuyện với mọi người, nên đã từ chối đi nhờ xe và một mình quay lại Osaka. Khung cảnh nhìn từ cửa sổ tàu điện Keihan vốn là thứ em rất thích, nhưng giờ đây lại chẳng gợi lên trong em bất cứ cảm xúc nào. Một thế giới có màu sắc nhưng lại vô sắc—đó chính là thế giới phản chiếu trong đôi mắt của Asamiya Iori.

(Phần tiếp theo có trong bản sách)

Toàn bộ ngoại truyện về quá khứ của Iori có thể được đọc trong phiên bản sách. Những sự kiện như em sẽ ra sao sau này, và tại sao em lại quyết định trở về Tokyo, sẽ được miêu tả trong đó.

Nếu quý vị có hứng thú, xin hãy tìm đọc trong phiên bản sách nhé.

Kurama (鞍馬): Một khu vực miền núi ở phía bắc Kyoto, nổi tiếng với ngôi đền Kurama-dera và không khí tâm linh. Thành phố Hirakata (枚方市): Một thành phố thuộc tỉnh Osaka. Tàu điện Keihan (京阪電車): Tuyến đường sắt chính kết nối Osaka, Kyoto và Shiga.