Hành Trình Cùng Em

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cơm Chiên Đại Vượt Ngục

(Đang ra)

Cơm Chiên Đại Vượt Ngục

Elbow

Màn cao trào là cơn mưa thiên thạch 1.000 đĩa cơm chiên trút xuống đầu cai ngục! Một tác phẩm đoạt giải Nhất đầy thuyết phục trong số 1.

1 3

Lãnh Chúa Lạc Quan Và Cuộc Phòng Thủ Nhàn Nhã: Ma Thuật Sản Xuất Biến Ngôi Làng Vô Danh Thành Pháo Đài Mạnh Nhất

(Đang ra)

Lãnh Chúa Lạc Quan Và Cuộc Phòng Thủ Nhàn Nhã: Ma Thuật Sản Xuất Biến Ngôi Làng Vô Danh Thành Pháo Đài Mạnh Nhất

Sou Akaike

Liệu pháo đài mà cậu tự tay xây dựng từ những bức tường đầu tiên có thể mang lại cho cậu một cuộc đời đáng sống hơn thứ ma pháp chiến đấu mà mọi người tôn sùng hay không?

1 4

Kìa, bạn gái của mày vừa đi ngang qua đó

(Đang ra)

Kìa, bạn gái của mày vừa đi ngang qua đó

Anh họ Jerry

Trong mắt anh, em vẫn là người đẹp nhất.*Main rác:/

3 3

Dare ga Watashi no Yuri nano ka!?

(Đang ra)

Dare ga Watashi no Yuri nano ka!?

Yuuki Rin

Một câu chuyện hài lãng mạn về việc 『Hoàn toàn không đoán được ai đang thích mình』!

23 426

Howling Blaze: Kiếm Sĩ Tang Viêm và Ma Nữ Bất Diệt

(Đang ra)

Howling Blaze: Kiếm Sĩ Tang Viêm và Ma Nữ Bất Diệt

Shimizu Yuu

Loạt tác phẩm hành động giả tưởng "Ma pháp cộng sự x Kiếm vũ chiến đấu" được trình làng bởi bộ đôi tác giả Shimizu Yuu và họa sĩ Tohsaka Asagi, xin chính thức được mở màn!

14 4

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Chương 10: Những điều thay đổi và những điều không thay đổi - Chương 10-12: Chiến dịch hòa giải trên vòng đu quay

Bây giờ mới quá trưa một chút. Khách đi vòng đu quay chưa đông lắm nên chúng tôi lên cabin suôn sẻ đến bất ngờ. Chứ đợi đến lúc hoàng hôn hay đêm xuống, cảnh đẹp hơn thì chắc chắn sẽ đông nghịt cho mà xem.

Cabin bắt đầu chầm chậm nhích lên, khung cảnh bên dưới cũng dần thu nhỏ lại.

Đã bao nhiêu năm rồi tôi chẳng có ký ức gì về việc đi vòng đu quay. Mà không, phải nói là từ nhỏ tôi đã chẳng ưa gì công viên giải trí. Hồi xưa, khác hẳn bây giờ, tôi là một thằng nhát cáy, tàu lượn siêu tốc không dám chơi, nhà ma cũng sợ. Nói trắng ra, tôi là đứa trẻ lạc quẻ ngay từ khi bước chân vào nơi này. Vòng đu quay cũng không ngoại lệ. Hồi đó tôi chỉ nghĩ, đơn thuần ngồi một chỗ ngắm cảnh thì có gì hay ho chứ?

Thế nhưng năm tháng trôi qua, tôi đã lớn, và suy nghĩ về vòng đu quay cũng khác đi. Tôi đã hiểu ra rằng nó không chỉ đơn thuần là để ngắm cảnh. Ví dụ như… phải rồi, một trò chơi vốn dĩ nhàm chán, chỉ cần có cô gái mình thích ngồi đối diện, bỗng trở thành một thử thách khiến người ta căng thẳng tột độ. Thằng nhóc tôi ngày xưa làm sao mà biết được chuyện này.

Và bây giờ, ở ghế đối diện, chỉ có mình Iori.

Vốn dĩ đây là cabin sáu người, anh nhân viên cũng định xếp cả đám chúng tôi vào chung, nhưng tôi đã lịch sự từ chối. Mashimo và Shin thì không phải một cặp, còn Kanzaki-kun và Futaba-san thì đang trong tình thế phức tạp, vừa giận dỗi lại sắp làm lành. Thành ra, người duy nhất có cớ để nói 『Bọn em muốn đi riêng hai người』 chỉ có tôi mà thôi.

Dù có cớ là thế, nhưng nói ra câu đó cũng chẳng bớt ngượng chút nào. Mashimo và Shin thì cười tủm tỉm, còn anh nhân viên thì liếc xéo tôi và Iori như muốn nói 『Tại sao một thằng như mày lại đi cùng một cô bé dễ thương thế này!』. Đúng là một vai diễn toàn chịu thiệt.

Tại sao tôi cứ lải nhải mãi về chuyện này ư? Đơn giản là vì tôi đang căng thẳng. Từ nãy đến giờ, tôi không dám nhìn thẳng vào Iori, chỉ biết dán mắt vào khung cảnh bên ngoài để lảng đi. Không ngờ chỉ ở riêng với em thôi mà tôi đã căng thẳng đến mức này. Nói thật, cảnh vật ngoài kia gần như chẳng lọt vào mắt tôi chút nào. Mình nên nói gì đây? Tôi chỉ biết hỏi vu vơ những đám mây đang lững lờ trôi.

Cabin chở theo sự im lặng đã đi được khoảng một phần tư vòng. Một vòng quay hết mười lăm phút, một khoảng thời gian khó nói, dài hay ngắn còn tùy người, nhưng sự thật là một phần tư trong số đó đã trôi qua. Lòng tôi bắt đầu dâng lên một cảm giác sốt ruột. Cứ im lặng thế này mà đi hết một vòng thì đúng là lãng phí khoảng thời gian quý giá này.

Tôi len lén liếc nhìn Iori. Em cũng chỉ đang bồn chồn nhìn ra ngoài. Thế nhưng, chỉ vậy thôi mà em đã đẹp như một bức tranh, cứ như một cảnh trong phim. Khung cảnh trước mắt tôi lúc này giống như một thước phim quay từ góc nhìn của nhân vật chính, và tôi rơi vào ảo giác rằng mình đang xem nó qua màn ảnh. Gương mặt nhìn nghiêng của em đẹp đến nao lòng, khiến tôi hoàn toàn bị hút hồn.

Chỉ là… mỗi khi ngắm nhìn em say đắm thế này, em lại trở thành một người thật xa vời. Tôi lại có cảm giác rằng, cô gái ngay trước mắt là người yêu của mình chỉ là một giấc mơ, còn sự thật là tôi vẫn luôn dõi theo em từ một nơi nào đó xa xôi. Những lúc nói chuyện bình thường thì không sao. Nhưng, thỉnh thoảng tôi lại cảm thấy trống rỗng đến lạ.

Nghĩ kỹ lại, có lẽ lý do là vì sự kém cỏi của chính mình. Có lẽ là vì tôi tự nhận thức được rằng mình vẫn chưa phải là một người đàn ông xứng đáng với em, rằng chúng tôi quá chênh lệch. Nhưng rốt cuộc phải đến khi nào, phải làm thế nào, phải có được điều gì thì mới có thể cân xứng đây, tôi thật sự không có chút manh mối nào. Ban nãy tôi còn lên mặt dạy đời Kanzaki-kun, nhưng hiện tại, tôi vẫn chưa san sẻ được chút nào gánh nặng trong lòng em. Cứ nghĩ đến đó, tôi lại thấy bất an.

「…Masaki-kun, anh có đang nghe không?」

「Ể? À, anh đây, có chuyện gì thế?」

Giọng Iori đột nhiên kéo tôi về thực tại, tầm nhìn đang mờ ảo bỗng sắc nét trở lại. Trước mặt tôi là Iori đang thở dài, vẻ mặt trông hơi dỗi.

「Mồ… từ nãy đến giờ em gọi mấy lần rồi đó. Em còn tưởng anh mở mắt ngủ gật chứ.」

Có lẽ đã yên tâm, Iori bật cười khúc khích. Trong đầu tôi, hình ảnh 『Iori ở nơi xa』 tan biến, chỉ còn lại 『Iori, người yêu của mình』.

「Mở mắt ngủ gật… anh là ninja hay gì. Chỉ đang nghĩ vẩn vơ chút thôi. Mà, có chuyện gì thế?」

「Lúc nãy, anh đã nói gì với Kanzaki-kun vậy?」

Em vừa hỏi vừa ngước nhìn cabin phía trên. Kanzaki-kun và mọi người đã lên trước chúng tôi.

「Ủa, em để ý à?」

「Không phải là em để ý, mà là em nhìn thấy từ trong chiếc tách trà… Lúc đó em đã nghĩ, chắc là anh cố tình để bọn em lên trò đó để được nói chuyện riêng với Kanzaki-kun.」

「…Lộ hết rồi à.」

Tôi cười gượng, còn Iori thì nở một nụ cười đáng yêu.

「Lộ hết rồi đó. Nhưng mà, nếu vậy thì anh cứ nói với bọn em một tiếng cũng được mà. Lại còn cố tình chọn trò tách trà nữa chứ…」

「Không, cái đó là do Shin tự chọn đấy. Anh đâu có chỉ đạo đến mức đó.」

Đây là sự thật, nên riêng điểm này tôi phải thanh minh cho bằng được.

「Ể~? Nhưng Shin-kun, trông cậu ấy cũng khổ sở lắm mà?」

「…Thế sao em không cản nó lại?」

「Em cản rồi chứ. Nhưng cậu ấy cứ nói mấy câu khó hiểu như 『Tao sẽ nghe tiếng chúng mày rên rỉ vì khổ sở~』, rồi lại càng xoay tít mù hơn nữa.」

Thằng đó là đồ biến thái rồi. Ngoài việc cạn lời, tôi cũng chẳng biết phải nói gì hơn.

「Vậy, anh đã nói gì thế?」

「Cũng không có gì to tát đâu. Chỉ là muốn xác nhận xem cậu ấy có muốn làm lành hay không thôi. Với lại… anh nghĩ lần này người cần thành thật không phải là Futaba-san, mà là Kanzaki-kun. Anh chỉ muốn nói cho cậu ấy biết điều đó.」

Tôi kể lại mọi chuyện, trừ đi phần cuối cùng, và Iori mỉm cười vui vẻ.

「Gì thế?」

「Dạ không, không có gì. Chỉ là, em nghĩ có Masaki-kun đi cùng đúng là may thật.」

「…Cảm ơn em nhiều.」

Còn mình thì bị lừa một vố để rồi phải làm cái việc nặng đầu này, tôi thầm ca thán. Nhưng, nếu chỉ có hội của Shin thì chắc khó mà đưa mọi chuyện đến được đây. Nếu chỉ tốn chút thời gian và tâm sức của tôi mà cặp đôi cãi nhau cả tháng trời có thể làm lành, thì cũng đáng.

「Nói ra lúc này có lẽ không phải... nhưng mà, thật ra em đang khá là vui đó?」

「Trong cái tình hình căng thẳng đó á?」

「Ừm… dĩ nhiên là, nếu hai người họ không ở trong tình trạng đó, và mọi người cùng nhau đi chơi thì sẽ vui hơn. Nhưng mà… đã lâu lắm rồi.」

Em rời mắt khỏi tôi, lại hướng mắt về phía cảnh vật. Chẳng biết từ lúc nào, cabin đã lên đến gần đỉnh, có thể nhìn thấy cả thành phố ở phía xa.

「Công viên giải trí á?」

Vì câu nói không có chủ ngữ nên tôi hỏi lại, Iori bĩu môi lắc đầu.

「Là được đi chơi với Masaki-kun đó.」

Dĩ nhiên là công viên giải trí cũng đã lâu rồi, em vội vàng nói thêm, nhưng có thể thấy rõ sự ngượng ngùng trên gương mặt em. Tôi cũng thích những biểu cảm thế này của Iori.

Không, có lẽ tôi còn thích vẻ mặt này hơn cả vẻ đẹp khiến tôi say đắm lúc nãy. Tôi cảm nhận được Iori thật gần gũi, và trái tim tôi như thắt lại. Và trên hết, việc em ngượng ngùng vì tôi khiến tôi vui không tả xiết.

「…Anh ngồi cạnh em được không?」

Tôi buột miệng nói ra lúc nào không hay. Tôi vô cùng muốn đến gần Iori. Tôi muốn cảm nhận sự hiện diện của em.

「Ể? …Vâng, mời anh.」

Iori thoáng chút bối rối, nhưng rồi cũng nhích sang một bên để chừa chỗ. Em lúc nào cũng ngồi thẳng lưng, nhưng có lẽ vì đang căng thẳng nên lưng em lại càng thẳng hơn mọi khi.

「…Vậy anh ngồi nhé.」

Chẳng hiểu sao tôi cũng trở nên căng thẳng, vừa nói một câu vô nghĩa vừa ngồi xuống cạnh em. Khoảnh khắc vai chúng tôi chạm vào nhau, tim tôi đập thình thịch. Có lẽ vì không gian chật hẹp, tôi còn thấy căng thẳng hơn cả lúc ở riêng trong phòng, đến mức chính tôi cũng không biết phải làm gì. Nắm tay em, hay choàng vai em đây… trong một thoáng tôi đã vô cùng phân vân, nhưng khi thấy Iori đang cúi gằm mặt và cứng đơ cả người, tôi lại chẳng biết đâu mới là lựa chọn đúng đắn.

Tạm thời, để che giấu cảm xúc, tôi nhìn ra khung cảnh bên ngoài. Nhưng, ở đây, tim tôi lại một lần nữa đập mạnh, với một ý nghĩa khác hẳn lúc nãy. Khung cảnh không hề thay đổi so với ban nãy.

Lẽ nào cái vòng đu quay này… đang dừng lại?