Quán trà đông khách ngoài sức tưởng tượng của tôi. Dù chưa đến giờ cơm trưa mà lúc nào cũng kín mít. Khách khứa phần lớn là lũ con trai kéo đến để ngắm dàn mỹ nhân mặc yukata, nhưng cũng có không ít các bạn nữ lớp khác ghé qua chơi, tỉ lệ nam nữ chắc cũng tầm sáu-bốn.
Bọn con trai chúng tôi cứ ngỡ chỉ cần lo mấy việc lặt vặt ở hậu trường là xong, ai ngờ chẳng biết từ lúc nào cũng bị lôi ra làm bồi bàn nốt. Lý do là vì chỉ với nhóm yukata của Iori thì không thể nào xuể, trong khi các bạn nữ khác thì đã bận tối mắt tối mũi trong khu bếp rồi.
Mấy vị khách nam cứ vừa ngắm dàn bồi bàn mặc yukata vừa xì xào bàn tán xem ai là người xinh nhất. Theo như tôi nghe lỏm được, người nổi tiếng nhất dĩ nhiên là Iori, theo sau có lẽ là Shirakawa và Nakama-san. Cứ hễ thấy đám nào đang bàn tán rôm rả là Shin lại lân la đến chào hàng và chốt đơn thành công. Đúng là nó có cái đầu nhạy bén với mấy chuyện tào lao thế này thật.
Qua trưa, lượng khách cuối cùng cũng vãn dần, bọn tôi mới được một phen thở phào nhẹ nhõm. Có vẻ như vào khung giờ này, mọi người đều đổ dồn về những gian hàng bán đồ ăn thì phải.
「Cậu vất vả rồi. Trà đây này.」
Tôi đang dựa vào tường thở dài thườn thượt thì Iori rót trà vào một chiếc cốc giấy rồi đưa cho tôi. Tay còn lại, em cũng đang cầm cốc trà của mình. Dù lễ hội văn hóa mới bắt đầu được vài tiếng mà tôi đã rã rời, nhưng chỉ cần thấy nụ cười dịu dàng của Iori, mọi mệt mỏi trong tôi dường như cũng tan biến sạch.
「Ồ, cảm ơn cậu.」
「Không có gì đâu.」
Iori cứ thế đứng cạnh và lặng lẽ nhấp một ngụm trà.
「Mặc yukata không lạnh à?」
「Ừm, tớ không sao đâu.」
Hôm nay trời không nóng lắm, nên tôi đã lo không biết em có bị lạnh không, nhưng có lẽ em đã mặc thêm gì đó bên trong nên trông không có vẻ gì là rét cả.
Tôi cũng nhấp một ngụm trà, cảm giác như thể polyphenol trà xanh đang ngấm vào từng thớ thịt mệt mỏi của mình. Cảm giác thôi nhé. Chẳng có chủ đề gì đặc biệt, chúng tôi cứ thế lặng lẽ tận hưởng giây phút nghỉ ngơi ngắn ngủi. Nghĩ lại cũng lạ. Mới cách đây không lâu, tôi vẫn còn căng cứng mỗi khi đứng cạnh em, thế mà giờ đây lại thấy thật tự nhiên. Tôi liếc mắt sang, bắt gặp ánh nhìn của Iori, em liền nghiêng đầu thắc mắc,「Sao thế?」. Tôi hỏi ngược lại,「Cậu mới phải」, thì em buông một câu thản nhiên khiến má tôi nóng bừng,「Chỉ là tớ lơ đãng nhìn thôi」.
Ngẩng lên, tôi thấy bạn của Nakama-san, Mashimo Shino, đã đứng trước mặt tự lúc nào với một nụ cười gian xảo.
「Tớ đã nghĩ từ trước rồi, hai cậu thân nhau thật đấy nhỉ—. Hay là đang hẹn hò?」
Đúng vào cái lúc không thể tệ hơn, Iori vừa nhấp một ngụm trà đã ho sặc sụa. Tôi cũng suýt phun cả ngụm trà xanh ra ngoài.
「Ch-Chờ đã Shino, cậu nói gì vậy? Bọn tớ chỉ là bạn cùng ban nhạc thôi mà!」
「Đ-Đúng thế. Với lại, chỉ là đứng uống trà cùng nhau thôi mà sao lại thành ra thế được.」
Có vẻ như màn đồng thanh lắp bắp thanh minh của chúng tôi chỉ càng khiến mọi người thêm buồn cười. Mashimo và mấy bạn nữ xung quanh đều đang khúc khích.
「Ahahahaha, cả hai cuống hết cả lên kìa! Công khai luôn đi cho rồi—?」
Con nhỏ vô duyên này đột nhiên lại buông một câu động trời. Nghĩ đến chuyện nếu bị Shougo nghe thấy thì sẽ lại phiền phức, tôi vội đảo mắt quanh lớp, nhưng may mắn là cậu ta đang đi nghỉ trưa, không có ở đây.
「Mashimo, cứ soi từng chút một thế thì mệt người lắm. Hai đứa này diễn rom-com mỗi ngày mà. Mới hôm trước trong lúc tập ban nhạc—...」
「Shin-kun!」
「Shin!」
Tôi và Iori đồng thanh gắt lên, và thủ phạm không ai khác chính là cái tên phiền phức nhất, Hotani Shin.
「Đấy, thấy ăn ý chưa kìa?」
「Ahaha, đúng thật này—!」
Cả hai đứa khoái trá nhìn nhau cười.
「Thằng khốn, lần này tao giết mày thật đấy.」
Lần này thì tôi tức thật chứ không đùa nữa. Cứ nói mấy chuyện thế này trong lớp, thế nào cũng có đứa tin sái cổ cho xem.
「Ối. Tốt hơn là nên chuồn trước khi Asou-kun, người hạ gục yakuza bằng một đòn, nổi điên. Giờ trêu chọc của Shin-kun đến đây là hết!」
「Kya, sợ quá đi~」
Cả hai đứa nói mấy câu nhảm nhí rồi biến mất. Tôi có cảm giác độ ngốc của hai người này có gì đó tương đồng. Mà đúng hơn, hai người mới là cặp đôi ăn ý thì có.
「Thiệt tình chứ...」
「Haizz... mệt thật.」
Cả hai chúng tôi cùng buông một tiếng thở dài. Tuy nhiên, trong khi cả lớp đang cười khúc khích trước màn đối đáp của chúng tôi, thì chỉ có Nakama-san và Shirakawa Rio là tỏ vẻ không quan tâm, hoàn toàn lơ đi.
