Hành Trình Cùng Em

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cơm Chiên Đại Vượt Ngục

(Đang ra)

Cơm Chiên Đại Vượt Ngục

Elbow

Màn cao trào là cơn mưa thiên thạch 1.000 đĩa cơm chiên trút xuống đầu cai ngục! Một tác phẩm đoạt giải Nhất đầy thuyết phục trong số 1.

1 3

Lãnh Chúa Lạc Quan Và Cuộc Phòng Thủ Nhàn Nhã: Ma Thuật Sản Xuất Biến Ngôi Làng Vô Danh Thành Pháo Đài Mạnh Nhất

(Đang ra)

Lãnh Chúa Lạc Quan Và Cuộc Phòng Thủ Nhàn Nhã: Ma Thuật Sản Xuất Biến Ngôi Làng Vô Danh Thành Pháo Đài Mạnh Nhất

Sou Akaike

Liệu pháo đài mà cậu tự tay xây dựng từ những bức tường đầu tiên có thể mang lại cho cậu một cuộc đời đáng sống hơn thứ ma pháp chiến đấu mà mọi người tôn sùng hay không?

1 4

Kìa, bạn gái của mày vừa đi ngang qua đó

(Đang ra)

Kìa, bạn gái của mày vừa đi ngang qua đó

Anh họ Jerry

Trong mắt anh, em vẫn là người đẹp nhất.*Main rác:/

3 3

Dare ga Watashi no Yuri nano ka!?

(Đang ra)

Dare ga Watashi no Yuri nano ka!?

Yuuki Rin

Một câu chuyện hài lãng mạn về việc 『Hoàn toàn không đoán được ai đang thích mình』!

23 426

Howling Blaze: Kiếm Sĩ Tang Viêm và Ma Nữ Bất Diệt

(Đang ra)

Howling Blaze: Kiếm Sĩ Tang Viêm và Ma Nữ Bất Diệt

Shimizu Yuu

Loạt tác phẩm hành động giả tưởng "Ma pháp cộng sự x Kiếm vũ chiến đấu" được trình làng bởi bộ đôi tác giả Shimizu Yuu và họa sĩ Tohsaka Asagi, xin chính thức được mở màn!

14 4

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Chương 06: Mối quan hệ mới - Chương 6-17: Bàn Tay Này, Anh Sẽ Không Bao Giờ Buông

Chạy được một đoạn rồi tôi mới kịp nghĩ, nhưng ngẫm lại thì đây rõ ràng là âm mưu của Shin. Vừa mới đây thôi, Master đã ra điều kiện cho mượn quán là đồ ăn thức uống phải tự đi mua. Shin không thể nào quên một điều kiện mới được đưa ra vài phút trước được. Nhắc mới nhớ, trước buổi live Kanzaki-kun cũng có nói là 「Tớ sẽ tạo thời gian để hai người được ở riêng」, xem ra hai tên đó đã thông đồng với nhau. Nhưng thôi, nhờ vậy mà tôi có thể đường đường chính chính ở riêng với em, nên cũng coi như là có lợi cho mình.

「Trời ơi~! Xấu hổ chết đi được. Sao Shin-kun lại nói thế không biết?」

Iori vừa nói vừa áp lòng bàn tay lên đôi má ửng đỏ như muốn hạ nhiệt.

「Cậu ta lấy đó làm vui mà. Vì bản thân làm gì có ma nào theo đâu.」

「Haizz… Vì Masaki-kun hay nói vậy nên mới bị cậu ấy trả đũa đó.」

「Anh có nói trước mặt cậu ta đâu. Tóm lại là ghen ăn tức ở thôi, rõ là ghen ăn tức ở.」

Có lẽ vì đã có thể ưỡn ngực công khai mình đang hẹn hò với Iori, tâm trạng tôi lại tốt lên lạ thường. Đúng là xấu hổ thật, nhưng niềm vui còn lớn hơn thế. Chắc là vì tôi đã được giải thoát khỏi cái cảm giác phải hẹn hò lén lút.

Tôi đã thấy một siêu thị 24 giờ nổi tiếng bán rẻ trong khu này, nhưng lúc này lại chẳng muốn đến đó. Lợi dụng lúc đèn đỏ cho người đi bộ, tôi kéo tay Iori rẽ vào một con ngõ nhỏ song song với khu phố sầm uất.

「Sao vậy anh? Siêu thị ở đằng kia mà?」

「Mình sẽ đến đó. Nhưng trước hết, anh muốn ghé qua một nơi.」

「……?」

Chúng tôi đi bộ trong một khu dân cư yên tĩnh. Tôi chỉ muốn tìm một nơi nào đó để hai đứa có thể ở riêng với nhau.

Tôi tháo chiếc khăn choàng em tặng, rồi quàng quanh cổ Iori, hệt như đêm Giáng Sinh. Cái hay nhất của chiếc khăn choàng dài này là cả hai có thể dùng chung. Nó gắn kết chúng tôi lại làm một, khiến tôi nghĩ rằng những ngày đông giá rét cũng chẳng tệ chút nào. Đúng là lợi đủ đường.

Đi bộ một lúc trong khu dân cư, một công viên hiện ra trước mắt. Đó chính là công viên mà Shin đã mắng tôi một trận, khi tôi ghen tị với thời gian của Shougo và Iori để rồi tự chìm trong suy sụp. Chính tại công viên này, tôi đã hạ quyết tâm. Nếu lúc đó không đến đây, có lẽ đã không có chúng tôi của bây giờ. Cả hai lặng lẽ đi vào công viên, tiến đến khu trung tâm. Và rồi, cũng chẳng nói chẳng rằng, tôi khẽ khàng ôm chầm lấy em.

「Masaki-kun? Sao vậy anh?」

「Anh không cho phép.」

「Chuyện đó là…?」

「Nói rằng em sẽ chết vì anh, anh tuyệt đối không cho phép.」

Nghe đến đó, Iori khẽ thốt lên một tiếng 「A」.

『Can die for you, This is my answer』

Cùng với lời nói của em, nụ cười mãn nguyện và rạng rỡ khi em nói câu đó cũng ùa về trong tâm trí tôi. Được ánh đèn sân khấu chiếu rọi, trông em thật sự như một thiên thần. Cảm xúc lúc đó lại dâng trào, khiến tuyến lệ của tôi lại chực vỡ òa.

「Anh nghe thấy à? Em đã nói nhỏ lắm mà.」

Iori khúc khích cười rồi ngả vào lòng tôi. Tôi ôm lấy đầu em, và hương thơm của Iori dịu dàng bao bọc lấy tôi.

Công viên về đêm tĩnh lặng, dường như chẳng hề liên quan đến sự ồn ã của những ngày cuối năm, tiếng huyên náo của khu phố và tiếng xe chạy vọng lại từ xa. Giữa không gian như thể chỉ còn hai chúng tôi bị bỏ lại trên thế giới này, tôi chỉ cảm nhận được sự tồn tại của em.

「Đừng có coi thường thính giác của anh.」

Dù gì cũng là dân Khoa Ngoại ngữ đấy, tôi đáp.

「Tai thính thật đấy… nhưng, đó là lòng thật của em mà.」

Vừa nói, em vừa vòng tay ra sau lưng tôi. Được em ôm thế này, tôi cảm thấy thật bình yên.

「Dù vậy đi nữa, em đừng nói những câu như sẽ chết vì anh nữa. Dù anh có nói là hiểu được nỗi đau của em đến đâu, anh cũng không muốn tưởng tượng đến một thế giới không có em.」

「Vâng. Anh nói phải…」

Xin lỗi anh, Iori thì thầm dịu dàng.

「Bản thân em đã trải qua chuyện đó nên biết nó đau khổ thế nào mà. Nhưng, đó chính là cảm xúc của em. Nếu có chuyện gì đó mà em có thể cứu được Masaki-kun bằng cách chết đi thì──」

「Đồ ngốc! Đừng có nói vớ vẩn!」

Tôi cắt ngang lời Iori, gần như quát lên. Dù cho đó có là lòng thật của em, dù cho em có quả quyết đến mức nào đi nữa, tôi cũng không thể nào cho phép được.

「Một trong hai người biến mất thì còn ý nghĩa gì nữa.」

Đúng vậy. Chỉ một người thì không có ý nghĩa. Tôi sống mà không có Iori thì cũng vô nghĩa, và Iori sống mà không có tôi thì cũng vô nghĩa. Nếu không có cả hai, thì chẳng còn ý nghĩa gì cả.

「Chúng ta cứ thế này, mãi mãi bên nhau, cùng nhau già đi, trở thành ông già bà cả nhé.」

Có lẽ đây là lời thoại trong một bộ phim Âu Mỹ nào đó. Nhưng, với chúng tôi bây giờ, câu nói này lại vô cùng phù hợp. Với một người nói rằng có thể chết vì tôi, tôi phải dạy cho em hiểu. Dù bản thân đã khóc than đến thế khi chỉ còn một mình, vậy mà em lại định trao cho tôi nỗi buồn tương tự. Làm sao tôi có thể cho phép chuyện đó được.

Chỉ là, tôi nghĩ có lẽ cách nghĩ này của em cũng đến từ nỗi sợ cô đơn. Em không muốn phải chịu đựng sự cô đơn và buồn bã như thế nữa, thà rằng mình là người ra đi trước, tôi cảm thấy trong lời nói của em có lẫn cả tâm tư thật sự đó. Chính vì vậy, tôi lại càng không thể cho phép.

「Anh sẽ không để em một mình đâu.」

Khi tôi thì thầm vào tai em như đang khuyên răn, Iori nói「Em xin lỗi…」bằng giọng nức nở, rồi dụi mặt vào ngực tôi.

「Em… đúng là đồ mít ướt mà.」

「Tại vì, em vui lắm. Anh nói với em như vậy… thật sự…」

Tôi càng siết chặt hơn vòng tay đang ôm lấy cô gái đang cố nén tiếng nấc của mình. Nỗi cô đơn vẫn còn bén rễ sâu trong lòng em đến thế. Dù trong đầu em biết có tôi ở đây, em vẫn sợ hãi sự cô đơn. Có lẽ vì cũng như thế giới này là vô thường, tình yêu cũng là vô thường. Tuy nhiên, chắc chắn cũng có thứ tình yêu không đổi thay. Tôi sẽ chứng minh điều đó.

「Lời bài hát『Lilac』, tuyệt vời lắm. Đối với anh, đó là lời bài hát hay nhất, bài hát hay nhất… và là bài hát đáp lời hay nhất.」

Tôi ôm lấy đôi vai đang run rẩy của em, vuốt tóc em hết lần này đến lần khác.

「Thật ra là… anh đã suýt khóc đó. Anh đã cảm động trước bài hát của em… nhưng, không thể khóc trên sân khấu được, đúng không? Nên anh mới vội vàng đi xuống.」

「Vậy, thì… anh phải nói chứ… Em đã nghĩ có khi nào vì em viết lời bài hát như vậy, nên anh thấy nặng nề, hay là ghét em rồi không… em đã rất lo lắng đó.」

Iori vừa nén tiếng nấc, vừa thốt ra từng lời. Ra là vậy, Iori đã diễn giải thái độ của tôi như thế sao. Em sợ hãi việc bị tôi ghét đến mức đó.

「Tại sao anh lại phải ghét em chứ. Đây là lần đầu tiên anh khóc vì một bài hát đó, biết không? Nên là… nếu được, em cứ hát『Lilac』với lời đó mãi nhé. Anh muốn được cảm động mỗi lần nghe.」

Vừa sụt sịt mũi, em vừa gật đầu.

「Anh có biết… ý nghĩa của hoa lilac… không?」

「Không, anh không rành về hoa lắm.」

「Màu tím là tình đầu, còn màu trắng là sự ngây thơ của tuổi thanh xuân, đó anh.」

「Tình đầu và sự ngây thơ…」

Tôi lặp lại lời của Iori.

「Vậy thì, bây giờ là câu hỏi cho Masaki-kun đây.」

Như lúc trên đường về đêm Giáng Sinh, Iori đột ngột nói. Lần này lại bị bắt trả lời cái gì đây, tôi vừa cười khổ, vừa chờ đợi lời của Iori.

「Lilac trong bài hát này là màu tím. Tại sao lại vậy ạ?」

「Ể, câu hỏi nghiêm túc thật đấy.」

Tôi đã nghĩ sẽ là một câu hỏi dễ hiểu hơn, nên có chút bối rối.

「Vâng. Nếu biết ý nghĩa thì cũng dễ thôi ạ.」

Tôi vẫn ôm chặt em, vận dụng bộ não đã không được dùng đến tử tế trong một thời gian. Tập trung vào từ khóa “ý nghĩa”, sau một lúc suy nghĩ, tôi đã lóe lên một ý.

「Ra là vậy, là một cách chơi chữ về ý nghĩa nhỉ. Anh nhớ không lầm thì bản thân từ lilac cũng có nghĩa là màu tím hoặc màu hoa tử đinh hương mà.」

「Chính xác. Quả nhiên là Masaki-kun.」

「Tất nhiên rồi. Dù gì anh cũng đang nhắm đến mục tiêu thiên tài mà.」

Khi tôi nói vậy, em bật cười có vẻ thích thú「Cái gì vậy chứ」.

Bản thân từ lilac có nghĩa là màu tím, và tình cảm mà Iori gửi gắm cũng là tình đầu, nên lilac này mới có màu tím.

「Vì Masaki-kun, là tình đầu của em. Người ta nói tình đầu thường cay đắng, nhưng hạnh phúc thế này có được không anh…?」

「Làm gì có chuyện được hay không được. Từ trước đến giờ em đã chịu quá nhiều đau khổ rồi… ngược lại, từ bây giờ em phải thật vui vẻ và hạnh phúc mới đúng.」

Tôi thấy bản thân thật thảm hại khi chỉ có thể nghĩ ra những lời sáo rỗng, nhưng tôi muốn mang đến cho em một hạnh phúc không hề sáo rỗng.

Người ta nói hạnh phúc và bất hạnh trong đời người là năm mươi năm mươi. Tuy nhiên, đó chắc chắn là lời nói dối, chỉ là những lời an ủi người bất hạnh mà thôi. Con người ta nhớ đến tận xương tủy những điều bất hạnh, nhưng lại không còn cảm nhận được những hạnh phúc bình dị là hạnh phúc nữa. Ví dụ như, tôi bây giờ đang ở trên đỉnh cao của hạnh phúc. Chỉ nói chuyện với Iori thôi cũng thấy hạnh phúc, được ôm em thế này cũng như một giấc mơ.

Thế nhưng, nếu hẹn hò lâu dài, người ta sẽ quên đi cảm xúc thuở ban đầu và cho rằng mọi thứ là điều hiển nhiên. Nói chuyện, ôm ấp, hôn nhau… ngay cả những hạnh phúc mà ban đầu cảm thấy như một phép màu, con người cũng sẽ cho là điều đương nhiên. Và hơn thế nữa, con người là sinh vật sẽ nảy sinh bất mãn và tự cho mình là bất hạnh.

Ngay cả người hạnh phúc còn cảm thấy một sự bất hạnh xa xỉ, vậy thì liệu có tồn tại thứ hạnh phúc nào có thể xóa nhòa đi nỗi bất hạnh thực sự không?

Không, giả sử có đạt được một hạnh phúc tương đương với nỗi bất hạnh đó đi nữa, cũng không thể xóa nhòa được nỗi bất hạnh ấy. Bất hạnh có thể xóa nhòa hạnh phúc, nhưng hạnh phúc lại không thể xóa nhòa bất hạnh. Tuy nhiên, thay vào đó nó có thể làm vơi đi. Người ta có thể mang lại ý nghĩa cho nỗi bất hạnh rằng chính vì có nỗi bất hạnh này nên mới có hạnh phúc của ngày hôm nay.

Vì vậy, tôi sẽ thử vùng vẫy một lần. Nếu một lần hạnh phúc không đủ, thì cứ tiếp tục vun đắp hạnh phúc mãi mãi. Mỗi ngày, từng chút một lấp đầy khoảng cách giữa hạnh phúc và bất hạnh của em là được. Và một ngày nào đó, hãy tạo nên một ngọn núi hạnh phúc, lớn đến mức khiến em quên đi cả việc từng có một thung lũng mang tên bất hạnh.

Để làm được điều đó, có rất nhiều điều phải chú ý. Không được coi những hạnh phúc thường ngày bên Iori là điều hiển nhiên, phải biết ơn hạnh phúc đó và sống mà luôn nghĩ về nhau.

Hạnh phúc không phải là thứ từ trên trời rơi xuống, mà là thứ phải tự mình nhắm đến. Nếu nói rằng『Thà làm một con người không thỏa mãn, còn hơn làm một con lợn thỏa mãn』, thì cứ giữ mãi sự không thỏa mãn đó, và tiếp tục nhắm đến một nơi có thể thỏa mãn. Vì chúng tôi có suy nghĩ và ý chí để thực hiện điều đó.

Đúng vậy… nếu không tự mình tìm kiếm thì sẽ không có gì thay đổi. Giống như những bông tuyết đang bay lượn trên đầu chúng tôi bây giờ, không thể chỉ ngồi chờ nó rơi xuống được.

「Em nghĩ rằng… đây chắc chắn là mối tình đầu tiên và cũng là cuối cùng. Em không biết tại sao, nhưng em có một niềm tin chắc chắn như vậy.」

Như trong đêm thánh ấy, tuyết lại bắt đầu rơi dày. Những bông tuyết rơi xuống tóc Iori, rồi tan thành giọt nước làm ướt tóc em.

「Anh cũng nghĩ vậy.」

Tôi dùng ngón tay lau đi những bông tuyết trên tóc em và trả lời.

Tôi đã từng thích một người. Như với Shirakawa Rio, nếu nói là thích thì đúng là đã từng thích. Tuy nhiên, nhìn lại bây giờ, tôi lại vô cùng nghi ngờ liệu đó có phải là tình yêu hay không. Nếu cứ thế mà hẹn hò với Shirakawa Rio, chắc chắn tôi đã không thể yêu cô ấy đến mức này. Và, tôi nghĩ rằng từ nay về sau cũng sẽ không thể yêu ai đến thế nữa. Vì tôi có thể chắc chắn rằng, không có cô gái nào hợp với tôi về mọi mặt như Asamiya Iori.

Nếu cảm xúc đến mức này được gọi là tình yêu, thì vì quá khứ chưa từng có, nên đây là tình đầu. Và, tôi cũng nghĩ rằng đây sẽ là mối tình cuối cùng. Nếu sau này, vạn nhất mối tình này kết thúc… tôi nghĩ mình sẽ không thể yêu ai được nữa. Nếu như Iori nói, giữa chúng tôi có một sợi dây liên kết linh hồn, thì tôi sẽ phải đợi đến khi gặp lại nhau ở kiếp sau.

Tôi không muốn thế. Tôi không muốn đặt cược vào một thứ vô định như vậy. Kiếp trước hay kiếp sau… những chuyện đó sao cũng được. Tôi yêu em của hiện tại, nên tôi muốn làm cho em của hiện tại được hạnh phúc. Chỉ vậy thôi.

Để nhìn mặt Iori, tôi khẽ nắm lấy vai em và tách cơ thể đang dính chặt ra một chút. Đôi mắt long lanh như có một lớp màng đang phản chiếu hình ảnh của tôi. Và rồi, khi đôi mắt ấy từ từ được mi mắt che phủ, môi của tôi và em đã chạm vào nhau.

Đó không phải là một nụ hôn phớt nhẹ như mấy ngày qua. Tất nhiên, cũng không phải là nụ hôn kiểu người lớn như Shin nói… chỉ là một nụ hôn bình thường, nơi môi của hai chúng tôi chạm vào nhau thật lâu. Chỉ vậy thôi, mà nó lại mang đến một cảm giác hạnh phúc như thể hai chúng tôi có thể bay đến tận thiên đường.

Dù đã hẹn hò với Iori, không có nghĩa là mọi vấn đề đều được giải quyết. Vấn đề với Shirakawa Rio vẫn không có tiến triển gì kể từ sau lễ hội văn hóa, rồi chuyện định hướng tương lai, chuyện với Shougo, chuyện ban nhạc… và cả việc liệu tôi có thể trở thành một người đàn ông xứng đáng với Iori hay không, vấn đề chất chồng như núi. Dù vậy, chỉ lúc này thôi… ít nhất là chỉ lúc này thôi, tôi muốn được giải thoát khỏi tất cả. Tôi muốn hai chúng tôi cùng nhau tận hưởng một niềm hạnh phúc duy nhất.

──Thời gian ơi, xin hãy ngừng lại.

Đó là lúc tôi đã ước như vậy.

Cùng với tiếng cộp của thứ gì đó lăn đến, tôi nghe thấy những tiếng thì thầm trách móc,「A, chết rồi!」「Đ-đồ ngốc!」.

Tôi và Iori, những người đang chìm trong thế giới của riêng mình, ngay lập tức bị kéo về thực tại. Và, cảnh tượng đập vào mắt, lại là một thứ vượt qua cả sự tức giận mà chỉ còn lại sự chán nản. Ở đó là những kẻ vừa mới nhờ chúng tôi đi mua đồ một cách ngon ơ, đang đứng xem chúng tôi. Quả nhiên là Master và Shougo không có ở đó, nhưng ngoài ra thì tất cả đều có mặt.

Người mất thăng bằng và ngã xuống, là Mashimo Shino.

「…L-lũ kia! Tụi bây đang rình mò cái gì thế hả!」

Ngay khi tôi vừa nổi điên, người chạy đi đầu tiên, có lẽ là kẻ chủ mưu của vụ nhìn trộm này, Hotani Shin.

「Gyahahaha! Được xem một màn khóa môi nóng bỏng phết! Lần sau nhớ phải đá lưỡi vào đấy nhé~!」

Lời nói của Shin vừa cười hô hố vừa bỏ chạy khiến mặt tôi nóng bừng lên.

「T-tao nhất định sẽ giết mày! Mà này Kanzaki, mày là đứa tử tế nhất, phải kiểm soát lũ ngốc này chứ, sao mày cũng ở đây là thế nào hả!? Mà còn dẫn cả bạn gái theo xem nữa chứ!」

Tôi chẳng còn tâm trí đâu mà gọi cậu ta bằng “-kun” nữa. Với một tên như thế này, gọi trống không là đủ rồi.

「X-xin lỗi, do hoàn cảnh đưa đẩy nên đành chịu… này Asuka, chạy thôi!」

「X-xin lỗi nha~!」

Kanzaki-kun và Futaba-san vừa xin lỗi vừa bỏ chạy, theo sau là các bạn cùng lớp vừa la hét vừa nối đuôi.

「Nhớ mua bánh kẹo với nước uống về đó nha!」

Mashimo vừa bỏ lại câu đó vừa chạy đi, quả là một đứa có lá gan không nhỏ. Lần này nhất định phải cho con bé ngốc đó một trận mới được.

Tôi cảm thấy cơn giận của mình đang dần chuyển thành sự chán nản, rồi thở dài một hơi và quay sang nhìn Iori. Em đã đỏ bừng như một con bạch tuộc luộc, cả người cứng đờ ra đó.

Chiếc khăn choàng vốn đang kết nối hai chúng tôi đã tuột ra và rơi xuống đất, nên tôi nhặt nó lên và phủi bụi. Rồi, tôi quàng nó lên cổ Iori đang đứng đơ ra, và hôn nhẹ lên trán em.

「Ể!? A… đừng mà!」

「Yên tâm đi. Tất cả đã chạy hết rồi, không còn ai đâu.」

「V-vậy à…」

Em cũng thở ra một hơi dài「Haizzz」, rồi quàng chiếc khăn choàng lên cổ tôi, và thắt một nút nhẹ nhàng giữa hai đứa.

「Mình đi mua đồ thôi nhỉ. Không thì lại không biết sẽ bị nói gì nữa.」

Iori nhíu mày nói với vẻ bối rối, rồi chìa tay ra. Tôi nắm lấy bàn tay mảnh mai đó, và cùng em bước đi.

Giữa những đóa tuyết đang lất phất rơi, chúng tôi nép vào nhau bên trong một chiếc khăn choàng, nhìn nhau──và một lần nữa, môi lại tìm đến môi.

Khi tôi nhận ra, cuộc sống thường ngày đã thay đổi.

Chỉ vì sự xuất hiện của một cô gái, tất cả đã thay đổi. Ngay cả bản thân tôi, đến giờ vẫn không thể tin vào thực tại này. Tôi vẫn còn nghi ngờ, liệu đây có phải là một giấc mơ, hay một sự nhầm lẫn nào đó không.

Thời gian trôi đi như một dòng chảy, và tôi đã bị cuốn theo dòng chảy đó. Tôi của nửa năm trước, liệu có thể đoán trước được một tôi như thế này của nửa năm sau không.

Đây có phải là thứ người ta gọi là phép màu không?

Không… phép màu không hề tồn tại. Cũng như việc không tìm kiếm thì sẽ không có gì thay đổi, nếu không hành động thì cũng sẽ không có gì thay đổi.

Sự tất yếu, sự ngẫu nhiên, và hành động của mỗi người... là kết quả khi cả ba quỹ đạo ấy giao nhau.

Việc chúng tôi đến được với nhau, chắc chắn là vì chúng tôi đã bị thu hút lẫn nhau, tìm kiếm lẫn nhau, và vì điều đó mà cả hai đã cùng hành động. Đó chẳng qua chỉ là kết quả mà thôi.

Tuy nhiên, đây không phải là đích đến. Chúng tôi cũng chỉ vừa mới đứng trên vạch xuất phát, nơi ba quỹ đạo ấy gặp gỡ.

Chắc chắn quỹ đạo của tôi và Iori, sẽ còn tiếp tục kéo dài mãi về sau. Bắt nguồn từ những vấn đề hiện tại, có lẽ sẽ có rất nhiều khó khăn đang chờ đợi.

Nhưng, dù có chuyện gì xảy ra, bàn tay này, anh sẽ không bao giờ buông.

Để có thể mãi mãi được ngắm nhìn nụ cười của em, ngay bên cạnh.

(Hết phần đầu)