Hành Trình Cùng Em

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cơm Chiên Đại Vượt Ngục

(Đang ra)

Cơm Chiên Đại Vượt Ngục

Elbow

Màn cao trào là cơn mưa thiên thạch 1.000 đĩa cơm chiên trút xuống đầu cai ngục! Một tác phẩm đoạt giải Nhất đầy thuyết phục trong số 1.

1 3

Lãnh Chúa Lạc Quan Và Cuộc Phòng Thủ Nhàn Nhã: Ma Thuật Sản Xuất Biến Ngôi Làng Vô Danh Thành Pháo Đài Mạnh Nhất

(Đang ra)

Lãnh Chúa Lạc Quan Và Cuộc Phòng Thủ Nhàn Nhã: Ma Thuật Sản Xuất Biến Ngôi Làng Vô Danh Thành Pháo Đài Mạnh Nhất

Sou Akaike

Liệu pháo đài mà cậu tự tay xây dựng từ những bức tường đầu tiên có thể mang lại cho cậu một cuộc đời đáng sống hơn thứ ma pháp chiến đấu mà mọi người tôn sùng hay không?

1 4

Kìa, bạn gái của mày vừa đi ngang qua đó

(Đang ra)

Kìa, bạn gái của mày vừa đi ngang qua đó

Anh họ Jerry

Trong mắt anh, em vẫn là người đẹp nhất.*Main rác:/

3 3

Dare ga Watashi no Yuri nano ka!?

(Đang ra)

Dare ga Watashi no Yuri nano ka!?

Yuuki Rin

Một câu chuyện hài lãng mạn về việc 『Hoàn toàn không đoán được ai đang thích mình』!

23 426

Howling Blaze: Kiếm Sĩ Tang Viêm và Ma Nữ Bất Diệt

(Đang ra)

Howling Blaze: Kiếm Sĩ Tang Viêm và Ma Nữ Bất Diệt

Shimizu Yuu

Loạt tác phẩm hành động giả tưởng "Ma pháp cộng sự x Kiếm vũ chiến đấu" được trình làng bởi bộ đôi tác giả Shimizu Yuu và họa sĩ Tohsaka Asagi, xin chính thức được mở màn!

14 4

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tập 01: Kết thúc và khởi đầu - Chương 1-16: Tại quán cà phê quen thuộc

Rời sân bowling, chúng tôi đi bộ về phía khu dân cư. Men theo một con dốc thoai thoải một quãng là tới quán quen của tôi và Shin.

Nếu tôi nhớ không lầm, đây chính là cái quán mà Shin đã lảo đảo tìm đến sau khi bị mỹ nhân bốn mắt bí ẩn Nakama Fumi từ chối phũ phàng. Cứ ngỡ hôm sau nó sẽ suy sụp lắm, ai dè nó lại lôi tôi đi cùng với vẻ mặt phởn phơ,「Tao tìm được một quán ngon bá cháy!」, và quả thật là ngon. Shin đã tuyên bố rằng「Đây là món quà Thượng đế ban xuống để an ủi nỗi đau thất tình của tao!」, và tôi cũng khó mà cãi lại được.

Không chỉ vì đồ ăn ngon, mà chủ quán ở đây cũng là một người tuyệt vời. Có lẽ, cái “món quà” mà Shin nói tới ý muốn chỉ vế sau nhiều hơn.

Đi được nửa con dốc, tấm biển hiệu của quán hiện ra.『SUN's CAFE』... hay còn gọi là S Cafe. Cái tên Quán Cà Phê Mặt Trời nghe vừa to tát vừa mạnh mẽ đến độ hơi buồn cười, nhưng nội thất bên trong lại được chăm chút tỉ mỉ, và tôi rất thích bầu không khí của nơi này.

「Một quán cà phê trông tuyệt thật đấy.」

Đó là lời cảm thán của Asamiya-san khi nhìn vẻ ngoài của quán. Vừa mở cửa, hương thơm của hạt cà phê đã sực vào mũi. Từ đèn chùm, bàn ghế cho đến đồng hồ đều mang phong cách Địa Trung Hải, khiến không gian bên trong tựa như một thế giới khác. Có lẽ vì đã qua giờ ăn trưa, nên trong quán chỉ có một ông lão đang đọc sách và một anh nhân viên văn phòng có vẻ đang trốn việc ngồi đọc tạp chí.

「Ồ, Masaki. Hầy... Lâu lắm mới thấy chú mày vác mặt tới, ai dè lại dắt theo cả bạn gái cơ à. Bất ngờ đấy.」

Người chủ quán, hay Master, đứng ở quầy nhìn chúng tôi và nhếch mép cười đầy ẩn ý. Master là một người đàn ông gầy nhưng cao, tuổi còn trẻ, tầm ba mươi, và toát lên vẻ sắc sảo, tháo vát. Tôi không biết tên thật của anh, nên cứ gọi anh là Master.

Thân thế của Master là cả một ẩn số. Anh ấy quán xuyến quán một mình, nhưng theo thông tin của Shin, thỉnh thoảng có một cô gái xinh đẹp cỡ sinh viên đại học đến phụ giúp. Nhìn họ thân mật, Shin đoán đó là bạn gái của Master, nhưng tôi thì chưa gặp bao giờ.

Lại nữa, theo lời đồn của hàng xóm, nghe đâu trong quá khứ anh ấy từng bị ai đó gài bẫy, tống vào bệnh viện tâm thần, sau đó trốn thoát và một mình chống lại công ty đó. Một câu chuyện cứ như trong manga hay tiểu thuyết vậy (lần trước tôi gặng hỏi thì anh chỉ cười trừ cho qua chuyện).

Tóm lại, quá trình đưa đẩy Master đến với nơi này hoàn toàn nằm trong màn sương bí ẩn.

「Không phải thế đâu.」

Tôi cộc lốc đáp lại. Mấy chuyện thế này tôi chẳng biết phải phản ứng ra sao. Nhìn sang bên cạnh, Asamiya-san cũng đang hơi đỏ mặt. Sau chuyện lúc nãy, mấy từ ngữ kiểu này càng trở thành điều cấm kỵ.

「Ồ, xin lỗi nhé. Vẫn đang trong giai đoạn tìm hiểu à?」

「Master...!」

Tôi lườm anh ta. Nếu anh ta còn nói thêm gì nữa, bầu không khí này sẽ tan tành mất. Khó khăn lắm mới quay lại được như cũ, tôi mong anh đừng phá đám thêm.

「Anh biết lỗi rồi mà. Chú em không cần phải nghiêm trọng hóa vấn đề thế đâu.」

Anh ta chẳng có vẻ gì là hối lỗi, đặt hai ly nước lên quầy.

「Thôi, cứ tự nhiên nhé. Hai đứa ăn trưa chưa?」

「Dạ chưa ạ.」

「Vậy thì, anh sẽ làm cho một bữa trưa đặc biệt, đợi một chút nhé.」

Anh ta tiện tay đặt cả khăn giấy ướt xuống, rồi đi vào bếp.

「Trông anh ấy có vẻ là người tốt nhỉ.」

Asamiya-san, người đã chứng kiến màn đối đáp của chúng tôi, đưa ra một nhận xét thẳng thắn.

「À, anh ấy là người tốt đấy.」

Dù có hơi lỗ mãng và lắm mồm, tôi nghĩ thầm nhưng không dám nói ra. Bởi vì Master có thính giác mà tôi nghĩ phải gọi là thính tai như quỷ. Chỉ cần lẩm bẩm một tiếng là mất mạng như chơi. Sợ quá, sợ quá, tôi vừa nghĩ vừa đưa ly nước lên miệng.

「Trông chú mày có vẻ còn nhiều điều muốn nói lắm nhỉ, Masaki.」

「Oái!」

Tôi suýt làm đổ cả ly nước. Có vẻ như Master đã quay lại quầy từ lúc nào không hay, và đang đứng ngay trước mặt tôi. Thế này thì vượt qua cả cấp độ thính tai như quỷ rồi, phải là nhà ngoại cảm mới đúng.

「Thiệt tình, anh đã bảo là mời rồi mà chú mày còn dám nghĩ xấu về anh à?」

Anh ta nhìn tôi như thể muốn nói, đồ vô lễ. Tôi đã nói gì đâu chứ...

「Ể, anh mời ạ... Có được không ạ?」

「Có gì đâu mà không được. Từ trước đến giờ, thằng Masaki cô độc này chỉ đi với Shin hoặc đi một mình, nay lại dắt theo được một cô gái xinh thế này. Cứ để anh khao.」

Trong một khoảnh khắc, tôi đã thấy Master như một vị Phật, nhưng rồi anh ta lại tuyên bố.

「Mà này, sao lại đi cùng một đứa như thế này? Hai đứa học cùng trường à?」

Master vừa khéo léo chuẩn bị món ăn vừa bắt chuyện với Asamiya-san. Một đứa như thế này... nói thế thì quá đáng rồi.

「À, vâng. Em mới chuyển đến Trường cao trung Sakuragaoka tuần trước, và tình cờ lại học cùng lớp với Asou-kun ạ.」

「Hô, mới chuyển trường đã hẹn hò ngay... Thằng Masaki cũng ghê gớm phết nhỉ. Nó có đối xử tốt với em không đấy?」

Tự nhiên ông chú này hỏi cái gì thế. Đã bảo không phải hẹn hò rồi mà, tôi định nói vậy, nhưng Asamiya-san lại cười toe toét và trả lời,「Vâng, rất tốt ạ」.

「Thỉnh thoảng em cũng bị bắt nạt nữa.」

Asamiya-san nói thêm, rồi liếc mắt nhìn tôi. Tôi không nhớ là mình đã bắt nạt cô ấy nhiều đến thế...

「Ha ha! Cứ coi như đó là cách nó thể hiện sự ngượng ngùng đi. Thằng này không giỏi bộc lộ cảm xúc thật của mình đâu. Nó hay nói ngược lại với những gì mình nghĩ, hoặc cố tình che giấu lòng mình đấy.」

「A, ra là vậy ạ?」

Asamiya-san nhìn tôi một cách thích thú như thể vừa biết được một điều mới. Có lẽ đưa cô ấy đến đây là một sai lầm.

「Gì chứ. Nói thế thì chẳng khác nào bảo tôi là một thằng kém giao tiếp à.」

「Nói giảm nói tránh thì chú mày cũng đâu có giỏi giang gì cho cam, đúng không?」

Bị nói vậy, tôi chỉ biết gầm gừ rồi cúi mặt xuống. Nhưng, có thật là vậy không? Tôi vẫn nghĩ là mình đang cố gắng sống một cách thành thật nhất có thể. Dĩ nhiên, cũng có những lúc tôi đã nói dối.

「Quả nhiên là không địch lại được Master mà.」

「Đương nhiên rồi, đồ ngốc. Anh chưa thua một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch như cậu đâu.」

Đồ ngốc là sao, đồ ngốc... nói nữa là tôi suy sụp thật đấy. Asamiya-san nhìn tôi như vậy rồi cười một cách thích thú. Chắc chắn là ở trường không thể thấy được bộ dạng tôi bị bắt nạt đến mức này, và đối với cô ấy thì đây hẳn là một cảnh tượng bất ngờ.

「Mà này, sao rồi? Cuộc sống không có bố mẹ thế nào?」

Master vừa thái rau vừa hỏi.

「Ể, Asou-kun sống một mình à?」

「Gì thế, chuyện đó mà cậu cũng chưa nói với bạn gái à?」

Chán thật, Master thở dài một hơi.

「Đã bảo là không phải bạn gái rồi mà.」

Đúng vậy... tôi chưa nói với ai ngoài Master, nhưng hiện tại nhà tôi không có bố mẹ.

Chuyện là vào khoảng thời gian ngay trước khi nhóm Asamiya-san chuyển đến. Vốn dĩ nhà tôi sống dựa vào thu nhập từ lớp học tiếng Anh của mẹ và lớp học thêm của bố, nhưng ông già nhà tôi đã mở một tiệm bi-a mà ông hằng mơ ước, nên đã quyết định tập trung vào việc kinh doanh bên đó.

Lớp tiếng Anh của mẹ thì đang phất lên nhờ làn sóng toàn cầu hóa, nhưng hiện tại đang tạm nghỉ. Nghe nói kinh doanh tiệm bi-a hay bất cứ thứ gì lúc ban đầu cũng đều vất vả, có rất nhiều việc phải làm, nên mẹ cũng sẽ ở bên đó khoảng một tháng. Thiết lập giá cả thực đơn, làm sổ tay hướng dẫn, quản lý chi phí lặt vặt... tôi không nghe chi tiết, nhưng chắc là còn nhiều việc khác nữa. Nếu tiệm bi-a đó ở gần thì tôi vẫn có thể đi về từ nhà, nhưng nó lại nằm trong tỉnh Saitama, nên việc đi đi về về mỗi ngày sau những giờ làm việc căng thẳng quả thực rất mệt mỏi. Cho đến khi tìm được nhân viên bán thời gian và nhân viên chính thức, mẹ phải hỗ trợ bố, là vậy đó. Bố tôi còn tệ hơn cả tôi trong việc nhà, nên tôi cũng phần nào hiểu được cảm giác của mẹ khi ưu tiên cho bên đó hơn.

Thế là, việc cả ba người trong gia đình sống cùng nhau tạm thời phải gác lại. Mà thực ra, không có bố mẹ ồn ào, tôi lại đang có một cuộc sống khá yên bình.

Tuy nhiên, bỏ qua chuyện sống một mình đó, tôi nghĩ quyết định của bố thật đáng nể. Từ bỏ lớp học thêm cũng có rủi ro, nhưng ở tuổi bốn mươi lăm mà vẫn có ước mơ của riêng mình, rồi lại có thể thực hiện được nó là một điều rất tuyệt vời. Một kẻ thiếu quyết đoán như tôi chắc chắn sẽ không thể đưa ra lựa chọn này.

「Đối với tôi thì thế này lại thoải mái, nên cứ thế này mãi cũng được.」

「Ở tuổi của mấy đứa thì chắc là vậy rồi. Thoải mái thì tốt, nhưng phải ăn uống đàng hoàng vào. Sức khỏe mà suy sụp thì chẳng làm được gì đâu. Ít nhất đến đây thì sẽ được ăn một bữa ra hồn.」

「Quảng cáo à.」

「Anh đang lo cho sức khỏe của Masaki đấy. Dĩ nhiên, cũng không phải là không có ý đó.」

Master cười, đặt bữa trưa đặc biệt trước mặt chúng tôi, rồi lại đi vào trong.

「Đúng là cái đồ...」

「Nhưng mà, tớ nghĩ Master-san cũng thực sự đang lo cho Asou-kun đấy chứ?」

「Tớ biết mà.」

Nếu chỉ nghĩ đến việc kinh doanh thì anh ấy đã không cho ăn miễn phí như thế này. Hơn nữa, món ăn quen thuộc của tôi và Shin - bữa trưa sinh viên, dù ăn no căng bụng cũng chỉ có bốn trăm yên.

Chỉ có thể nghĩ là anh ấy bán chịu lỗ, và tôi biết anh ấy mở quán không phải vì mục đích kiếm tiền. Chắc chắn anh ấy đang tìm kiếm những mối liên kết mới với mọi người, hoặc một điều gì đó khác ngoài kia thông qua việc sở hữu quán này. Còn đó là gì thì đến tôi cũng không biết.

「Thôi thì, tớ vẫn đang chú ý đến sức khỏe mà. Hơn nữa, ăn thôi kẻo nguội.」

「Ừm, trông ngon quá. Dù Master-san không có ở đây nhưng em mời cả nhà ăn cơm.」

Asamiya-san chắp tay một cách đáng yêu, rồi nếm thử món pasta.

「Ể, ngon quá...!」

Sự ngạc nhiên của cô ấy cũng không có gì lạ. Dù cay cú, nhưng hương vị thật sự rất ngon. Hiếm có quán nào có thể khiến người ta cảm động chỉ bằng một món pasta như vậy.

「Làm sao để ra được vị này nhỉ?」

「Có hỏi cũng không nói đâu. Nghe bảo là bí mật kinh doanh.」

「Vậy à. Thế thì đành chịu thôi.」

Sau khi ăn xong, chúng tôi ngồi lại quán cà phê nói chuyện phiếm cho đến chiều tối.

Master không hề cố xen vào cuộc trò chuyện giữa chừng. Việc anh ấy đi vào trong có lẽ là có ý đồ『Phần còn lại cứ để hai đứa trẻ vui vẻ với nhau』. Về điểm đó thì anh ấy rất chu đáo.

Dĩ nhiên cũng có lúc anh ấy tham gia, nhưng đó là những lúc mà dù có xen vào cũng không vấn đề gì, hoặc ngược lại là những lúc chúng tôi muốn anh ấy tham gia, anh ấy đều nắm bắt tình hình của chúng tôi rất tốt. Master đọc vị bầu không khí giỏi một cách tinh tế. Dù miệng thì toàn phàn nàn, nhưng tôi nghĩ những người lớn như anh ấy thật đáng nể. Thoạt nhìn thì những điều đó có vẻ là đương nhiên, nhưng con người ta lại có xu hướng ưu tiên cảm xúc và công việc của bản thân. Những người lớn có thể đọc vị không khí một cách tinh tế thực ra lại khá ít. Theo nghĩa đó, Master là một người biết quan tâm hơn bất kỳ ai, và chính vì bị thu hút bởi tính cách đó của anh mà mọi người mới tìm đến quán này. Tôi và Shin cũng là một trong những vị khách như vậy. Nếu những người lớn như thế này trở nên phổ biến hơn, có lẽ Nhật Bản cũng sẽ trở thành một đất nước tốt đẹp hơn một chút... tôi lại nghĩ đến những chuyện vẩn vơ như vậy.

Sau đó chúng tôi tiếp tục nói chuyện, và đồng hồ cũng sắp điểm sáu giờ chiều. Đây cũng là lúc khách đến ăn tối bắt đầu đông lên, nên chúng tôi quyết định về để không làm phiền Master.

「Cảm ơn anh vì bữa ăn. Rất ngon ạ.」

「Em thích là anh vui rồi. Lần sau đi hẹn hò về lại ghé nhé.」

Lại nữa, ông chú này lại nói những lời thừa thãi. Tuy nhiên, Asamiya-san có vẻ ngượng ngùng, nhưng vẫn gật đầu. Này... gật đầu là được sao?

「A, phải rồi. Masaki trông vậy thôi chứ thực ra mỏng manh dễ vỡ lắm đấy. Nếu có chuyện gì thì hãy giúp đỡ nó nhé.」

「Ể, à... vâng!」

Asamiya-san đỏ mặt trả lời. Đầu tôi cũng sắp bốc khói đến nơi rồi.

「V-Về nhanh thôi!」

「Thôi, về cẩn thận nhé. Đặc biệt là Masaki, đừng có vui quá mà lọt cống đấy nhé.」

「Ngã làm sao được!」

Tôi nói vậy rồi rời khỏi quán cà phê. Thôi nào, tất cả chỉ là để che giấu sự ngượng ngùng thôi.

Dù sao đi nữa, đã lâu lắm rồi tôi mới có một ngày nghỉ trọn vẹn như thế này.