Hành Trình Cùng Em

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cơm Chiên Đại Vượt Ngục

(Đang ra)

Cơm Chiên Đại Vượt Ngục

Elbow

Màn cao trào là cơn mưa thiên thạch 1.000 đĩa cơm chiên trút xuống đầu cai ngục! Một tác phẩm đoạt giải Nhất đầy thuyết phục trong số 1.

1 3

Lãnh Chúa Lạc Quan Và Cuộc Phòng Thủ Nhàn Nhã: Ma Thuật Sản Xuất Biến Ngôi Làng Vô Danh Thành Pháo Đài Mạnh Nhất

(Đang ra)

Lãnh Chúa Lạc Quan Và Cuộc Phòng Thủ Nhàn Nhã: Ma Thuật Sản Xuất Biến Ngôi Làng Vô Danh Thành Pháo Đài Mạnh Nhất

Sou Akaike

Liệu pháo đài mà cậu tự tay xây dựng từ những bức tường đầu tiên có thể mang lại cho cậu một cuộc đời đáng sống hơn thứ ma pháp chiến đấu mà mọi người tôn sùng hay không?

1 4

Kìa, bạn gái của mày vừa đi ngang qua đó

(Đang ra)

Kìa, bạn gái của mày vừa đi ngang qua đó

Anh họ Jerry

Trong mắt anh, em vẫn là người đẹp nhất.*Main rác:/

3 3

Dare ga Watashi no Yuri nano ka!?

(Đang ra)

Dare ga Watashi no Yuri nano ka!?

Yuuki Rin

Một câu chuyện hài lãng mạn về việc 『Hoàn toàn không đoán được ai đang thích mình』!

23 426

Howling Blaze: Kiếm Sĩ Tang Viêm và Ma Nữ Bất Diệt

(Đang ra)

Howling Blaze: Kiếm Sĩ Tang Viêm và Ma Nữ Bất Diệt

Shimizu Yuu

Loạt tác phẩm hành động giả tưởng "Ma pháp cộng sự x Kiếm vũ chiến đấu" được trình làng bởi bộ đôi tác giả Shimizu Yuu và họa sĩ Tohsaka Asagi, xin chính thức được mở màn!

14 4

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Chương 09: Chuyến đi học đầy rắc rối - Chương 9-1: Trên con tàu sắt

Con tàu sắt vun vút lao đi, xé ngang quần đảo Nhật Bản. Còn tôi, ngồi bên trong nó, vừa lơ đãng nhìn khung cảnh vụt qua ngoài cửa sổ, vừa phải nghe mấy câu chuyện nhạt như nước ốc của Shin. Cứ Shin buông một câu đùa ngớ ngẩn là y như rằng Shougo sẽ nhảy vào bắt bẻ, còn Mashimo thì cười phá lên... cái kịch bản này đã lặp đi lặp lại đến phát ngán.

Tôi cũng chẳng buồn để tâm nữa, bèn lôi điện thoại ra gửi LIME cho một người, nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng. Tin nhắn vẫn chưa được đọc, chắc là em ấy đang mải mê buôn chuyện với bạn rồi. Tôi khẽ thở dài, nhắm mắt lại.

Phải rồi, chúng tôi đang trên đường đi dã ngoại năm ngày ở Kyoto và Nara... nói chính xác hơn là đang ngồi trên tàu Shinkansen. Chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà cuối cùng, cái hội gồm tôi, Shin, Shougo và Mashimo lại tụ tập cả vào dãy ghế bốn người này.

「Mà này, chắc chỉ có trường mình mới đi dã ngoại vào tháng Hai thôi nhỉ?」

Shin có lẽ đã cạn chủ đề nên cuối cùng cũng nói được một câu ra hồn.

「Đúng á~. Sao lại đi vào cái mùa lạnh sun vòi này không biết.」

「Với lại bọn này cũng chả có cảm giác đi du lịch gì sất. Cứ như đi loanh quanh quê mình thôi.」

「Vậy ông ở nhà luôn cho khỏe.」

「Tao không muốn thành kẻ tự kỷ!」

Mấy người họ cứ thế rôm rả cười đùa bên cạnh. Đúng là đi dã ngoại có khác, ai cũng háo hức. Chỉ có tôi là không tài nào hòa mình vào cái không khí ấy, mới ngồi trên tàu thôi mà đã thấy mệt nhoài. Lúc nào cũng vậy. Cứ mỗi lần đi chơi hay dã ngoại, tôi lại không chung nhịp được với mọi người. Cảm giác chỉ có mình mình lạc lõng, đứng bên lề tất cả.

Tôi cứ dán mắt vào điện thoại, nhưng đừng nói là hồi âm, đến cái dấu “đã đọc” cũng chẳng thấy đâu. Chán nản, tôi đành cất máy vào túi.

Người tôi nhắn tin dĩ nhiên là Iori. Chẳng có chuyện gì quan trọng, chỉ là tôi muốn có một sợi dây kết nối nào đó với em, dù là nhỏ nhất. Tôi đã đinh ninh là mình sẽ được ngồi cạnh Iori, nhưng thằng Shin đã tự ý xếp chỗ, dập tắt luôn hy vọng của tôi. Chắc đây là trò trả đũa của nó vì tôi đã bỏ cuộc trong trận chiến Valentine vừa rồi.

Nhân tiện nói về kết quả trận chiến sô-cô-la đó, Kanzaki-kun đã giành chiến thắng áp đảo.

Nguyên nhân là vì, những người định tặng sô-cô-la nghĩa lý cho Shin cuối cùng lại chẳng ai tặng cả. Hình như mạng lưới thông tin của con gái đáng sợ thật, chuyện bọn tôi cá cược đã bị lan truyền rộng rãi. Nghe nói, người duy nhất tặng sô-cô-la cho Shin chỉ có mình Mashimo... Theo một cách nào đó, tôi thấy câu chuyện đã đi theo một chiều hướng tốt đẹp.

Tóm lại, nhờ Shin về bét mà vụ hình phạt cũng được hủy luôn. Đúng là một kết cục không thể nào đẹp hơn.

「Này, Masaki-kun nghĩ sao?」

Mashimo Shino, người đang ngồi đó, hỏi tôi lúc tôi đang lơ đãng nhìn ra ngoài. Vốn dĩ chỗ của cô ấy không phải ở đây, nhưng từ lúc biết dãy ghế này còn trống một chỗ, không hiểu sao cô ấy đã ngồi lì ở đây từ lúc nào không hay.

「……Hửm? Về thời điểm đi dã ngoại à?」

「Đúng vậy đó.」

「Chắc là vì tháng Hai sẽ không bị trùng lịch với các trường khác? Mùa thi cử thì thường chẳng trường nào tổ chức đi chơi cả.」

「À, ra vậy. Trường mình cũng không nặng vụ ôn thi nước rút, nên chắc các thầy cô cũng rảnh.」

Shin gật gù đồng tình.

──Thi cử. Dù muốn hay không, nó cũng là dấu hiệu cho thấy những ngày tháng cao trung sắp kết thúc. Chỉ còn chưa đầy một năm nữa là thi, vậy mà tôi vẫn chưa quyết định được mình muốn vào trường nào. Vì bao nhiêu chuyện cứ ập đến, tôi chẳng còn tâm trí đâu mà nghĩ tới tương lai. Iori có vẻ cũng muốn học lên đại học, nhưng chúng tôi chưa bao giờ nói chuyện cụ thể với nhau về việc đó.

Còn Shin thì sao nhỉ? Tôi thoáng nghĩ đến việc hỏi thử, nhưng rồi lại thôi. Nghĩ lại thì, tại sao mình lại phải bàn chuyện đó giữa chuyến dã ngoại cơ chứ.

「Tao đi vệ sinh một lát.」

Dù chẳng buồn đi chút nào, tôi vẫn viện cớ rồi rời khỏi chỗ. Tôi đi qua cánh cửa tự động, tựa người vào cửa nối toa tàu thì tình cờ có chị bán hàng đi ngang qua, nên tôi tiện tay mua một chai trà.

Vừa nhấp ngụm trà, tôi vừa thầm thở dài. Cứ ì à ì ạch thế nào ấy. Cảm giác bị bỏ lại phía sau này thật khó chịu.

Từ xưa đã vậy rồi. Những chuyến đi chơi, dã ngoại hồi tiểu học và trung học... tôi chẳng bao giờ bắt kịp nhịp độ của mọi người, lúc nào cũng có một sự dửng dưng lạnh nhạt. Và tương ứng với thái độ đó, tôi chẳng có lấy một kỷ niệm vui vẻ nào.

Lần này phải khác. Nhất định phải khác. Mình phải tạo ra những kỷ niệm thật đẹp.

Khi tôi tự nhủ với lòng mình như vậy và định quay về chỗ, Iori vừa hay bước ra từ cửa tự động.

「A, Masaki-kun. Em giờ mới để ý LIME... xin lỗi anh nhé?」

「À không, không sao đâu.」

「Nhưng mà, hiếm thấy thật đấy.」

「Chuyện gì cơ?」

「Việc Masaki-kun, lại đi spam sticker như vậy.」

Tôi cứng họng. Vì muốn được hồi âm mà tôi đã gửi sticker liên tục. Giờ nghĩ lại mới thấy hối hận. Đúng là trẻ con thật.

「Anh thấy cô đơn à?」

「Đâu có... không phải thế.」

「Hửm?」

Iori nở một nụ cười tinh nghịch, ghé sát mặt vào nhìn tôi. Tôi bất giác lảng đi, và em liền dùng ngón tay chọc nhẹ vào má tôi.

「Dễ thương ghê đó.」

Iori mỉm cười, một nụ cười có chút gì đó rất người lớn. Chắc bản thân em không nhận ra, nhưng nụ cười ấy có phần gợi cảm. Kể từ “sau lần đó”, em thỉnh thoảng lại bất ngờ khiến tim tôi đập loạn nhịp như thế này, phiền phức thật.

Hôm trước Shin có nói bâng quơ, nhưng đúng là dạo này Iori đã trở nên trưởng thành hơn hẳn.

「Chuyện của anh không sao. Còn em thì sao?」

「Em cứ mải nói chuyện nên giờ khát nước quá...」

「À... xe bán hàng thì vừa đi sang toa bên kia rồi.」

Nghe tôi nói, Iori trông tiu nghỉu.

「Vậy à. Làm sao giờ...」

「Nếu là trà thì anh cho em này?」

Tôi đóng nắp chai lại rồi đưa cho Iori.

「Có được không anh?」

「Của em đó. Anh cũng không khát lắm.」

「Vậy thì, em xin nhé.」

Nói rồi, em mở nắp chai và đưa lên miệng uống.

Trong thoáng chốc, tôi đã giật mình khi nghĩ đến nụ hôn gián tiếp. Nhưng rồi lại tự thấy mình ngớ ngẩn. Chúng tôi đã hôn trực tiếp không biết bao nhiêu lần rồi, giờ mà vẫn loạn nhịp vì chuyện cỏn con này thì đúng là tôi có vấn đề. Em uống khoảng một phần ba rồi đóng nắp lại.

「Cảm ơn anh.」

Iori vừa nói vừa mỉm cười với tôi. Nụ cười ấy quả nhiên vẫn có chút gì đó rất thu hút, đôi môi hơi ướt trông thật gợi cảm, khiến tôi bất giác dán mắt vào.

Tôi chợt nhớ lại cảnh tượng hôm đó. Iori ngồi trên người tôi, rồi từ đó hôn tới tấp... Thôi, không nghĩ nữa. Lại có cảm giác kỳ lạ mất.

「Này, Masaki-kun đã đến Kyoto bao giờ chưa?」

「Cũng đi rồi. Khoảng hai lần.」

Lần đầu là đi dã ngoại hồi tiểu học, lần hai là đi cùng gia đình vào hè năm cấp hai. Cả hai lần đều chẳng để lại ấn tượng gì sâu sắc.

「Đối với Iori thì cứ như về quê nhỉ?」

「Vâng... nói là quê thì em cũng không rành lắm, nhưng vì nhà ông ngoại em cũng ở đó nên cũng khá thân thuộc.」

Nhà ông ngoại à. Tôi nhớ không lầm thì mộ của bố mẹ em cũng ở Kurama, Kyoto. Dù sao thì ngày tự do hai đứa cũng có thể đi cùng nhau, nếu có thời gian, hay là mình thử đến đó xem sao. Mặc dù tôi cũng chẳng biết cái nơi tên Kurama đó ở đâu.

「A. Nhắc mới nhớ, chắc là bạn thân của em sẽ đến gặp em đó. Nên là, có thể em sẽ hơi phấn khích một chút.」

「Hể... ngày thường mà cũng đến được à? Tốt quá nhỉ.」

「Vâng. Từ lúc chuyển lên Tokyo em chưa gặp lại bạn ấy lần nào, nên em mong lắm.」

Đôi mắt Iori sáng lấp lánh, nhưng trong lòng tôi lại dấy lên một cảm giác phức tạp. Bạn bè cũ của Iori... những người biết một Iori mà tôi không hề biết.

Nghĩ đến đó, tôi lại cảm thấy cô đơn một cách kỳ lạ. Có lẽ đây chính là cảm giác bị cho ra rìa. Iori mà tôi biết chỉ là Iori của bốn tháng qua, còn về Iori của trước đó, tôi gần như chẳng biết gì cả. Ngay cả chuyện em có một người bạn thân, hôm nay cũng là lần đầu tôi được nghe.

Nhưng tôi cũng hiểu rằng, chắc chắn em không có ác ý gì, chỉ đơn giản là không có dịp để nói. Và, những chuyện về Iori mà người bạn đó không biết, thì chắc chắn tôi lại biết.

「Ừm, thế nên là... em đã lỡ kể cho Haruka về Masaki-kun rồi. A, Haruka là tên bạn thân của em đó ạ.」

「Chuyện của anh?」

「Vâng... là chúng mình đang hẹn hò.」

Nói xong, có lẽ vì xấu hổ, em liền quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.

「V-vậy à. Cậu ấy nói gì không?」

「Bạn ấy bảo muốn xem mặt. Bạn ấy có nhờ em gửi ảnh, nhưng vì ngại quá nên cuối cùng em đã không gửi...」

Nghe vậy, tôi cũng đâm ra căng thẳng. Lỡ bị chê là một thằng không xứng, thì tôi biết phải làm sao đây. Chắc tôi sẽ suy sụp không gượng dậy nổi mất.

「Mong được gặp bạn ấy sớm quá...」

Mặc kệ nỗi lo của tôi, Iori vui vẻ thì thầm. Biết đâu, lý do Iori và Shougo tham gia chuyến dã ngoại này cũng là vì muốn gặp lại bạn bè cũ.

Nhìn gương mặt nghiêng của em, tôi bất giác nghĩ vậy.