Sau Tháp Kyoto, chúng tôi bị lùa đi một vòng quanh Chùa Bạc với Chùa Vàng, rồi cuối cùng cũng được về nhà trọ. Hoạt động tập thể ở Kyoto chỉ có vậy, còn lại thì tự đi mà viết báo cáo. Một chuyến dã ngoại khá là tự do, nếu không muốn nói là buông lỏng.
Thế nhưng, trên đường đi tôi lại nổi điên thêm một lần nữa, và cơn bực đó vẫn âm ỉ cho đến tận bây giờ.
Ngày đầu tiên kết thúc một cách tồi tệ, giờ cả bọn đã về phòng. Bữa tối xong từ lâu, giờ là lúc tắm rửa, nhưng vì lớp tôi được ưu tiên tắm sớm nên cả lũ đang nằm ườn ra chờ đến giờ tắt đèn.
Ở nhà tắm, thằng Shin đã thử cái trò nhìn trộm kinh điển, nhưng nghe bảo là chẳng có kẽ hở nào. Thật khó nói, với tư cách là bạn trai của Iori, tôi nên mừng vì điều đó, hay với tư cách là một thằng con trai, tôi nên thấy tiếc hùi hụi đây.
「Không có lỗ nào để nhìn trộm thì cũng tiếc thật, nhưng mà... thôi, hôm nay có màn tấu hài của mày nên cũng tạm.」
Shin vỗ bôm bốp vào lưng tôi. Tôi chỉ biết lườm nó một cái cháy mặt rồi tiếp tục sấy tóc.
Cơn điên thứ N trong ngày của tôi bùng lên chính là lúc trên xe buýt. Chẳng hiểu sao, mấy bà tám ngồi ghế sau lại lắm chuyện phát hiện ra tôi và Iori đang nắm tay, rồi còn ngu ngốc tới mức loa lên cho cả xe biết. “Nhờ ơn” họ mà không khí trên xe ngay lập tức biến thành một màn cười cợt trêu chọc tập thể. Tôi thì bị đám con trai (trừ thằng Shin) lườm cho rách mắt, và kể từ đó cũng chẳng nói chuyện được với Iori nữa.
Tôi đã cố nín nhịn, tự an ủi rằng đến Chùa Vàng mọi chuyện sẽ khác, nhưng không. Vừa vào tham quan, tôi bị tống cổ khỏi nhóm con trai, Iori cũng bị đẩy ra khỏi nhóm con gái, rồi hai đứa bị ép phải đi cùng nhau. Cả lớp thì cứ như xem kịch, đứng từ xa quan sát. Chuyện này chẳng khác gì bắt nạt hội đồng. Nếu được tự nguyện đi riêng, có lẽ chúng tôi đã rất vui. Nhưng bị cả đám trêu chọc không ngớt thế này thì vui thế quái nào được.
Đúng là một chuyến dã ngoại như cứt. Tôi đặt máy sấy tóc xuống, rồi lại thở dài. Không biết từ giờ đến lúc về tôi còn phải thở dài bao nhiêu lần nữa đây. Nhưng không chỉ có vậy. Tôi có một linh cảm mãnh liệt rằng sắp có chuyện gì đó còn khốn nạn hơn, tàn khốc hơn sắp ập đến. Tôi không biết đó là gì, nhưng lần tới, tôi nhất định sẽ chuồn lẹ. Tôi tự nhủ với thằng mình trong gương.
Việc chia phòng thì đám con trai chúng tôi sướng hơn hẳn. Khoa Ngoại ngữ chỉ có tám thằng đực rựa, nhưng được chia làm hai phòng. Trong khi đó, ba mươi hai nữ sinh lại bị nhét vào bốn phòng. Tóm lại, các bạn nữ phải chen chúc tám người một phòng, nhưng có vẻ họ chẳng phàn nàn gì, cho rằng đi dã ngoại càng đông càng vui.
Phòng tôi có Shin, Shougo, và Mishima, một cậu bạn tôi không hay nói chuyện. Mishima là fan của đội Hanshin Tigers và khá thân với Shougo. Tôi thấy cách xếp phòng này cũng ổn. Bốn thằng còn lại của Khoa Ngoại ngữ toàn là lũ tôi ghét, và chúng nó cũng ghét tôi. Ngủ chung với tụi nó thì có mà thức trắng đêm.
Lúc tôi không để ý, Shin và Shougo đã biến đi đâu mất, để lại tôi chán như con gián. Chẳng có gì để nói với Mishima, tôi đành lết xuống sảnh giết thời gian.
Dưới sảnh, vài học sinh đang lượn lờ trước cửa hàng lưu niệm hoặc máy bán hàng tự động. Dĩ nhiên chẳng ai mặc đồng phục, tất cả đều vận đồ thể thao hoặc yukata của nhà trọ. Tôi cũng đang mặc đồ thể thao. Trong phòng chờ, tôi còn bắt gặp vài cặp nam nữ trông như đang hẹn hò, tíu tít chuyện trò.
「Chà chà... vui vẻ quá nhỉ.」
Tôi lẩm bẩm câu cà khịa đó, mua một lon nước rồi lủi thủi uống một mình thì vai bị đập một cái bốp. Quay lại, tôi thấy Mashimo Shino trong bộ yukata của nhà trọ.
「Làm gì mà mặt mày ủ rũ thế kia!」
「Kệ tôi.」
「Được cả lớp chúc phúc cho rồi còn gì, làm cái mặt hạnh phúc hơn chút đi xem nào.」
「Tao giết mày một lần nhé.」
Chúc phúc cái con khỉ. Chẳng vui vẻ gì, cũng chẳng có gì đáng mừng. Nếu định chúc phúc, thì làm ơn để cho tôi yên.
「Nói thế mà được à~?」
「Hả?」
Tôi nghiêng đầu nhìn Mashimo, người đột nhiên nhoẻn miệng cười đắc ý. Tôi không nhớ là mình có điểm yếu nào bị con nhỏ này nắm thóp cả.
「Người ta đã có lòng định rủ cậu qua phòng bọn tớ, mà cái thái độ đó là sao?」
「Ai thèm.」
「Hể? Cậu quên là Iori chung phòng với tớ à?」
Iori… Tai tôi giật nảy lên khi nghe từ khóa đó. Muốn đi. Thật tâm là rất muốn đi.
「Giờ thì sao nào? Hơi muốn đi một chút rồi đúng không?」
Không phải một chút. Mà là rất, rất nhiều.
「Nghĩ gì chứ. Đi mà rủ thằng Shin ấy. Chắc nó vẫy đuôi tít mù lên cho mà xem.」
「Tiếc quá! Shin, Shougo-kun, với cả Kanzaki-kun cũng đang ở đó rồi.」
「Hả?」
Thảo nào cả lũ biến mất khỏi phòng. Dám đi mà không rủ mình một tiếng… bực thật chứ. Mà khoan, Shougo đi được thì tại sao chỉ có mình tôi bị bỏ lại? Không thể chấp nhận được. Lôi người ta ra làm trò cười chán chê rồi giờ lại cho ra rìa là sao?
Mà tại sao cả Kanzaki-kun cũng ở đó? Cậu ta mà mò sang phòng con gái lớp khác thế này, tôi có cảm giác mối quan hệ với Futaba-san sắp toang đến nơi rồi.
「Đi chứ?」
「Thì… qua một chút thôi.」
「Phải thế chứ!」
Vài giờ sau, tôi đã hối hận đến mức muốn đập đầu vào tường vì quyết định này. Không, phải nói là ngay sau đó tôi đã hối hận rồi. Lẽ ra tôi nên hỏi cho kỹ danh sách những người có trong phòng của Mashimo trước khi đi.
◇◇◇
「Iori ơi, tớ dẫn Masaki-kun đến rồi đây~!」
Ngay khi Mashimo vừa vào phòng và oang oang lên câu đó, những tiếng trêu chọc lại rộ lên, và tôi hối hận ngay tắp lự. Nhưng lý do không chỉ có vậy. Thằng Shin đang chơi bài quay sang nhìn tôi với vẻ mặt khó xử, rồi hất cằm về phía cô gái đang ngồi bên phải. Trong lúc tôi còn đang thắc mắc tại sao mình bị bỏ lại mà còn phải nhận cái vẻ mặt đó, tôi nhìn theo hướng nó chỉ và hiểu ra ngay tại sao nó không rủ tôi.
──Shirakawa Rio. Cô gái đã từ chối tôi một cách phũ phàng hồi tháng Sáu năm ngoái. Không chỉ thế. Dường như từ chối thôi chưa đủ, nửa năm sau cô ta còn đột nhiên đi rêu rao chuyện tôi tỏ tình, rồi kiếm cớ gây sự bảo tôi “đừng có đắc chí”. Tóm lại, một người cực kỳ căm ghét tôi.
Ánh mắt chúng tôi vừa chạm nhau, cô ta liền quay đi như một phản xạ có điều kiện. Iori thì ngượng đến mức không dám nhìn tôi. Cái tình huống quái quỷ gì đây? Địa ngục trần gian à? Mà này Mashimo, biết thừa chuyện của tao với Shirakawa mà sao còn lôi tao đến đây? Hay là do não cá vàng nên quên béng mất rồi?
「...A, xin lỗi. Thôi tao về đây.」
Ngoài lựa chọn đó ra, còn cách nào khác đâu? Đây là phương án an toàn nhất, không gây ra bất kỳ sóng gió nào. Khi tôi nói vậy, tôi có cảm giác Iori thoáng lộ vẻ ngạc nhiên, xen lẫn chút tiếc nuối.
「Thôi nào, thôi nào, cậu nói mấy lời mất hứng thế nên Iori mới buồn kia kìa! Con bé mong cậu qua suốt đó.」
「T-tớ có mong đâu!」
Một cô bạn trong lớp tinh ý bắt được vẻ mặt của Iori liền la lên. Iori, như thường lệ, vội vàng phủ nhận, nhưng chỉ càng đổ thêm dầu vào ngọn lửa trêu chọc.
「Đấy, thấy chưa, nên Masaki-kun cũng vào nhanh đi.」
Mashimo đẩy mạnh vào lưng, ép tôi ngồi xuống cạnh Iori. Dĩ nhiên, Iori đang cúi gằm mặt vì xấu hổ, nên chúng tôi chẳng thể nói chuyện được.
Chỉ có sự khó xử bao trùm. Có thể những người xung quanh thấy vui, nhưng với những người trong cuộc như chúng tôi thì đây đúng là một cực hình. Phải nói gì đó thôi.
「...Chào. Cậu… khỏe không?」
「Ư-ừm. Tớ khỏe.」
Cuộc đối thoại gượng gạo đó lại càng khiến cả phòng được một trận cười no nê.
「Ê, hai người này tấu hài quá đi mất! Dễ thương ghê!」
「Ngây thơ thật đấy. Tớ cũng muốn được như vậy.」
Hài cái đầu mấy người. Chẳng có gì vui cả. Ngây thơ cái nỗi gì. Nói cho mà biết nhé, bọn này đã làm hết những chuyện người lớn rồi đấy. Dù ở đây không thể nói toạc ra được.
Sau đó, màn trêu chọc vẫn tiếp diễn không ngớt. Trêu thì cũng được thôi, nhưng làm ơn đừng quên Shougo đang ngồi ngay kia.
Ai đó để ý đến cái mặt đang tức đến tím tái của cậu ta giùm đi. Làm ơn đấy. Cả cái vẻ mặt vô cảm nhưng ánh mắt như muốn giết người của Shirakawa nữa. Có thể mấy người thấy vui, nhưng bên này thì dạ dày đang quặn thắt lại vì đủ thứ chuyện đây này.
Hanshin Tigers: Một đội bóng chày chuyên nghiệp nổi tiếng của Nhật Bản, có trụ sở tại vùng Kansai.