Hành Trình Cùng Em

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cơm Chiên Đại Vượt Ngục

(Đang ra)

Cơm Chiên Đại Vượt Ngục

Elbow

Màn cao trào là cơn mưa thiên thạch 1.000 đĩa cơm chiên trút xuống đầu cai ngục! Một tác phẩm đoạt giải Nhất đầy thuyết phục trong số 1.

1 3

Lãnh Chúa Lạc Quan Và Cuộc Phòng Thủ Nhàn Nhã: Ma Thuật Sản Xuất Biến Ngôi Làng Vô Danh Thành Pháo Đài Mạnh Nhất

(Đang ra)

Lãnh Chúa Lạc Quan Và Cuộc Phòng Thủ Nhàn Nhã: Ma Thuật Sản Xuất Biến Ngôi Làng Vô Danh Thành Pháo Đài Mạnh Nhất

Sou Akaike

Liệu pháo đài mà cậu tự tay xây dựng từ những bức tường đầu tiên có thể mang lại cho cậu một cuộc đời đáng sống hơn thứ ma pháp chiến đấu mà mọi người tôn sùng hay không?

1 4

Kìa, bạn gái của mày vừa đi ngang qua đó

(Đang ra)

Kìa, bạn gái của mày vừa đi ngang qua đó

Anh họ Jerry

Trong mắt anh, em vẫn là người đẹp nhất.*Main rác:/

3 3

Dare ga Watashi no Yuri nano ka!?

(Đang ra)

Dare ga Watashi no Yuri nano ka!?

Yuuki Rin

Một câu chuyện hài lãng mạn về việc 『Hoàn toàn không đoán được ai đang thích mình』!

23 426

Howling Blaze: Kiếm Sĩ Tang Viêm và Ma Nữ Bất Diệt

(Đang ra)

Howling Blaze: Kiếm Sĩ Tang Viêm và Ma Nữ Bất Diệt

Shimizu Yuu

Loạt tác phẩm hành động giả tưởng "Ma pháp cộng sự x Kiếm vũ chiến đấu" được trình làng bởi bộ đôi tác giả Shimizu Yuu và họa sĩ Tohsaka Asagi, xin chính thức được mở màn!

14 4

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Chương 03: Giai đoạn chuẩn bị sôi động cho lễ hội trường học - Chương 3-12: Bị cô ấy bắt gặp mất rồi

「Ê! Asou, mày định trốn việc tới bao giờ hả!」

Trong nhà kho dưới tầng hầm của nhà thể chất, mọi người đang hì hục lau chiếu tatami. Tôi đã định lặng lẽ chuồn vào, nhưng lại bị cặp mắt cú vọ của Shin phát hiện ra mất rồi.

「Tớ làm rơi móc khóa nên đã nhờ cậu ấy tìm giúp. Xin lỗi nhé.」

Iori giơ chiếc móc khóa ra cho Shin xem, khéo léo đỡ lời cho tôi. Em chỉ trao cho tôi một nụ cười thầm, rồi quay lại với nhóm các bạn nữ trong lớp. Dù bị Mashimo trêu chọc 「Hai người làm gì riêng với nhau thế hả, Asou-kun?」, em vẫn dùng lại đúng cái cớ đã nói với Shin là 「Chỉ nhờ cậu ấy tìm giúp móc khóa thôi」. Chẳng còn chút dấu vết nào của một Iori đang chìm trong nỗi buồn ban nãy. Em nói chuyện với bạn bè một cách hoàn toàn bình thường, đến mức tôi cứ ngỡ mình đã nhìn nhầm.

「Mày đứng ngẩn ra đó làm gì thế? Khiêng mấy tấm chiếu khô đi nào.」

「À, xin lỗi.」

Bị Shin gọi, tôi bừng tỉnh rồi cần mẫn khiêng mấy tấm chiếu tatami đã được dựng sẵn ở lối vào nhà kho.

Nghe đâu kế hoạch là các bạn nữ sẽ lau bằng nước trước, rồi khi chúng bắt đầu khô thì ba thằng con trai sẽ khiêng lên lớp. Rốt cuộc vẫn là con trai khiêng à, tôi đã nghĩ vậy, nhưng rồi những bạn nữ rảnh tay cũng bắt đầu khiêng chiếu theo từng cặp hai người. Không ngờ lớp học lại thật sự đoàn kết đến vậy, tôi không khỏi ngạc nhiên.

Sau không biết bao nhiêu chuyến, tôi đi ngang qua Shin ở chiếu nghỉ cầu thang, nó đang vác cả hai tấm chiếu cùng một lúc.

「Còn lại bao nhiêu nữa?」

「Năm tấm cuối. Shougo đâu?」

「Đang nghỉ trong lớp. Nếu nó còn nghỉ thì đập cho nó tỉnh dậy giùm tao.」

Tôi nói với Shin như vậy rồi lê cái thân mỏi mệt về phía nhà kho.

Vừa đi dọc hành lang tối om phía sau nhà thể chất, vừa lơ đãng nghĩ xem mình còn phải đi thêm bao nhiêu chuyến nữa, thì tôi nghe thấy tiếng con gái la oai oái vọng ra từ nhà kho.

「…Có chuyện gì sao?」

Cứ ngỡ có kẻ biến thái nào xuất hiện, tôi vội vàng chạy đến nhà kho rồi bước vào trong, thì thấy Iori đang hoảng loạn tột độ, một dáng vẻ tôi chưa từng thấy ở em. Em đang cố gắng phủi thứ gì đó điên cuồng. Các bạn nữ khác cũng muốn lại gần nhưng không thể, chỉ biết la hét rồi lùi ra xa Iori.

「…Mọi người đang làm gì vậy?」

「M-Masaki-kun! Cứu tớ!」

Iori chạy về phía tôi với ánh mắt như vớ được cọc cứu sinh. Tôi chưa từng thấy em mất bình tĩnh đến mức này. Mắt em đã rơm rớm nước.

Tôi hỏi Mashimo, người đang có vẻ thích thú theo dõi toàn bộ sự việc, thì nghe nói hình như có một con nhện rơi xuống đầu Iori và bị vướng vào tóc em.

「…Thế, con nhện đâu rồi?」

Tôi cũng ghét nhện, nhưng không thể bỏ mặc Iori đang hoảng loạn đến mức này được.

「Tớ không biết! Tớ không biết nhưng lúc nãy có một con nhện to đùng rơi bộp xuống đầu tớ…!」

Vừa nói, em vừa vặn người cố nhìn vào tóc mình. Iori hoảng loạn hơn tôi tưởng.

「R-Rồi, tớ biết rồi nên đừng giãy nữa. Cậu cứ thế này thì có bắt được cũng thành không bắt được đấy.」

Tôi tạm thời dỗ dành Iori rồi tìm con nhện. Vai, cổ, và những chỗ khác trên đồng phục đều không thấy bóng dáng nó đâu. Tôi biết lúc này là không phải phép, nhưng từ người em tỏa ra một mùi hương rất dễ chịu.

「Thấy chưa?」

「Không thấy. Chắc cậu phủi nó đi đâu mất rồi…」

Tôi đã nghĩ vậy, cho đến khi nhìn vào mái tóc xinh đẹp của em, thì nó ở đó. Mà còn khá to, đường kính chắc cũng phải cỡ mười centimet. Dù người ta có nói kinh nghiệm sống là quan trọng đến đâu, thì nếu được, tôi cũng chẳng muốn có cái kinh nghiệm chạm vào một con nhện cỡ này.

「C-Có thật à?」

「Uwaa… Tớ cũng không muốn chạm vào nó đâu.」

Mấy bạn nữ phát hiện ra nó thì la hét rồi lùi ra xa. Con nhện đang bò sột soạt trên tóc Iori. Có lẽ em cũng đã nhận ra sự tồn tại của nó. Em không còn sức để hét lên nữa, mặt mày tái mét.

「Để tớ đi gọi Shin hay Shougo nhé?」

「Ch-Chờ đã!? Làm ơn bắt nó nhanh lên đi mà!」

「Biết rồi, đùa thôi.」

Tôi lấy cây bút bi gài trong túi áo ngực ra, rồi nhẹ nhàng cho con nhện bò lên đầu bút.

Nhìn thế này mới thấy, con nhện này gớm ghiếc thật. Toàn thân nó lấy màu đen làm chủ đạo, xen lẫn những hoa văn màu vàng. Chắc không phải nhện độc đâu nhỉ, tôi nghĩ thầm rồi cầm cây bút như đang gắp một thứ gì đó. Lần này, đến lượt các bạn nữ la hét rồi tránh xa tôi.

Tôi cứ thế đi về phía lối ra, cố không để con nhện rơi khỏi bút, định bụng sẽ thả nó ra ngoài thì──lần này tôi lại đâm sầm vào Shougo vừa quay lại nhà kho. Do phản lực, cây bút—cùng con nhện trên đó—vẽ một đường parabol hoàn hảo trong không trung.

「A, đồ ngốc…」

「Đau quá! Mày làm cái quái gì th──」

Con nhện bay lên không trung do va chạm, rồi cứ thế lượn một vòng chậm rãi──và hạ cánh thẳng xuống mặt Shougo. Cảnh tượng này làm tôi nhớ đến một phân cảnh trong phim Alien, khi con quái vật sơ sinh chui ra từ quả trứng rồi bám chặt vào mặt người.

「Ugyaaaaaa! Có cái thứ quái gì dính vào mặt tao rồi!」

Xem ra Shougo đã được nếm trải nụ hôn của một con nhện. Khác với lúc nãy, lần này các bạn nữ lại phá lên cười. Có vẻ như nếu nạn nhân là con trai thì họ lại thấy vui ra mặt. Đúng là một minh chứng sống động cho xã hội ngày nay.

「C-Con nhện hả!? Mà sao nó to thế này!? Lại còn đang ngọ nguậy nữa chứ! Uwa, chân nó chui vào mắt tao rồi, ai cứu với!」

Lần này đến lượt Shougo hoảng loạn, chạy biến ra ngoài. Cả đám trong lớp thấy thú vị nên cũng chạy theo cậu ta, thành ra trong nhà kho chỉ còn lại mình tôi và Iori. Còn Iori thì, mắt vẫn rưng rưng, đứng chết trân trong trạng thái thất thần.

「Cậu ổn chứ──này, ể!?」

Tôi có hơi lo lắng, định nhìn vào mặt em thì──Iori, như tìm một điểm tựa, khẽ áp trán lên vai tôi. Hành động bất ngờ của em khiến trái tim tôi như hẫng một nhịp.

「…Sợ quá.」

Em khịt mũi một tiếng rồi thì thầm như vậy, sau đó níu lấy vạt áo tôi. Iori thường ngày rất chững chạc, nhưng lúc này trông em lại như một đứa trẻ.

Nhắc mới nhớ──tôi không nhớ là từ khi nào, nhưng hình như rất lâu về trước cũng đã có chuyện như thế này. Một cô bé, cũng níu lấy vạt áo sơ mi và khóc như Iori bây giờ, và tôi nhớ là mình đã cố hết sức để dỗ dành cô bé đó… tôi có cảm giác như vậy.

Ký ức mờ ảo như sương, tôi không thể nhớ thêm được gì nữa, nhưng dẫu vậy, khi nhìn Iori lúc này, tôi lại cảm thấy một cảm giác thật hoài niệm. Được cô gái mình thích tựa vào người như thế này, mà cảm giác hoài niệm lại lấn át cả sự hồi hộp, đúng là một cảm giác kỳ lạ.

Tôi bất giác nhìn quanh để chắc chắn rằng không có ai. Nếu bị đám bạn cùng lớp thấy cảnh này thì không xong đâu, và hơn hết, tôi không muốn bất kỳ ai làm phiền khoảng thời gian này.

Lắng tai nghe, tôi có thể nghe thấy những tiếng la hét và tiếng cười ồn ào từ một nơi cách nhà kho không xa. Dường như Shin cũng đã nhập bọn, khiến mọi thứ càng thêm náo nhiệt.

Thở phào nhẹ nhõm vì không bị ai nhìn thấy, tôi… bất giác đưa tay vuốt tóc em. Rồi, tôi nhẹ nhàng dùng tay gỡ lại mái tóc rối của em cho gọn gàng.

Lẽ ra tôi đang làm một việc táo bạo đến mức không thể tin nổi, nhưng không hiểu sao, tôi lại cảm thấy làm như vậy là rất tự nhiên. Iori không hề tỏ ra khó chịu, em thở ra một hơi nhẹ nhõm, và cứ thế thả lỏng người tựa vào tôi.

「Không hiểu sao được Masaki-kun vuốt tóc thế này, tớ thấy bình tâm ghê…」

「Vậy à?」

「Ừm… vì tớ có cảm giác như hồi nhỏ lúc đang khóc, cũng có ai đó đã làm như vậy với tớ.」

Chúng tôi trò chuyện vu vơ, còn tôi thì cứ xoa đầu em.

Iori hồi nhỏ đã khóc vì chuyện gì, và ai là người đã dỗ dành em nhỉ. Là bố mẹ em, hay là Shougo. Tôi không biết là ai, nhưng lại thấy có chút ghen tị với người đó.

Chỉ mới ít phút trước, khi nhìn em đang cố gắng chịu đựng điều gì đó, tôi đã bị sốc vì nhận ra mình vẫn chẳng biết gì cả. Dù vậy, cứ từ từ dành thời gian cho nhau, dần dần rút ngắn khoảng cách như thế này, thì một ngày nào đó tôi sẽ có thể hiểu thêm về em chăng──ngay khi tôi vừa nghĩ đến điều đó, thì một tiếng cạch vang lên từ phía lối vào. Chúng tôi vội vàng tách ra, nhưng đã quá muộn. Ở lối vào nhà kho, là bóng dáng của Shirakawa Rio. Em vốn là người ít khi để lộ cảm xúc, nhưng vẻ mặt lúc này lại là một sự kinh ngạc không hề che giấu. Chúng tôi cũng không nói nên lời, chỉ có một bầu không khí khó xử bao trùm lấy nhà kho.

「A, ừm… xin lỗi!」

Shirakawa vội vàng cúi đầu, rồi cứ thế chạy biến đi. Tôi và Iori nhìn nhau, cả hai đều mang một vẻ mặt vừa khó xử, vừa không biết phải nói gì.

Em ấy đang nghĩ gì về khoảnh khắc vừa rồi nhỉ. Chỉ là vì sợ nhện, nên cảm giác nhẹ nhõm đã khiến em hành động như vậy, hay là vì cảm giác an tâm, nên em đã muốn làm nũng một chút?

「…Chúng ta ra ngoài nhé?」

Trước lời đề nghị của tôi, Iori nở một nụ cười gượng gạo rồi gật đầu.

Cứ ở đây mà bị ai đó bắt gặp nữa thì lại dễ gây hiểu lầm, và một khi đã bình tĩnh lại rồi thì bầu không khí này cũng không thể kéo dài được nữa. Nghĩ lại những gì mình vừa làm, tôi xấu hổ đến chết mất. Có lẽ, Iori cũng cảm thấy như vậy.

Khi ra khỏi nhà kho, tôi thấy Shougo đang ngồi bệt ở phía xa, mặt mày tái mét. Con nhện lúc nãy đã không còn trên mặt cậu ta.

「Yo, Asou. Bên này xong xuôi rồi nhé.」

Shin vừa vỗ tay bôm bốp vừa gọi tôi. Trên tay nó có dính một lớp bột màu trắng.

「Con nhện đâu rồi? Mày bắt nó à?」

「Không, gan tao cũng không to đến mức dám bắt con đó đâu. Lỡ nó có độc thì phiền lắm… nên là, tao thấy có cái hốt rác trong đống đồ dọn dẹp, tao cho nó vào đó rồi mang đi đổ vào đống bột vôi của câu lạc bộ bóng đá rồi.」

「H-Hả…」

Tôi không hiểu tại sao nó lại đổ vào đống bột vôi của câu lạc bộ bóng đá, nhưng chắc đó là trò nghịch ngợm của nó.

Cứ như vậy, sự cố con nhện trong nhà kho đã kết thúc. Shougo thì đang ở phòng y tế để kiểm tra xem có bị nhện cắn không cho chắc.

Trên đường về, tôi tình cờ chạm mắt với Shirakawa, và lần này em cũng ngoảnh mặt đi một cách hết sức lộ liễu. Chắc là em định làm lơ tôi, nhưng lại không tự nhiên đến mức, cổ em như sắp quay về hướng ngày mốt tới nơi.

Về phần Iori, em vẫn nói chuyện với tôi như bình thường, có vẻ như chuyện lúc nãy cũng không khiến chúng tôi trở nên khó xử. Nói đúng hơn, Iori trông còn có vẻ hơi vui nữa.

Dù sao thì, dù trong lúc chuẩn bị cũng đã xảy ra sự cố, nhưng ngày kia cuối cùng cũng là lễ hội văn hóa. Lễ hội văn hóa đầu tiên mà tôi tham gia.

Giá như, nó có thể trở thành một kỷ niệm vui, tôi nghĩ thầm khi nhìn Iori đang mỉm cười bên cạnh.