Hành Trình Cùng Em

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cơm Chiên Đại Vượt Ngục

(Đang ra)

Cơm Chiên Đại Vượt Ngục

Elbow

Màn cao trào là cơn mưa thiên thạch 1.000 đĩa cơm chiên trút xuống đầu cai ngục! Một tác phẩm đoạt giải Nhất đầy thuyết phục trong số 1.

1 3

Lãnh Chúa Lạc Quan Và Cuộc Phòng Thủ Nhàn Nhã: Ma Thuật Sản Xuất Biến Ngôi Làng Vô Danh Thành Pháo Đài Mạnh Nhất

(Đang ra)

Lãnh Chúa Lạc Quan Và Cuộc Phòng Thủ Nhàn Nhã: Ma Thuật Sản Xuất Biến Ngôi Làng Vô Danh Thành Pháo Đài Mạnh Nhất

Sou Akaike

Liệu pháo đài mà cậu tự tay xây dựng từ những bức tường đầu tiên có thể mang lại cho cậu một cuộc đời đáng sống hơn thứ ma pháp chiến đấu mà mọi người tôn sùng hay không?

1 4

Kìa, bạn gái của mày vừa đi ngang qua đó

(Đang ra)

Kìa, bạn gái của mày vừa đi ngang qua đó

Anh họ Jerry

Trong mắt anh, em vẫn là người đẹp nhất.*Main rác:/

3 3

Dare ga Watashi no Yuri nano ka!?

(Đang ra)

Dare ga Watashi no Yuri nano ka!?

Yuuki Rin

Một câu chuyện hài lãng mạn về việc 『Hoàn toàn không đoán được ai đang thích mình』!

23 426

Howling Blaze: Kiếm Sĩ Tang Viêm và Ma Nữ Bất Diệt

(Đang ra)

Howling Blaze: Kiếm Sĩ Tang Viêm và Ma Nữ Bất Diệt

Shimizu Yuu

Loạt tác phẩm hành động giả tưởng "Ma pháp cộng sự x Kiếm vũ chiến đấu" được trình làng bởi bộ đôi tác giả Shimizu Yuu và họa sĩ Tohsaka Asagi, xin chính thức được mở màn!

14 4

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Chương 06: Mối quan hệ mới - Chương 6-16: Hiểu Lầm Và Mưu Kế

Sau khi buổi live kết thúc, chúng tôi dọn dẹp xong xuôi, thay đồ rồi bước ra ngoài. Chẳng ngờ, một đám mặt quen đã tụ tập ở ngay lối vào.

Vài cô bạn cùng lớp với Mashimo, thêm cả Futaba-san – bạn gái của Kanzaki-kun, rồi cả Master và anh Suda chủ S Studio, tổng cộng mười lăm người.

Nakama Fumi, quả nhiên là đã không đến. Theo lời Mashimo, vốn dĩ cậu ấy định ghé qua, nhưng rồi lại đột ngột nhắn tin hủy kèo. Lòng tôi chợt nhói lên, bởi tôi lờ mờ đoán được lý do. Shin còn cằn nhằn Mashimo sao không rủ rê nhiệt tình hơn, nhưng bị cô nàng đáp lại một câu phũ phàng: 「Chẳng phải tại cậu ấy không muốn gặp cậu à?」. Nhưng Mashimo đã nhầm. Lý do không phải là Shin. Mà có lẽ là vì cậu ấy không muốn chạm mặt tôi và Iori.

「Master, cả anh cũng đến sao?」

Tôi vừa cố che giấu cảm xúc, vừa bước lại gần Master. Dù gì anh ấy cũng là chủ của tôi. Phải nịnh một chút mới được.

「Từ hôm nay quán nghỉ rồi còn gì. Xem mấy đứa gà mờ các cậu biểu diễn giết thời gian cũng không tệ.」

SUN's CAFE nghỉ Tết từ ngày ba mươi đến hết ngày ba tháng Giêng, nên tôi cũng được tạm nghỉ. Dù Giáng Sinh đã qua, lịch làm của tôi vẫn không đổi, thậm chí công việc còn nhiều lên, cảm giác như mình đang bị bóc lột sức lao động không hơn không kém.

「Anh nói quá rồi. Bên này có thiên tài guitar là em đây cơ mà.」

「Kỹ thuật của cậu có khi còn thua cả một đứa nhóc trung học mới tập đàn được ba tháng ấy chứ?」

Lại một lần nữa, ông chủ của tôi buông lời sát thương. Tôi thử quay sang hỏi ý kiến anh Suda đứng bên cạnh, thì nhận được đánh giá hoàn toàn trái ngược.

「Không không, Unlucky Diva là một ban nhạc rất có tiềm năng mà lâu rồi tôi mới thấy đấy. Sẽ thật tuyệt nếu từ quán của tôi có một ban nhạc chuyên nghiệp ra đời, nên nhờ cả vào mấy cậu đó.」

Nói xong, anh Suda liền bảo 「Tôi vẫn còn việc của ban tổ chức」 rồi quay vào trong live house.

「Gà mờ mà đòi lên chuyên nghiệp thì còn sớm một trăm năm nữa.」

「Ể? Chẳng phải lúc nãy chính anh còn trầm trồ bảo『Mấy đứa này chơi khá ghê』sao ạ?」

Trước những lời cay nghiệt của Master, Mashimo từ bên cạnh bất ngờ đánh úp.

「……Mấy chuyện không cần thiết thì đừng có nói. Ý anh là so với dân nghiệp dư thôi.」

Mashimo lè lưỡi một cái rồi nhanh như cắt núp sau lưng Shin. Giữa những tiếng cười rộ lên, tôi và Iori vô tình chạm mắt nhau, em liền có chút khó xử mà quay đi.

Chuyện này, có lẽ là em đang hiểu lầm gì đó rồi. Chắc chắn là về lời bài hát lúc nãy.

Tôi vừa thấy đau đầu vừa nghĩ xem có cách nào để hai đứa được ở riêng không, nhưng xem ra phải đợi đến sau tiệc mừng. Cứ thế này cho đến lúc đó sao, tôi thở dài nhìn lên trời. Làn hơi thở hóa thành màu trắng rồi tan vào màn đêm. Trời hôm nay lạnh hơn mọi khi, dự báo thời tiết còn nói có thể sẽ có tuyết. Nghĩ lại thì, đêm Giáng Sinh trời cũng thế này, tôi bất giác đưa tay chạm vào chiếc khăn choàng trên cổ. Dự báo thời tiết nói hôm nay trời sẽ lạnh, nên tôi đã đặc biệt quàng chiếc khăn mà Iori tặng.

「Anh không khỏe ạ?」

Một cô bé nhỏ nhắn tết tóc hai bím đứng gần đó lên tiếng hỏi. Chiều cao chắc còn thấp hơn Iori một chút. Cô bé khá dễ thương này chính là Futaba Asuka-san, bạn gái của Kanzaki-kun. Trông em có vẻ hoạt bát hơn Iori, hay đúng hơn là có nét trẻ con, nhưng lại thanh tú và có nụ cười rạng rỡ.

Tôi chưa từng nói chuyện với Futaba-san, nên việc bị em bắt chuyện làm tôi có chút ngạc nhiên. Chắc là em đã nghe Kanzaki-kun kể về tôi.

「Không, chỉ là anh đang nghĩ ngợi chút thôi. Futaba-san cũng tham gia tiệc mừng đúng không?」

「Vâng! Em nghe Yuu-chan kể về mọi người, thấy có vẻ vui lắm ạ.」

Futaba-san mỉm cười trả lời. Ra là vậy, gu của Kanzaki-kun là một cô bé như thế này sao. Một cô gái khỏe khoắn, dễ thương, và rạng rỡ.

「Yuu-chan à… à, là Kanzaki-kun nhỉ. Mà, có khi cậu sẽ bị Shin tra hỏi đủ điều về chuyện tình cảm đó, nên liệu mà chuồn cho khéo nhé.」

「Cảm ơn anh đã lo lắng ạ,」 Futaba-san mỉm cười đáp lại. Đúng như vẻ ngoài, em là một cô bé lễ phép, rất hợp với Kanzaki-kun.

「Này, Asuka. Đừng làm phiền Asou-kun nhiều quá.」

Khi tôi đang nói chuyện với Futaba-san, Kanzaki-kun xen vào. Cái cách nói của cậu ta như thể muốn bảo rằng Asou-kun còn phải nói chuyện với Asamiya-san nữa, nhưng tiếc là tôi đang ở trong tình thế muốn nói chuyện với Iori cũng không được. Chẳng có gì là làm phiền cả. Futaba-san đáp lại Kanzaki-kun một tiếng 「Vâng ạ~」 rồi nhìn tôi,

「Chiếc khăn choàng đó, đẹp lắm ạ!」

Em tủm tỉm cười đầy ẩn ý, rồi cùng Kanzaki-kun đi về phía mấy cô bạn Khoa Ngoại ngữ.

Tôi bất giác cười khổ, tay vô thức mân mê phần tua rua trên chiếc khăn choàng Iori tặng. Không lẽ, Futaba-san đã nhận ra đây là quà của Iori sao? Đây là lần đầu tiên tôi quàng nó trước mặt mọi người kể từ đêm Giáng Sinh, hơn nữa tôi cũng chưa nói với ai đây là đồ được tặng. Nếu là người rành về đan lát thì có thể nhận ra, nhưng liệu có dễ dàng nhìn ra đó là đồ tự làm hay không?

Đúng lúc đó, tôi cảm thấy có ánh nhìn nên ngẩng đầu lên, thì bắt gặp ánh mắt của Iori. Dường như em đã dỏng tai nghe cuộc trò chuyện giữa tôi và Futaba-san từ nãy giờ. Em vội vàng quay đi, mặt hơi ửng đỏ. Chắc là vì chiếc khăn choàng được khen.

Dỏng tai nghe lỏm cuộc trò chuyện của mình với một cô gái khác rồi có chút ghen tuông, được khen gián tiếp chiếc khăn mình tặng nên đỏ mặt… từng chi tiết nhỏ nhặt đó của Iori cũng khiến tôi thấy đáng yêu vô cùng.

Khi tôi định bắt chuyện với em, thì cuộc nói chuyện của Shin và Master lọt vào tai.

「Mà, tiệc mừng hay tiệc tất niên gì đó thì anh không biết, nhưng cứ dùng quán của anh làm địa điểm đi.」

「Nhưng không có đồ ăn đâu nhé,」 Master nhấn mạnh.

「Ồ, thật á!? Cảm ơn anh!」

「Dọn dẹp thì cứ theo chỉ thị của Masaki mà làm. Đừng có quậy phá hay làm ồn đến mức bị hàng xóm phàn nàn là được. Anh tống cổ ra ngoài đấy.」

「Biết rồi mà, Master!」

Shin xoa xoa hai tay ra vẻ nịnh nọt. Master vừa tỏ vẻ chán nản với Shin, vừa quay sang lườm tôi một cái, ý như muốn nói: 「Nếu bọn này làm gì thì cậu phải chịu trách nhiệm đó」.

Tại sao lại là mình chứ, tôi vừa nghĩ vừa gật đầu vì dù sao mình cũng là nhân viên. Phải để mắt không cho bọn này làm càn mới được.

Master đã nói hôm qua rằng mai có việc bận (chắc là hẹn hò với cô Shiori kia), nên có lẽ anh ấy không định tham gia tiệc mừng. Việc giám sát và quản lý hiện trường được giao toàn quyền cho tôi. Đây cũng là bằng chứng cho thấy Master tin tưởng tôi theo cách của riêng anh. Tôi muốn đáp lại sự tin tưởng đó.

Mà nói đi cũng phải nói lại, cô Shiori đang hẹn hò với Master là người như thế nào nhỉ. Ngay cả tôi, nhân viên của quán, cũng hoàn toàn không biết. Tôi không biết Master đang sống ở đâu, cũng không biết tên thật của anh. Nói thẳng ra, về đời tư của anh, tôi chỉ biết mỗi việc anh tốt nghiệp Đại học Tokyo. Chuyện về cô Shiori lần trước là lần đầu tiên tôi thấy được con người thật của Master. Kể từ đó Iori cũng không kể thêm gì về chuyện đó, nên tôi cũng chẳng có cách nào để biết.

Nhưng nói vậy chứ tôi cũng không định tìm hiểu sâu hơn. Đối với tôi, Master là Master, tên anh có là Tanaka hay Suzuki thì tôi cũng chẳng quan tâm. Tóm lại, cả SUN's CAFE và Master đều không thể thiếu đối với tôi, và nếu được anh ấy tin tưởng, thì đó cũng là một vinh dự.

Cả đám học sinh cao trung bắt đầu lững thững đi về phía SUN's CAFE. Ở phía trước, Shougo, Shin, và Mashimo đang cười nói rôm rả. Đi sau một chút là Kanzaki-kun và Futaba-san, cùng các bạn cùng lớp Khoa Ngoại ngữ.

Tôi cũng vừa nói chuyện với nhóm Shin lúc nãy, nhưng chợt nhận ra không thấy Iori ở gần. Tôi tách khỏi cuộc trò chuyện để tìm em, thì thấy em đang lủi thủi đi một mình ở cuối hàng. Tôi dừng bước đợi Iori đến, em nhận ra điều đó rồi gượng gạo mỉm cười với tôi.

「Sao vậy? Trông em có vẻ buồn.」

「Ể? Đâu có, không có chuyện đó đâu ạ?」

Cái dáng vẻ mạnh miệng ấy của em trông lại càng yếu đuối hơn bao giờ hết, khiến tôi chỉ muốn dang tay ôm chầm lấy em ngay tại đây.

Thật ra, tôi muốn nói chuyện riêng với em. Về lời cảm ơn cho bài hát, về tình cảm của em dành cho tôi, về câu『my answer』ở cuối cùng, có cả núi chuyện mà hai đứa muốn nói với nhau. Tiệc mừng cái nỗi gì chứ, tôi thật lòng oán hận lời đề nghị của Shin.

「À mà, chiếc khăn này lúc nãy được khen đó.」

「Thật ạ? Em cũng đang muốn có nó đây.」

Iori cười tinh nghịch nói vậy, nên tôi khẽ cốc nhẹ vào trán em. Dù em đang mỉm cười, nhưng tôi nghĩ em đang cố tỏ ra vui vẻ. Không hiểu sao, dạo gần đây chỉ cần nhìn mặt em là tôi đã có thể phần nào phân biệt được lúc nào em là chính mình và lúc nào em đang diễn.

Iori, chắc chắn──nhiều hơn tôi tưởng tượng rất nhiều──đang phải đeo một chiếc mặt nạ trong cuộc sống. Khi nói chuyện với bạn bè ở trường, khi cười đùa… những lúc em cười thật lòng, không có nhiều. Bây giờ nghĩ lại, tôi thậm chí còn cho rằng, những biểu cảm mà em thể hiện ở trường hồi mới chuyển đến, gần như đều là diễn. Có lẽ, việc đó đã trở thành một lẽ thường tình, một cơ chế tự vệ để em có thể giữ cho trái tim mình không tan vỡ. Cái chết của cha, đối với em, đã là một cú sốc lớn đến thế.

Nhưng, có thể là tôi đang tự mãn, nhưng tôi nghĩ nụ cười mà Iori thể hiện khi ở bên tôi là thật. Nếu tôi đang cứu rỗi em, thì cho đến khi trái tim em được chữa lành hoàn toàn, tôi phải tiếp tục là chỗ dựa cho em.

Sau khi xác nhận đám đi trước không nhìn lại, tôi khẽ nắm lấy tay Iori. Em giật mình kinh ngạc nhìn lên tôi.

「Này em… em đang hiểu lầm gì đó đúng không. Việc anh xuống sân khấu đầu tiên là vì, quá──」

Là vì anh đã quá cảm động trước lời bài hát và giọng hát của em đến mức suýt khóc đó, tôi định nói tiếp thì Shin ở phía trước ôm đầu hét lớn một cách cường điệu, 「A~! Chết rồi!」. Chúng tôi cũng ngắt ngang cuộc trò chuyện, hướng mắt về phía Shin.

「G-gì vậy, sao thế?」

「Lần này mình đâu có hẹn là được Master bao đâu, thế thì làm gì có đồ ăn thức uống!」

「A…」

Lúc đó, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Master.

「Tiếc quá, từ hôm nay đến hết mùng ba Tết là quán nghỉ đông rồi. Nguyên liệu anh dọn sạch rồi.」

「Chẳng phải lúc nãy tôi đã nói là không có đồ ăn sao,」 anh nói thêm với vẻ chán nản.

「Ừm… vậy thì, mình nhờ Master mở cửa trước, rồi cả đám đi mua đồ nhé?」

Mashimo đưa ra một đề nghị hợp lý. Tuy nhiên, Shin lại nhếch mép cười rồi lắc đầu, quay lại phía sau và nói to.

「Nhiệm vụ cao cả đó, cứ giao cho cặp đôi đang lén lút tình tứ ở tít đằng sau kia đi!」

Shin chỉ thẳng về phía chúng tôi, những kẻ đang lẽo đẽo ở tít phía sau. Ngay lập tức, mọi ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía hai đứa. Iori giật mình buông tay ra, nhưng đã quá muộn.

Trong đám này, người biết về mối quan hệ của chúng tôi chỉ có Master và các thành viên của Unlucky Diva. Futaba-san chắc đã nghe từ Kanzaki-kun, nhưng các bạn cùng lớp thì không.

Shougo nhìn thấy cảnh đó, trong một khoảnh khắc, gương mặt cậu ấy lộ rõ vẻ tổn thương sâu sắc, rồi quay mặt đi như để che giấu. Master và Kanzaki-kun thì cười khổ ra chiều bó tay, còn Shin thì đắc ý ra mặt vì 『Kế hoạch thành công!』.

Trong thoáng chốc, không gian như đông cứng lại. Giữa sự im lặng đó, tôi và Iori chỉ biết nuốt nước bọt đánh ực.

Sao lại bị phát hiện chứ. Rõ ràng mình đã để ý đến ánh mắt của Shin rồi mà… tên đó, không lẽ sau gáy cũng có mắt sao.

「Thiệt hả!? Asou-kun, tui chưa nghe gì sất nha!? Tui còn cho cậu lời khuyên cơ mà, sao tệ bạc thế!? Hai người hẹn hò từ bao giờ vậy!」

「Hả, Iori-chan, thật không đó!?」

「Quả nhiên là hẹn hò với nhau thật rồi!」

「Từ hồi lễ hội văn hóa đã thấy đáng nghi rồi mà!」

Hàng loạt lời nói từ Mashimo và các bạn cùng lớp dồn dập hướng về phía chúng tôi. Tôi và Iori bất giác lùi lại khoảng hai bước.

「Rồi, vậy thì mọi người góp mỗi người một nghìn yên rồi nhờ hai người họ đi mua đồ nhé.」

Sau khi làm ầm ĩ lên như vậy, Shin vẫn giữ nụ cười nhăn nhở khó coi và kêu gọi mọi người góp tiền. Tuy nhiên, lúc này làm gì có ai nghe lời cậu ta nữa, các bạn cùng lớp xúm lại gần chúng tôi đòi giải thích chi tiết. Bầu không khí trở nên kỳ lạ như thể dân chúng đang tụ tập trước dinh Thủ tướng để bạo động.

「À, lát nữa bọn tớ sẽ tính tiền lại sau nên cứ để bọn tớ ứng trước cho! Nhỉ, Iori?」

「V-vâng」

「Vậy mọi người cứ đến quán cà phê trước đi!」

Tôi nói xong liền nắm lấy tay Iori và tạm thời bỏ chạy. Những tiếng chúc mừng, những lời trách móc, và cả những tiếng cười cứ thế dội vào lưng chúng tôi.