Hành Trình Cùng Em

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cơm Chiên Đại Vượt Ngục

(Đang ra)

Cơm Chiên Đại Vượt Ngục

Elbow

Màn cao trào là cơn mưa thiên thạch 1.000 đĩa cơm chiên trút xuống đầu cai ngục! Một tác phẩm đoạt giải Nhất đầy thuyết phục trong số 1.

1 3

Lãnh Chúa Lạc Quan Và Cuộc Phòng Thủ Nhàn Nhã: Ma Thuật Sản Xuất Biến Ngôi Làng Vô Danh Thành Pháo Đài Mạnh Nhất

(Đang ra)

Lãnh Chúa Lạc Quan Và Cuộc Phòng Thủ Nhàn Nhã: Ma Thuật Sản Xuất Biến Ngôi Làng Vô Danh Thành Pháo Đài Mạnh Nhất

Sou Akaike

Liệu pháo đài mà cậu tự tay xây dựng từ những bức tường đầu tiên có thể mang lại cho cậu một cuộc đời đáng sống hơn thứ ma pháp chiến đấu mà mọi người tôn sùng hay không?

1 4

Kìa, bạn gái của mày vừa đi ngang qua đó

(Đang ra)

Kìa, bạn gái của mày vừa đi ngang qua đó

Anh họ Jerry

Trong mắt anh, em vẫn là người đẹp nhất.*Main rác:/

3 3

Dare ga Watashi no Yuri nano ka!?

(Đang ra)

Dare ga Watashi no Yuri nano ka!?

Yuuki Rin

Một câu chuyện hài lãng mạn về việc 『Hoàn toàn không đoán được ai đang thích mình』!

23 426

Howling Blaze: Kiếm Sĩ Tang Viêm và Ma Nữ Bất Diệt

(Đang ra)

Howling Blaze: Kiếm Sĩ Tang Viêm và Ma Nữ Bất Diệt

Shimizu Yuu

Loạt tác phẩm hành động giả tưởng "Ma pháp cộng sự x Kiếm vũ chiến đấu" được trình làng bởi bộ đôi tác giả Shimizu Yuu và họa sĩ Tohsaka Asagi, xin chính thức được mở màn!

14 4

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Chương 06: Mối quan hệ mới - Chương 6-11: An lòng

Vào khoảng hơn mười giờ đêm… khi tôi đang trằn trọc trên giường, điện thoại bỗng báo có tin nhắn. Tôi bật phắt dậy, vồ lấy điện thoại. Là Iori. Gần như ngay lập tức, tôi đã mở khung chat của em. Khoảnh khắc chờ tin nhắn hiện lên dài như cả thế kỷ, khiến tôi sốt cả ruột.

『Từ mai em sẽ lại cố gắng nhé! Dĩ nhiên là cả Shougo cũng vậy』

Em còn gửi kèm một cái sticker hình con gì đó ngộ ngộ đang cầm micro hát. Ngay khi nhìn thấy nó, tôi thở hắt ra một hơi, trút đi cả tảng đá trong lòng, rồi nằm vật ra giường. Có lẽ chính Iori cũng không hề biết được tin nhắn LIME này đã khiến tôi nhẹ cả người đến nhường nào. Đọc cái giọng điệu này thì có vẻ như mọi chuyện đã được giải quyết êm đẹp. Không thể kiềm chế được nữa, tôi vào mục gọi lại, chọn số của Iori và nhấn nút gọi.

『Ể, a… alô?』

Em bắt máy khi chuông còn chưa đổ hết hồi đầu tiên. Giọng nói của em vang lên nhanh hơn tôi tưởng, khiến tôi bất giác nín thở. Một bí mật nho nhỏ của riêng tôi.

「À, anh đây… có phiền em không?」

『Không, không phải đâu. Không phải vậy… mà là, em cũng đang phân vân không biết có nên gọi cho anh không đây.』

Thật là một sự trùng hợp tuyệt vời nhỉ, Iori cười nói.

「Người ta gọi cái đó là synchronicity đó.」

Synchronicity…?』

「Chắc là, sự trùng hợp ngẫu nhiên có ý nghĩa.」

Synchronicity là một thuật ngữ của nhà tâm lý học Jung, thường được dịch là『Nguyên lý đồng bộ』. Đó là khi nhiều sự kiện xảy ra đồng thời, có mối liên hệ về mặt ý nghĩa nhưng không có quan hệ nhân quả. Nó thường được định nghĩa là『sự trùng hợp ngẫu nhiên có ý nghĩa』.

Ví dụ như, chính là lúc này đây. Iori đang muốn gọi điện. Và đúng lúc đó, em thực sự nhận được cuộc gọi từ tôi. Ngoài ra, việc người mà mình đang tình cờ nhắc đến đột nhiên xuất hiện cũng có thể được gọi là synchronicity. Đây là một thủ pháp thường được sử dụng trong manga và phim ảnh, ví dụ như những cảnh miêu tả một người thân trong gia đình vừa qua đời ở bệnh viện, thì cùng lúc đó, một vật mà người đó trân quý đột nhiên bị vỡ, hay bàn thờ gia tiên bỗng sụp xuống rầm một tiếng, đó chính là synchronicity.

Synchronicity có thể được hiểu theo nghĩa tích cực tùy vào cách diễn giải, như cuộc điện thoại của chúng tôi, hoặc cũng có thể mang ý nghĩa tiêu cực như chuyện bàn thờ gia tiên. Nếu nói đó chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên thì cũng đành chịu, nhưng tôi nghĩ nó đều có một ý nghĩa nào đó.

Và thế là, khi tôi đem khoe mớ kiến thức vừa đọc được trong sách hôm trước, Iori đã trầm trồ khen ngợi,『Masaki-kun biết nhiều thật đấy!』. Dĩ nhiên, việc tôi đang vừa nói chuyện vừa lén cầm cuốn sách đó trên tay thì lại là bí mật của riêng tôi.

「Cũng không hẳn đâu. Mà, nói tóm lại chắc là có một thế lực vô hình nào đó đang kết nối chúng ta… mà thôi, chuyện này cũng chẳng quan trọng lắm.」

Cả hai chúng tôi cùng bật cười. Chỉ cần nghe được tiếng thở của Iori qua điện thoại thôi cũng đủ khiến tôi thấy vui rồi. Cùng lúc đó, tôi cũng nhận ra mình đã được cuộc điện thoại này an ủi đến nhường nào. Nếu có thể, tôi muốn đến nhà em và gặp em ngay bây giờ.

『Mà… có chuyện gì vậy? Lạ thật, Masaki-kun lại chủ động gọi điện.』

「Chỉ là, anh muốn hỏi một chút.」

『A, chuyện của Shougo ạ?』

「Không, chuyện đó cũng có, nhưng… trước hết là anh muốn nghe giọng em.」

『Ể? Sao vậy? Masaki-kun mà lại nói những lời như vậy, hôm nay mặt trời mọc đằng Tây mất.』

Giọng Iori nghe có vẻ vui. Tôi có thể mường tượng ra được vẻ mặt của em lúc này. Cứ thế này, vừa nói chuyện điện thoại vừa tưởng tượng ra biểu cảm của đối phương, có lẽ cũng khá hay ho.

「Hiếm lạ thì đã sao nào.」

『Không ạ, em vui lắm…』

Dù là qua điện thoại, tôi vẫn cảm nhận được em đang ngượng ngùng. Giờ mới để ý, đúng là tôi cũng đang nói những lời khá bạo miệng. Có lẽ chỉ vì nghe được giọng em thôi mà tôi đã lâng lâng trên mây rồi. Lòng thì muốn lôi Iori ra khỏi đầu dây bên kia, nhưng thực tế thì không thể nào làm được.

『…Này, em xin lỗi nhé?』

Iori đột nhiên lên tiếng xin lỗi.

『Chuyện đó chứng tỏ là em đã làm anh bất an đến thế, đúng không? Nếu em ở vào vị trí của Masaki-kun hôm nay… chắc em cũng sẽ đau khổ lắm.』

「Ngốc. Anh không có yếu đuối thế đâu.」

Nói dối đấy, tôi tự mắng mình trong lòng. Con người tôi đây có vẻ là một kẻ sĩ diện hão chính hiệu. Đúng là cái thói tự làm khổ mình.

「Chỉ là, anh cũng có lo không biết Shougo có nổi điên lên rồi làm gì bậy bạ với em không.」

『Thôi nào, làm gì có chuyện đó chứ.』

Iori vừa khúc khích cười vừa nói. Tôi đã lo lắng đôi chút, vậy mà em lại cười được, thật tình.

『Shougo cũng đã bình tĩnh rồi, không như lúc đó nữa… nếu cậu ấy là người như vậy, chắc chắn bọn em đã không thể làm bạn với nhau lâu đến thế.』

「Vậy à. Cũng đúng… anh xin lỗi.」

『Không sao đâu ạ. Anh lo lắng cho em như vậy, em cũng vui mà?』

Xin em đừng nói những lời như vậy, nếu không ham muốn chiếm hữu trong anh sẽ không thể kìm hãm được mất.

Sau đó, em kể cho tôi nghe nội dung cuộc nói chuyện của hai người. Trước hết, có vẻ như Shougo đã xin lỗi vì đã tỏ tình. Cậu ta nói rằng mình đã hành động thiếu suy nghĩ, không lường trước được việc sẽ làm cho mối quan hệ với ban nhạc và với tôi trở nên khó xử. Về phần cậu ta, có lẽ đã có chút hy vọng rằng Iori sẽ chấp nhận. Hoặc là, cậu ta chỉ muốn bày tỏ tấm lòng của mình trước khi tôi và em đến với nhau… sự thật thế nào, chỉ có Shougo mới biết.

Tiếp đó, họ cũng đã bàn về chuyện ban nhạc. Cả hai đã định rằng nếu cả hai đều thấy khó xử thì một trong hai sẽ rời đi, nhưng vì quyết định như vậy thì quá ích kỷ, nên họ đã tạm gác lại kết luận, để thêm một thời gian nữa rồi tính.

Qua câu chuyện này, tôi đoán rằng Iori và Shougo, dù không thể thân thiết như trước, nhưng dường như sẽ tiếp tục duy trì mối quan hệ bạn bè ở mức tối thiểu. Đối với Iori, Shougo và bố mẹ cậu ấy chắc chắn là những người rất quan trọng. Ít nhất, không thể phủ nhận rằng họ đã cứu rỗi em trong những lúc khó khăn. Tôi không muốn chỉ vì em hẹn hò với tôi mà lại phải cắt đứt quan hệ với cả họ.

『A… với lại nhé』

Iori có chút do dự, rồi ngượng ngùng nói tiếp.

『Em đã nói rõ ràng rồi. Rằng em đang hẹn hò với Masaki-kun.』

Lời nói đó khiến tim tôi thót lên một nhịp. Tim tôi đập thình thịch. Shougo, rốt cuộc đã có phản ứng như thế nào.

「…Cậu ta nói gì?」

『Không, không nói gì cả. Chỉ gật đầu thôi.』

「Vậy à…」

Chỉ cần tưởng tượng ra cảm xúc của Shougo lúc đó thôi cũng đủ khiến lồng ngực tôi đau nhói. Một cô gái mà cậu ta đã yêu suốt bao năm trời, lại bị một kẻ đột nhiên xuất hiện cướp mất, nhìn một cách khách quan thì thật quá tàn nhẫn. Nhưng, tôi cần phải nhận thức được rằng, việc tôi đã làm, chính là như vậy.

『…Em thật tệ, nhỉ』

「Không có chuyện đó đâu. Đành chịu thôi mà.」

Nếu đã có người khác trong lòng, hoặc không thể xem đối phương là đối tượng yêu đương, thì từ chối là chuyện không thể tránh khỏi. Kẻ thực sự tồi tệ là mấy đứa bắt cá hai tay hay chơi bời qua đường. Không, tôi, kẻ đã cướp đi Iori, người mà đối với cậu ta có lẽ là cả thế giới, cũng đủ tồi tệ rồi.

「Ngược lại ấy… đối với anh, cái cách em trăn trở như vậy cũng chính là một điểm tốt của Iori đó.」

『Ể, vậy sao ạ?』

「Đúng vậy. Xung quanh em không có sao? Mấy đứa cứ khoe khoang oang oang rằng, ‘Tớ vừa được đứa này đứa kia tỏ tình nhưng từ chối rồi!’. Nếu thực sự suy nghĩ nghiêm túc cho cảm xúc của người khác thì không thể nói ra những lời như vậy được, đúng không?」

『Ừm… em nghĩ đó không phải là chuyện để khoe khoang, và cũng rất thất lễ với người đã bày tỏ tình cảm với mình.』

「Chính là điểm đó. Gọi là nghiêm túc cũng được, hay dịu dàng cũng được… anh rất thích điểm đó của em.」

Tôi nghĩ được như vậy, là vì có Shirakawa Rio. Cô ta đã cố tình lan truyền chuyện tôi tỏ tình cho cả lớp biết, theo cách mà Iori cũng có thể nghe thấy. Iori không nói gì, nhưng chắc chắn em ấy biết.

Nhưng, nếu là Iori thì tuyệt đối sẽ không làm như vậy. Chắc hẳn từ trước đến nay em đã từ chối lời tỏ tình của không biết bao nhiêu người, nhưng em chưa bao giờ tự mình nói chuyện đó với người khác. Dĩ nhiên, em cũng sẽ không nói mình được ai tỏ tình. Đó là vì em đã đối diện một cách nghiêm túc với tình cảm của đối phương. Và, chính vì họ đã nghiêm túc thổ lộ tình cảm, nên em không đời nào lại xem nhẹ tình cảm đó. Iori thực sự là một cô gái dịu dàng. Trong thời đại này, một cô gái dịu dàng đến thế thật hiếm có.

Phần lớn con gái chỉ cần hơi xinh một chút hay được nhiều người theo đuổi là sẽ trở nên kiêu ngạo, nhưng ở Iori hoàn toàn không có dấu hiệu đó. Chính vì luôn quan tâm đến những người xung quanh như vậy, nên em mới không bao giờ hết phiền muộn… nhưng ngay cả cái dáng vẻ luôn lo nghĩ cho người khác đến mức phiền muộn ấy, tôi cũng thấy đó là một nét quyến rũ của em.

『Cảm ơn anh… em cũng rất yêu cái nét dịu dàng đó của Masaki-kun.』

Có lẽ vì ngượng, nên những lời cuối cùng của Iori nhỏ dần đi, nhưng nghe cứ như em đang thì thầm bên tai, khiến sát thương tăng lên gấp bội. A, chết tiệt. Bây giờ mình đến gặp em được không nhỉ.

『N-nói chuyện qua điện thoại cứ thấy là lạ thế nào ấy! Masaki-kun cũng trở nên bạo dạn hơn hẳn.』

「Ồ-ồn ào quá.」

Chuyện này không phải do điện thoại, mà là do cả ngày hôm nay tôi đã bất an đến chết đi được. Tôi bị đẩy vào một trạng thái tâm lý mà tôi không thể không tuôn ra hết lòng mình. Dĩ nhiên, cũng có một phần là nhờ nói chuyện qua điện thoại nên mới nói ra được. Vì không phải đối mặt trực tiếp nên có thể nói ra những lời xấu hổ mà bình thường không thể nói, lại còn có thể nói chuyện khá sâu sắc, điện thoại đúng là một thứ kỳ diệu. Nhưng, cũng có những chuyện quan trọng nên nhìn mặt nhau để nói, và ngược lại, có những trường hợp nói chuyện qua điện thoại lại dẫn đến cãi vã.

Bây giờ, cách nào sẽ tốt hơn đây. Tôi bất giác nghĩ vậy, nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, tôi đã buột miệng nói ra những lời này.

「Này, Iori. Chỉ một chút thôi cũng được, mình gặp nhau bây giờ được không?」