Hành Trình Cùng Em

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cơm Chiên Đại Vượt Ngục

(Đang ra)

Cơm Chiên Đại Vượt Ngục

Elbow

Màn cao trào là cơn mưa thiên thạch 1.000 đĩa cơm chiên trút xuống đầu cai ngục! Một tác phẩm đoạt giải Nhất đầy thuyết phục trong số 1.

1 3

Lãnh Chúa Lạc Quan Và Cuộc Phòng Thủ Nhàn Nhã: Ma Thuật Sản Xuất Biến Ngôi Làng Vô Danh Thành Pháo Đài Mạnh Nhất

(Đang ra)

Lãnh Chúa Lạc Quan Và Cuộc Phòng Thủ Nhàn Nhã: Ma Thuật Sản Xuất Biến Ngôi Làng Vô Danh Thành Pháo Đài Mạnh Nhất

Sou Akaike

Liệu pháo đài mà cậu tự tay xây dựng từ những bức tường đầu tiên có thể mang lại cho cậu một cuộc đời đáng sống hơn thứ ma pháp chiến đấu mà mọi người tôn sùng hay không?

1 4

Kìa, bạn gái của mày vừa đi ngang qua đó

(Đang ra)

Kìa, bạn gái của mày vừa đi ngang qua đó

Anh họ Jerry

Trong mắt anh, em vẫn là người đẹp nhất.*Main rác:/

3 3

Dare ga Watashi no Yuri nano ka!?

(Đang ra)

Dare ga Watashi no Yuri nano ka!?

Yuuki Rin

Một câu chuyện hài lãng mạn về việc 『Hoàn toàn không đoán được ai đang thích mình』!

23 426

Howling Blaze: Kiếm Sĩ Tang Viêm và Ma Nữ Bất Diệt

(Đang ra)

Howling Blaze: Kiếm Sĩ Tang Viêm và Ma Nữ Bất Diệt

Shimizu Yuu

Loạt tác phẩm hành động giả tưởng "Ma pháp cộng sự x Kiếm vũ chiến đấu" được trình làng bởi bộ đôi tác giả Shimizu Yuu và họa sĩ Tohsaka Asagi, xin chính thức được mở màn!

14 4

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Chương 09: Chuyến đi học đầy rắc rối - Chương 9-3: Em cũng đã đổi thay

Sau khi tận hưởng khoảng thời gian tự do ngắn ngủi ở Ga JR Kyoto (dù Nakama-san có vẻ không hài lòng vì thời gian quá ít), chúng tôi lại tập trung và đi thẳng đến Tháp Kyoto.

Tôi lững thững lê bước trong Tháp Kyoto, một mình một cõi gặm nhấm nỗi bực dọc.

「Này Asou, bớt càu nhàu đi xem nào.」

Shin vừa xoa xoa cái bụng vừa ăn no một cú đấm trừng phạt của tôi lúc nãy, vừa lên tiếng bắt chuyện.

「Tao có càu nhàu đâu.」

Tôi đáp lại với vẻ mặt nặng như chì, lề mề lê bước ở cuối hàng.

“Thế mà bảo không càu nhàu à,” Shin lầm bầm rồi đi song song bên cạnh tôi. Chị hướng dẫn viên đang giải thích gì đó, nhưng tôi chẳng nghe lọt tai chữ nào. Bảo thôi bực là bực được ngay thì đã chẳng phải khổ.

Nguyên nhân khiến tôi cau có, dĩ nhiên là do đám bạn Kansai của Iori.

Đầu tiên là gã khổng lồ và anh chàng đội bóng đá. Lúc chúng tôi mua sắm xong ở Ga JR Kyoto rồi quay lại đón Iori, hai người đó đã phán một câu xanh rờn, 『Nếu mày làm Asamiya khóc thì bọn tao sẽ lên tận Tokyo xử mày đấy』, còn không quên khuyến mãi thêm một cái lườm sắc lẻm. Bọn mày nghĩ mình là ai chứ, tôi chỉ muốn gào lên như vậy. Đúng là đối với Iori, họ có thể là những người bạn quan trọng, nhưng với tôi thì họ hoàn toàn là người dưng nước lã. Chẳng có lý do gì tôi phải nghe những lời lẽ trịch thượng như vậy.

Tiếp theo là Shougo. Xem ra sau đó cậu ta đã bị hai người kia trút giận, và giờ thì mọi bực tức đó đều đổ lên đầu tôi. Vốn dĩ Shougo đã chẳng có thiện cảm gì với tôi, nay lại thêm vụ này thì mối quan hệ của chúng tôi càng thêm tồi tệ. Dù bề ngoài cậu ta không nói gì, nhưng thái độ thì khỏi phải nói, căng như dây đàn.

Và người khiến tôi tức tối nhất chính là—Sakakibara Haruka. Con nhỏ đó, biết rõ Miyashita và Hishida sẽ phản ứng thế nào, vậy mà vẫn cố tình tuyên bố Iori đã có bạn trai.

Rõ ràng là Iori không hề có tình cảm yêu đương với Miyashita và Hishida, nhưng nghe nói hai người đó vẫn không thể từ bỏ hay tỏ tình. Kể cả sau khi Iori chuyển trường, mọi chuyện vẫn không thay đổi, trông đến là thảm hại, nên cô ta mới nói là đã dựng lên một màn kịch như vậy để họ từ bỏ.

Sau khi hai người kia đi khỏi, Sakakibara Haruka đã lén thì thầm với tôi như vậy. Nghe nói cô ta đã được Iori kể đủ thứ chuyện về tôi từ trước, nên chỉ cần nhìn qua là biết ngay tôi chính là người bạn trai đó.

Chuyện đó cũng đủ khiến tôi bực mình rồi, nhưng nếu nghĩ là để không làm khó Iori, người hoàn toàn không nhận ra hai người kia thích mình, thì tôi cũng có thể tạm chấp nhận.

Thế nhưng, điều tôi tuyệt đối không thể chấp nhận được, là việc Sakakibara Haruka đang đi cùng đoàn của chúng tôi. Nghe nói chính cô ta đã xin phép giáo viên chủ nhiệm của lớp tôi và được cho phép đi cùng chỉ trong hôm nay. Đúng là đồ mặt dày xứ Kansai, đáng sợ thật.

Dĩ nhiên, chắc họ cũng không có ý định cho cô ta lên xe buýt, nên có lẽ cô ta sẽ chỉ đi cùng đến hết chuyến tham quan Tháp Kyoto này thôi. Nhưng với cái không khí này, có khi ngày mai vào buổi tự do cô ta cũng mò đến. Ngay cả bây giờ, cô ta cũng đang dính lấy Iori như sam, lại còn bắt đầu tay bắt mặt mừng với đám bạn trong lớp tôi nữa. Thêm vào đó, nhờ có Sakakibara Haruka ở giữa, Iori có vẻ cũng không còn ngại ngùng khi đứng cạnh Shougo, nên từ nãy đến giờ ba người họ cứ tíu tít không ngớt.

Bảo tôi đừng bực trong hoàn cảnh này mới là chuyện lạ. Tôi hiểu Iori là một sự tồn tại quan trọng đối với Sakakibara Haruka, nhưng tôi chẳng thấy vui vẻ chút nào.

Chỉ có Iori là nhận ra tôi đang không vui, nên từ nãy đến giờ em cứ liếc mắt nhìn về phía này, nhưng có lẽ vì vướng Sakakibara Haruka nên không thể qua được.

Lẽ ra, người đang đứng cạnh Iori lúc này phải là tôi mới đúng. Nghĩ đến đó, tôi lại thấy bực bội. Và cơn bực bội đó lại kéo theo một cơn bực bội khác, rằng tại sao đi dã ngoại mà mình lại phải bực bội chứ. Đúng là một vòng luẩn quẩn.

Chậc, chán không chịu nổi. Biết thế này đã chẳng đi chuyến dã ngoại này cho rồi. Tôi lẩm bẩm một mình.

Sau khi tham quan Tháp Kyoto xong, lại phát sinh sự cố là xe buýt vẫn chưa đến. Hình như là do có chút nhầm lẫn trong khâu liên lạc với công ty xe buýt, nên chúng tôi được cho thêm ba mươi phút tự do.

Vài học sinh tỏ ra uể oải, nhưng chúng tôi thì lại thấy may, vì lúc nãy chưa kịp xem xét kỹ lưỡng.

Sakakibara Haruka vẫn chưa về, nên Iori không ở cạnh tôi. Đành bó tay, tôi lủi thủi một mình đi xem các cửa hàng lưu niệm thì Mashimo Shino, đang ở cửa hàng phía trước, vẫy tay gọi tôi. Bên cạnh cô ấy là Nakama-san.

「Này, Masaki-kun. Đừng có dỗi mãi thế, qua đây đi.」

Cái kiểu nói chuyện lúc nào cũng như đổ thêm dầu vào lửa, tôi thầm bực bội, nhưng vẫn đi về phía cửa hàng đó.

「…Tớ có dỗi đâu?」

「Rồi rồi, biết rồi. Xem quà lưu niệm có khi lại đổi tâm trạng đó?」

Con nhỏ này đang kiếm chuyện với mình à?

Tôi thoáng nghĩ vậy, nhưng cũng chẳng hơi đâu mà chấp nhặt kiểu trẻ con.

「Shin đâu?」

「Shin à? Lúc nãy tớ thấy cậu ta ở chỗ Iori đó. Chắc tại Haruka-chan dễ thương nên qua đó nịnh nọt rồi chứ gì?」

Mashimo trông có vẻ hơi không vui.

Ra là vậy, mấy lời nói xóc họng lúc nào cũng nhắm vào mình là để trút giận đây mà. Shin đúng là nhanh chân thật. Không biết cái thằng huênh hoang sẽ cưa đổ Nakama-san trong chuyến dã ngoại này là thằng nào nhỉ? Chán chẳng buồn nói.

「Haruka-chan đã tự ý tham gia chuyến dã ngoại của bọn mình thì cũng thôi đi, nhưng Iori cũng vậy nữa. Dù gì thì bây giờ cũng khác trường rồi, tớ nghĩ từ chối cũng được mà.」

Xem ra Mashimo cũng cảm thấy hơi khó chịu. Tôi cũng muốn đồng tình, nhưng dù sao đó cũng là bạn thân lâu ngày không gặp. Chắc họ cũng có nhiều chuyện muốn nói, và cũng muốn ở bên nhau. Chuyện đó thì khác với tình bạn của con trai nên tôi không hiểu rõ, nhưng tôi tự nhủ chắc là như vậy. Không, là tôi đang cố gắng để hiểu.

Nakama-san, người đứng giữa tôi và Mashimo, chợt lên tiếng.

「Trường hợp của Asamiya-san, chắc là khó từ chối lắm nhỉ? Cậu ấy lúc nào cũng nghĩ cho người khác mà…」

Tôi và Mashimo ngạc nhiên nhìn về phía Nakama-san. Hiếm khi nào cô ấy lại nhận xét về người khác như vậy. Trông cô ấy có vẻ không quan tâm đến chuyện của người khác, nhưng nghĩ lại thì, từ lần tôi không nói chuyện với Iori, có lẽ cô ấy thực chất lại là người rất hay để ý đến xung quanh.

「A, cái này dễ thương này.」

Cô ấy chẳng hề để tâm đến ánh mắt ngạc nhiên của chúng tôi, cầm lấy một chiếc móc khóa hình nhân vật độc quyền của Kyoto (một con vật khó tả hình thù) rồi chìa ra cho hai chúng tôi xem.

「Dễ thương đúng không?」

Cô ấy vừa nói, vừa nở một nụ cười hiếm hoi về phía chúng tôi.

「Ơ, ừm. Dễ thương.」

Tôi thoáng giật mình rồi đồng ý.

Thỉnh thoảng Nakama-san lại khiến tim tôi hẫng đi một nhịp, phiền thật, nhưng đồng thời tôi cũng nhận ra rằng dạo gần đây, những lúc chán nản tôi lại thường được cô ấy cứu giúp. Điều đó khiến tôi nghĩ rằng, Nakama-san cũng có cách quan tâm đến mọi người xung quanh của riêng mình.

Cuối cùng, ba chúng tôi mua ba chiếc móc khóa cùng loại nhưng khác màu rồi đi đến điểm tập trung.

◇◇◇

「Lúc nãy… em xin lỗi nhé?」

Trên xe buýt di chuyển, Iori đã đổi chỗ cho Shin để ngồi cạnh tôi. Ngay khi chị hướng dẫn viên vừa kết thúc lời giới thiệu, Iori đã lên tiếng.

「Không sao đâu, anh không để tâm đâu. Mà Sakakibara-san ngày mai cũng đến à?」

Tôi hỏi ngay điều mình quan tâm nhất. Nếu ngày mai cô ta lại đến, chắc tôi sẽ ngán ngẩm lắm. Nhưng, em đã lắc đầu.

「Không ạ. Bạn ấy nói muốn đến, nhưng em từ chối rồi.」

「…Vậy có sao không?」

Tôi lại đâm ra lo lắng, không biết làm vậy có khiến tình bạn của họ rạn nứt không. Có lẽ cuối cùng thì tôi cũng là một kẻ thiếu quyết đoán.

「Tại vì, chuyến dã ngoại của trường Fujisaka bạn ấy đi rồi mà. Bây giờ em đang ở trường Sakuragaoka, nên em muốn dành thời gian với mọi người ở trường Sakuragaoka chứ, đúng không? Với lại, em đến đây không phải là để gặp Haruka.」

Trong lòng, tôi đã rất ngạc nhiên trước câu trả lời đó. Tôi không ngờ Iori lại từ chối. Hơn nữa, tôi cũng ngạc nhiên khi biết em tham gia chuyến đi này là vì trường Sakuragaoka, chứ không phải để gặp bạn bè. Có nghĩa là, Iori không hề cả nể như tôi và Nakama-san vẫn tưởng.

「Ủa, không phải à?」

「Không phải đâu ạ. Haruka đến là vì tình cờ hôm trước nói chuyện điện thoại có nhắc đến chuyến dã ngoại thôi.」

Ban đầu bọn em cũng không có kế hoạch gặp nhau đâu, em nói thêm. Nghĩ kỹ lại thì, dù là Kansai và Kanto, cũng chẳng cần phải cố tham gia vào chuyến dã ngoại của trường khác chỉ để gặp bạn bè. Chỉ cần một trong hai người đến thăm vào kỳ nghỉ xuân hay nghỉ hè là được.

「Với lại…」

Trong lúc tôi đang tự mình suy ngẫm, Iori lại tiếp tục bằng một giọng nhỏ như đang tự nói với mình.

「Những lúc cần từ chối thì phải từ chối dứt khoát… nếu không, em sợ lại giống như lần trước, em không muốn thế.」

Giống như lần trước… tôi thoáng suy nghĩ rồi nhớ ra. Là vụ Pocky Kiss tháng trước. Đúng là một phần nguyên nhân của vụ đó cũng là do sự cả nể của Iori.

Thế nhưng, nghĩ đến việc vụ việc đó vẫn còn hằn sâu trong tâm trí Iori, lòng tôi lại nhói lên. Giá như em có thể quên đi. Giá như em không cần phải dùng một quá khứ tồi tệ như vậy để làm kim chỉ nam cho mình.

「Nhưng mà, em lại làm anh có cảm giác không vui… thật sự,」

「Không có đâu. Anh không hề cảm thấy không vui.」

Tôi ngắt lời xin lỗi của em, rồi nhẹ nhàng đặt tay mình lên bàn tay em đang đặt trên đùi.

「…Cảm ơn anh.」

Em dùng cả hai tay bao lấy tay tôi, rồi nở một nụ cười nhẹ nhõm.

Từ lúc đến Kyoto tôi cứ bực bội mãi, nhưng chỉ cần một nụ cười này là mọi thứ đều tan biến. Tôi đúng là một thằng con trai đơn giản.