Hành Trình Cùng Em

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cơm Chiên Đại Vượt Ngục

(Đang ra)

Cơm Chiên Đại Vượt Ngục

Elbow

Màn cao trào là cơn mưa thiên thạch 1.000 đĩa cơm chiên trút xuống đầu cai ngục! Một tác phẩm đoạt giải Nhất đầy thuyết phục trong số 1.

1 3

Lãnh Chúa Lạc Quan Và Cuộc Phòng Thủ Nhàn Nhã: Ma Thuật Sản Xuất Biến Ngôi Làng Vô Danh Thành Pháo Đài Mạnh Nhất

(Đang ra)

Lãnh Chúa Lạc Quan Và Cuộc Phòng Thủ Nhàn Nhã: Ma Thuật Sản Xuất Biến Ngôi Làng Vô Danh Thành Pháo Đài Mạnh Nhất

Sou Akaike

Liệu pháo đài mà cậu tự tay xây dựng từ những bức tường đầu tiên có thể mang lại cho cậu một cuộc đời đáng sống hơn thứ ma pháp chiến đấu mà mọi người tôn sùng hay không?

1 4

Kìa, bạn gái của mày vừa đi ngang qua đó

(Đang ra)

Kìa, bạn gái của mày vừa đi ngang qua đó

Anh họ Jerry

Trong mắt anh, em vẫn là người đẹp nhất.*Main rác:/

3 3

Dare ga Watashi no Yuri nano ka!?

(Đang ra)

Dare ga Watashi no Yuri nano ka!?

Yuuki Rin

Một câu chuyện hài lãng mạn về việc 『Hoàn toàn không đoán được ai đang thích mình』!

23 426

Howling Blaze: Kiếm Sĩ Tang Viêm và Ma Nữ Bất Diệt

(Đang ra)

Howling Blaze: Kiếm Sĩ Tang Viêm và Ma Nữ Bất Diệt

Shimizu Yuu

Loạt tác phẩm hành động giả tưởng "Ma pháp cộng sự x Kiếm vũ chiến đấu" được trình làng bởi bộ đôi tác giả Shimizu Yuu và họa sĩ Tohsaka Asagi, xin chính thức được mở màn!

14 4

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Chương 07: Mọi thứ lại trôi chảy - Chương 7-2: Em của thuở bé và em của bây giờ

Trời đang mưa rào, một cơn mưa lạnh đến buốt giá.

Giữa màn mưa ấy, có một cô gái đang thổn thức. Toàn thân ướt sũng, em nức nở nghẹn ngào, nhưng tiếng khóc lại bị cơn mưa xối xả nuốt chửng.

Phải cứu em ấy thôi—ngay khi tôi nghĩ vậy, một bàn tay bé xíu dè dặt nắm lấy tay tôi.

Nhìn xuống, tôi thấy một Iori phiên bản nhí, trạc tuổi mẫu giáo. Và, điều kỳ lạ là, tôi lại biết cô bé đó.

Tại sao nhỉ? Chẳng lẽ mình nhận ra chỉ vì cô bé có nét giống với bây giờ sao?

Vừa nghĩ vậy, tôi vừa nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay bé bỏng của em.

—Chừng nào còn cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay em, anh sẽ ổn thôi. Sẽ không còn do dự. Anh sẽ không bao giờ buông tay này ra đâu, nên em hãy yên tâm nhé. Phải, vì anh đã thề với người con gái anh yêu như vậy.

Tôi và Iori bé nhỏ cứ thế cùng nhau đi bộ một lúc lâu trong mưa. Lẽ ra tôi phải ghét mưa lắm, nhưng nếu được ở bên em, mưa cũng chẳng tệ chút nào. Tôi đã nghĩ như vậy.

Thôi thì cứ ướt cũng được, chạy đi thôi—ngay khoảnh khắc tôi nghĩ vậy, bầu trời xám xịt bỗng bừng sáng. Ánh nắng xuyên qua những đám mây, và một chiếc cầu vồng lớn bắc ngang qua thảo nguyên bao la. Một chiếc cầu vồng vắt ngang trời, có thể nhìn thấy rõ từ đầu này đến đầu kia.

Bất chợt, tôi nhìn sang bên cạnh, cô bé nhỏ nhắn lúc nãy đã trở thành em của bây giờ. Xinh đẹp và đáng yêu, người con gái tôi yêu nhất—Iori quên cả việc mình đang ướt sũng vì mưa, vừa chỉ tay về phía chân cầu vồng vừa vui sướng reo lên.

“Mà này, anh từng nghe nói ở chân cầu vồng có một hòm kho báu đó. Mình đến đó xem thử không?”

Khi tôi hỏi vậy, em mỉm cười và gật đầu.

Vẫn nắm tay Iori, tôi chậm rãi bước về phía chân cầu vồng. Khi chúng tôi đến nơi, mái tóc và quần áo ướt sũng đã khô cong tự lúc nào. Nơi đó thật huyền ảo, được bao bọc trong một hơi ấm dịu dàng.

Ánh sáng tuôn ra từ chân cầu vồng. Và, ở đó thật sự có một chiếc hòm kho báu màu cầu vồng.

Tôi và em cùng nhau đặt tay lên hòm kho báu, rồi mỉm cười nhìn nhau.

Khi chúng tôi cùng mở hòm kho báu ra, một luồng ánh sáng được giải phóng, bao trùm lấy cả hai. Xung quanh chỉ toàn là ánh sáng.

Người con gái trước mặt tôi xinh đẹp tựa thái dương, tỏa ra một thứ ánh sáng thần thánh hệt như chính mặt trời vậy.

Khi tôi ôm chặt lấy em, một luồng ánh sáng ấm áp tràn ngập thế gian. Chúng tôi nhìn nhau, và ngay khoảnh khắc định trao nhau một nụ hôn—Rengggggggg!

Tiếng chuông inh tai nhức óc xé toạc màng nhĩ, lôi tuột ý thức của tôi về với thực tại một cách không thương tiếc.

Tôi bật dậy, vung tay đập thẳng vào kẻ thủ ác, và tiếng chuông báo động cuối cùng cũng im bặt.

Đang có một giấc mơ tuyệt vời như thế, tôi tặc lưỡi bực bội. Chỉ vài giây nữa thôi, chắc chắn tôi đã có thể hôn em rồi. Đúng lúc mơ thấy một giấc mơ như thế này chuông báo thức lại reo, đúng là mất cả hứng.

Tôi thở dài một hơi rồi ngồi dậy.

Căn phòng có vẻ sáng hơn mọi khi, hình như tôi đã ngủ quên mà không kéo rèm. Có lẽ vì vậy mà trong mơ mới sáng đến thế.

Nhìn vào tờ lịch, mặt tôi bất giác giãn ra. Hôm qua là ngày cuối cùng của kỳ nghỉ đông, hôm nay bắt đầu đi học lại—chỉ vậy thôi cũng đủ khiến lòng tôi rộn ràng hẳn lên. Chờ mong ngày cuối cùng của kỳ nghỉ đông, đến chính tôi cũng không thể tin nổi.

Lý do tôi vui mừng chỉ có một. Sau khoảng một tuần, tôi lại được gặp người con gái tôi yêu nhất. Chỉ vậy thôi.

Đến chính tôi cũng phải bật cười vì cái điệu bộ mong ngóng được gặp em đến thế này.

Tôi rời nhà sớm hơn một chút, đứng đợi em ở ngã ba quen thuộc. Chỉ vì lòng cứ nôn nao, cuối cùng tôi lại xuất phát sớm hơn giờ hẹn thường lệ.

Mà, giấc mơ hôm nay thật đáng tiếc. Chỉ chút nữa thôi là đã hôn được rồi… tôi vừa nghĩ vậy, rồi lại nhận ra, so với giấc mơ thì thực tại vẫn vui hơn.

Nói đến giấc mơ, kỳ lạ là tôi lại nhớ rất rõ giấc mơ hôm nay.

Cơn mưa lớn, cầu vồng, ánh sáng, và em của thuở bé cùng với em của bây giờ…

Liệu có ý nghĩa gì không?

Tôi nhớ là ngày xưa mình từng nghe rằng ở chân cầu vồng có một hòm kho báu. Có lẽ ký ức đó đã bất chợt được gợi lại.

Không, không chỉ có vậy. Nhắc mới nhớ, tôi có ký ức rằng hồi nhỏ mỗi lần thấy cầu vồng, tôi đều đi tìm chân cầu vồng cùng với ai đó. Rốt cuộc lúc đó, mình đã đi tìm chân cầu vồng với ai nhỉ? Dù cố nhớ lại, ký ức cứ như bị một lớp sương mù dày đặc bao phủ, tựa như bị che lấp bởi màn mây, tôi chẳng thể nắm bắt được gì.

Trong lúc đang miên man trong ký ức với một cảm giác mơ hồ, một cô gái mặc đồng phục cùng trường đột nhiên xuất hiện từ góc đường. Thấy tôi, cô ấy vẫy tay rồi líu ríu chạy lại gần.

「Chào buổi sáng, Masaki-kun. Anh đợi em đó à?」

Iori vừa chỉnh lại mái tóc hơi rối, vừa nở một nụ cười vừa xinh đẹp vừa đáng yêu, hơn bất cứ thiên thần nào. Chỉ cần nhìn thấy bóng dáng em, tôi đã cảm nhận được một cảm giác an tâm lan tỏa trong lòng. Cô gái xuất hiện trong giấc mơ hôm nay, người con gái tôi yêu nhất—Asamiya Iori.

「À, chắc tại cái đồng hồ trong phòng anh chạy nhanh năm phút.」

「Ể~? Anh hậu đậu ghê. À, em biết rồi. Chắc là vẫn còn ngái ngủ sau kỳ nghỉ chứ gì?」

「Ồn ào quá. Kệ anh đi. Ừ thì đúng là cả Tết anh chỉ có ngủ thôi.」

Tôi hờn dỗi đáp lại, Iori liền cười bất lực「Đúng là vậy thật」.

Mới chỉ một tuần không gặp, mà cảm giác như đã rất lâu rồi tôi mới được thấy nụ cười ấy.

Chuyện đồng hồ tất nhiên là nói dối, chỉ là vì muốn gặp em sớm hơn nên tôi mới ra khỏi nhà sớm. Tất nhiên, chuyện xấu hổ thế này tôi sẽ không đời nào nói ra.

Tôi đã không gặp Iori kể từ ngày đầu năm mới. Vì em đã về quê của cha mẹ đã khuất để đón Tết. Một tuần không được gặp em thật sự rất nhàm chán.

Ba ngày đầu năm tôi cũng đến nhà ông bà, nhưng sau đó thì chẳng có kế hoạch gì.

Những ngày có ca làm thêm ở SUN's CAFE (thường gọi là S Cafe) thì còn đỡ, nhưng những ngày không có ca làm, tôi phải vật lộn với cảm giác trống trải. Tôi đến nhà Kanzaki Yuuya cùng ban nhạc chơi, hay dù chưa phải là học sinh cuối cấp nhưng lại đến lò luyện thi học bài từ đầu tháng Một… tôi cứ thế giết thời gian hòng xua đi nỗi nhớ cồn cào.

Dù ngày nào Iori cũng nhắn LIME, nhưng lại không gọi điện. Tôi cũng không muốn làm phiền khoảng thời gian của em bên〝người thân〟, nên cũng không gọi cho em.

Nhờ vậy mà tôi đã sống những ngày thảm hại, chỉ biết nghĩ đến Iori rồi thở dài. Đúng là trước đêm Giáng Sinh năm ngoái, tôi đã thề là Tết sẽ ngủ bù cả tháng, nhưng khi điều đó thành hiện thực rồi thì lại thấy chán ngán cái cảnh rảnh rỗi này.

Nhắc mới nhớ, kể từ khi Iori chuyển đến, đây là lần đầu tiên chúng tôi không gặp nhau cả một tuần. Nghĩ lại thì, việc em xuất hiện trong mơ cũng là điều đương nhiên. Nói tóm lại, là do không được gặp nên mới sinh ra hội chứng vã thuốc.

「Mà, sao rồi? Ở quê vui không?」

「Vui lắm ạ!」

Iori mỉm cười. Nhìn nụ cười đó, tôi thầm thở phào nhẹ nhõm. Tôi đã lo rằng khi về quê, em sẽ nhớ đến cha mẹ rồi lại một mình âm thầm rơi nước mắt.

「Vậy à. Tốt quá rồi.」

「Vâng. Còn Masaki-kun thì sao?」

「Anh? Anh thì rảnh rỗi sinh nông nổi. Phải vắt óc nghĩ xem làm thế nào để giết thời gian.」

「Phụt, đúng là Masaki-kun nhỉ.」

「Ồn ào quá đi.」

Chúng tôi vừa trò chuyện vu vơ như thế, vừa bước đi trên con đường đến trường đầu tiên của năm nay.

Kể từ khi Iori chuyển đến, đây là con đường mà tôi và em thường đi cùng nhau, nhưng không hiểu sao lại thấy vô cùng mới mẻ. Bản thân con đường đến trường không có gì thay đổi. Công trình xây dựng mãi không xong, ngã tư tắc đường vào buổi sáng, bốt cảnh sát thường xuyên vắng người, không có gì thay đổi cả. Thứ thay đổi, là mối quan hệ của chúng tôi.

Tôi nhớ lần trước đi trên con đường này, chúng tôi là bạn cùng lớp, bạn bè, hay là bạn cùng ban nhạc… dù khoảng cách rất gần, nhưng lại là một mối quan hệ mơ hồ. Ít nhất thì không phải là người yêu. Dù chỉ thay đổi từ bạn bè thành người yêu, mà cảm giác như cả thế giới đã đổi thay. Tâm trạng đúng là một thứ đáng sợ.

Tất nhiên, đây cũng là lần đầu tiên chúng tôi đến trường sau khi hẹn hò. Nếu không ai phát hiện ra mối quan hệ này, chúng tôi đã có thể bí mật vun đắp tình yêu. Tuy nhiên, khổ nỗi là cuối năm đã bị vài người bạn cùng lớp phát hiện (chính xác hơn là bị bắt quả tang lúc đang hôn nhau). Hy vọng là họ không đi rêu rao chỉ để cho vui, nhưng khả năng đó rất cao. Trong số những người chứng kiến, có cả thằng bạn trời đánh Hotani Shin và cô nàng lắm chiêu Mashimo Shino. Bọn họ thì chuyện gì cũng dám làm.

「Không hiểu sao lại thấy căng thẳng ghê.」

Khi đã thấy ngôi trường, Iori liếc nhìn tôi và nói.

「Sao vậy?」

「Tại vì, thì là, năm nay có nhiều thứ khác với năm ngoái…」

「Nhiều thứ là sao?」

「Đ-đã bảo là…」

Cái dáng vẻ ngập ngừng không dám nói của em thật đáng yêu. Tôi cũng muốn trêu em thêm một chút, nhưng vì quá đáng yêu nên đành tha cho em.

「Là vì đây là lần đầu tiên đến trường khi đã có bạn trai, phải không?」

「……Biết rồi còn hỏi nữa chứ. Đồ xấu tính.」

Gò má em hơi ửng đỏ. Chắc chắn đó không phải là vì lạnh.

Tôi cũng căng thẳng y như vậy. Dù căng thẳng, nhưng lại là một cảm giác dễ chịu. Như thể đang bước vào một thế giới mới, có thể gọi là cảm giác háo hức chăng. Em cũng có cùng cảm xúc với tôi—điều đó khiến tôi vui hơn bất cứ thứ gì.