Hành Trình Cùng Em

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cơm Chiên Đại Vượt Ngục

(Đang ra)

Cơm Chiên Đại Vượt Ngục

Elbow

Màn cao trào là cơn mưa thiên thạch 1.000 đĩa cơm chiên trút xuống đầu cai ngục! Một tác phẩm đoạt giải Nhất đầy thuyết phục trong số 1.

1 3

Lãnh Chúa Lạc Quan Và Cuộc Phòng Thủ Nhàn Nhã: Ma Thuật Sản Xuất Biến Ngôi Làng Vô Danh Thành Pháo Đài Mạnh Nhất

(Đang ra)

Lãnh Chúa Lạc Quan Và Cuộc Phòng Thủ Nhàn Nhã: Ma Thuật Sản Xuất Biến Ngôi Làng Vô Danh Thành Pháo Đài Mạnh Nhất

Sou Akaike

Liệu pháo đài mà cậu tự tay xây dựng từ những bức tường đầu tiên có thể mang lại cho cậu một cuộc đời đáng sống hơn thứ ma pháp chiến đấu mà mọi người tôn sùng hay không?

1 4

Kìa, bạn gái của mày vừa đi ngang qua đó

(Đang ra)

Kìa, bạn gái của mày vừa đi ngang qua đó

Anh họ Jerry

Trong mắt anh, em vẫn là người đẹp nhất.*Main rác:/

3 3

Dare ga Watashi no Yuri nano ka!?

(Đang ra)

Dare ga Watashi no Yuri nano ka!?

Yuuki Rin

Một câu chuyện hài lãng mạn về việc 『Hoàn toàn không đoán được ai đang thích mình』!

23 426

Howling Blaze: Kiếm Sĩ Tang Viêm và Ma Nữ Bất Diệt

(Đang ra)

Howling Blaze: Kiếm Sĩ Tang Viêm và Ma Nữ Bất Diệt

Shimizu Yuu

Loạt tác phẩm hành động giả tưởng "Ma pháp cộng sự x Kiếm vũ chiến đấu" được trình làng bởi bộ đôi tác giả Shimizu Yuu và họa sĩ Tohsaka Asagi, xin chính thức được mở màn!

14 4

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Chương 06: Mối quan hệ mới - Chương 6-12: Cuộn mình trong áo khoác

Nói rồi, tôi vơ vội chiếc áo khoác và phóng ra khỏi nhà. Mẹ có hỏi vọng ra, tôi chỉ viện cớ bừa: 「Con ra cửa hàng tiện lợi một lát thôi ạ」.

Tôi biết sơ qua nhà Iori ở đâu, nhưng chưa từng đến đó bao giờ. Từ ngã ba hình chữ Y quen thuộc, tôi rẽ vào con đường dẫn về phía nhà em. Bình thường, tôi gần như chẳng bao giờ đặt chân lên con đường này, nhưng giờ đây, mỗi bước đi lại dấy lên một cảm giác hoài niệm đến lạ.

──Lạ thật, tôi có cảm giác như ngày xưa mình vẫn thường chơi ở quanh đây.

Ký ức tuổi thơ đã nhòa đi như sương khói, tôi chẳng thể nhớ nổi điều gì. Thế nhưng, ấn tượng về việc mình đã đi trên con đường này không biết bao nhiêu lần lại vô cùng rõ nét. Và rồi… từ lúc nào không hay, tôi nhận ra mình dường như đã luôn cố tình né tránh nó.

Tôi không biết tại sao mình lại cảm thấy như vậy. Tôi chỉ có linh cảm rằng, câu trả lời đang nằm ở đâu đó phía sau màn sương ký ức ấy.

「Masaki-kun.」

Nghe tiếng gọi tên mình từ phía trước, tôi bất giác ngẩng lên. Đứng đó, là cô bạn gái mà tôi yêu đến ngẩn ngơ. Cô gái mà chỉ vài phút trước vẫn còn đang trò chuyện với tôi qua điện thoại. Iori chỉ khoác vội một chiếc áo bên ngoài bộ đồ mặc ở nhà, chân không đi tất, xỏ tạm đôi dép lê. Trông em có vẻ đã vội vã chạy ra đây lắm.

「Ngốc, sao em không đi tất vào chứ? Anh định đến tận trước nhà em mà, cứ ở trong nhà đợi là được rồi.」

「Bởi vì… em muốn gặp anh sớm hơn, dù chỉ một chút thôi.」

Iori lí nhí, ngần ngại đưa tay ra định nắm lấy tay tôi. Nhưng thay vì nắm lấy tay em, tôi cứ thế ôm chầm lấy cả người em. May thay, trời đã về khuya nên không có người qua lại. Tôi không thể nhịn được nữa. Tôi đã nghĩ chỉ cần được nhìn mặt em một cái, hôn nhẹ một chút là được rồi, nhưng khi em thực sự đứng trước mắt, mọi đức tính tiết chế trong tôi đều tan thành mây khói. Iori cũng đáp lại, vòng tay ra sau lưng tôi, siết chặt. Dù mới gặp nhau vài giờ trước, nhưng cảm giác như thể đã xa cách mấy tuần liền, và niềm hạnh phúc khi được chạm vào em cứ thế lan tỏa khắp lồng ngực.

「Masaki-kun, thật ra anh là người hay thấy cô đơn à?」

「Ồn ào quá…」

Trước lời trêu chọc của Iori, tôi chẳng thể nói lại được lời nào.

Tất nhiên chúng tôi không thể cứ ôm nhau mãi giữa khu dân cư, nên em đã kéo tay tôi đến một công viên gần đó. Đó cũng chính là công viên mà Shougo đã tỏ tình với Iori. Ký ức lúc đó thoáng ùa về khiến tôi có chút chần chừ, nhưng vì chẳng còn nơi nào khác nên đành chịu. Vả lại, đây cũng là dịp tốt để ghi đè lên ký ức tồi tệ ấy bằng một kỷ niệm mới.

Chúng tôi ngồi xuống chiếc ghế dài gần lối vào, sát lại gần nhau cho đỡ lạnh. Dù nói vậy, nhưng em lại đang đi chân trần với dép lê. Tạm thời, tôi cởi áo khoác của mình ra và đắp lên đầu gối cho em. Dù em nói rằng 「Làm vậy thì Masaki-kun sẽ lạnh mất?」, nhưng tôi nghĩ thà vậy còn hơn là để Iori bị cảm.

「Thôi nào. Hết cách với anh thật…」

Iori nói với vẻ bất lực, rồi tôi cứ ngỡ em định cởi áo khoác của mình ra… ai ngờ em lại choàng nó lên vai tôi, rồi cả hai cùng rúc vào trong chiếc áo khoác như thể đang quấn chung một chiếc chăn. Em đang mặc đồ ở nhà nên tất nhiên là quần áo mỏng, và thế là hai đứa dính sát vào nhau bên trong chiếc áo.

「Thấy chưa, thế này thì ấm rồi đúng không?」

Ấm hay không thì tôi chẳng rõ, chỉ biết máu trong người tôi như sôi lên sùng sục. Sao mà Iori lại biết rõ những điều làm tôi vui đến thế chứ? Nếu em làm điều này một cách vô tư, thì em đúng là một tiểu quỷ ngây thơ mà đáng sợ.

Tạm gác lại chuyện Iori là ác quỷ hay tiểu quỷ ngây thơ, vì muốn được gần em hơn nữa, tôi đã vòng tay qua chiếc eo nhỏ nhắn của em. Khi siết chặt em vào lòng, tôi có thể cảm nhận được thân nhiệt của em gần hơn cả đêm Giáng Sinh.

Iori vừa nói 「Ấm thật nhỉ」 với vẻ ngượng ngùng, vừa dụi mũi vào cổ tôi như một chú mèo. Hơi thở của em nhẹ nhàng phả vào gáy, khiến tôi cảm thấy hạnh phúc đến ngạt thở.

Khi tôi ôm em chặt hơn nữa, em cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ ngả vào lòng tôi.

「Này, quanh đây có đền thờ nào không anh?」

Khi hai chúng tôi đang im lặng cuộn mình trong áo khoác, Iori đột nhiên hỏi.

「…Đền thờ à? À, có vài cái đó. Sao vậy em?」

「Vậy mình đi lễ chùa đầu năm không? Vào khoảng lúc chuông Giao thừa vang lên ấy.」

「Lễ chùa đầu năm à. Ra là vậy, đã đến lúc đó rồi nhỉ.」

Hôm nay là ngày hai mươi sáu. Sắp đến Giao thừa rồi. Mấy ngày nay bao nhiêu chuyện xảy ra làm tôi quên bẵng đi mất.

「Em muốn được đón Giao thừa cùng Masaki-kun. Không được ạ?」

「Làm gì có chuyện không được chứ. Nhưng mà, tầm Giao thừa thì đông người lắm đó?」

「Vâng… nhưng mà, sáng mùng một Tết em phải đi Kyoto rồi. Nên nếu muốn đi lễ chùa đầu năm cùng nhau thì chắc chỉ có lúc vừa sang năm mới thôi ạ.」

「Anh hiểu rồi.」

Nhà nội của em à, tôi nhớ ra nhờ cái tên địa danh đó. Nghe nói Iori sẽ về nhà nội ở Kurama, Kyoto từ mùng một đến ngày bốn tháng Giêng, sau đó sẽ ở lại nhà ngoại ở tỉnh Yamanashi thêm ba ngày nữa. Có vẻ như đến tận đêm trước ngày khai giảng em mới quay lại Tokyo.

Đối với tôi mà nói thì chỉ có buồn, nhưng em cũng có lý do của riêng mình.

Vốn dĩ, em đã có thể được một trong hai bên nội ngoại nhận nuôi. Tuy nhiên, em đã kiên quyết muốn quay lại Tokyo và được cho phép sống một mình. Để tỏ lòng biết ơn vì điều đó, em nói rằng ít nhất cũng muốn đón năm mới cùng ông bà.

「Ok. Anh hiểu rồi. Vậy thì, sau khi chương trình Kouhaku kết thúc, mình hẹn gặp ở chỗ cũ nhé?」

「Vâng!」

Tuyệt quá, Iori vui vẻ cười với tôi, rồi lại dụi mũi vào cổ tôi. Dễ thương như một chú mèo đang làm nũng.

「Iori.」

Khi tôi gọi tên em, em vẫn giữ vẻ mặt nũng nịu đó ngước lên nhìn tôi. Khi tôi nhìn vào đôi mắt long lanh của em, có lẽ vì tâm ý tương thông, em đã khẽ nhắm mắt lại. Và rồi, cứ thế, chúng tôi trao nhau một nụ hôn. Như trong đêm thánh ấy, chúng tôi đã khẳng định tình cảm của nhau hết lần này đến lần khác.

Tôi dùng những kỷ niệm ngọt ngào với em để ghi đè lên ký ức tồi tệ, khi phải chứng kiến lời tỏ tình của Shougo ngay tại công viên này. Có lẽ nào, em đã nhắm đến điều đó, nên mới rủ tôi đến công viên này chăng.

Iori đang đi chân trần, còn tôi thì nói dối là ra cửa hàng tiện lợi, nên chúng tôi không thể ở lại quá lâu. Dù còn luyến tiếc, nhưng sau khi xác nhận tình yêu của nhau thêm một chút, tôi đã tiễn em về gần nhà.

Thật ra tôi muốn ở bên em cả ngày Giao thừa, nhưng bố tôi cũng về nhà, nên khó mà chuồn ra khỏi nhà được. Nếu giải thích lý do, có khi tôi lại bị bắt đưa em về nhà… mà như vậy thì cũng phiền phức. Hay đúng hơn, thật lòng mà nói, tôi vẫn chưa muốn để Iori gặp bố mẹ mình.

Iori vẫn còn chưa nguôi ngoai sau cái chết của cha. Nhìn cảnh gia đình tôi tương tác với nhau, có thể em sẽ nhớ đến gia đình mình và cảm thấy đau lòng. Tất nhiên, trong tương lai tôi sẽ phải để em gặp họ, nhưng tôi muốn đợi xem tình hình của em thêm một chút rồi mới quyết định. Vì có quá nhiều chuyện xảy ra nên tôi quên mất, nhưng nghĩ kỹ lại thì chúng tôi mới hẹn hò được ba ngày. Dù thế nào đi nữa, tôi sẽ không làm em tổn thương, cứ từ từ, từng chút một mà vun đắp cho mối quan hệ này.