1-06
『Kim hữu hồ chủng thi bất tri kỳ thạch số. Chỉ vân nhị đấu tứ thăng uyển thi nhi vô dư, hựu vân tứ đấu nhị thăng uyển thi nhi vô dư. Vấn tổng thạch số đắc thuật như hà』
Nếu là bài này, vì không đọc được nên chẳng biết có giải được hay không, rốt cuộc có thể dùng cái cớ là “con không giải được” để lấp liếm cho qua chuyện.
“Cái đó nghĩa là, con cáo đi gieo hạt. Không biết số lượng bao nhiêu Thạch (Koku). Chỉ biết, nếu gieo mỗi lần 2 Đấu 4 Thăng thì không dư hạt nào. Lại nữa, nếu gieo mỗi lần 4 Đấu 2 Thăng cũng không dư hạt nào. Hỏi tổng số Thạch là bao nhiêu. Tìm giá trị nhỏ nhất. Nghĩa là như vậy đấy. Sao nào, có giải được không?”
Eh~~~~, tóm lại là tìm bội chung nhỏ nhất của 24 và 42 chứ gì? Là 4 x 6 x 7 thôi. Trong lúc đang suy nghĩ xem nên làm thế nào thì đáp án 168 đã lù lù hiện ra rồi. Chết dở, dễ quá thể. Giờ làm sao đây? Nên giải được hay không nên giải được đây? Hố hàng rồi---.
“...Là 168 ạ...”
Tôi miễn cưỡng trả lời, nhưng lại nhận được câu nói ngoài dự tính.
“Hm, tính bằng bàn tính thì ra số đó cũng không sai, nhưng nhà ngươi, không biết đơn vị Thạch (Koku) là gì sao”.
Lại một câu trả lời khó hiểu nữa. Hiểu được mặt ngôn ngữ, nhưng không hiểu ý ông ấy muốn nói gì. Dù không hiểu nhưng đoán qua lời nói thì, cái đáp án cuối cùng của phép toán mới là lời giải chính xác sao? Tức là, 168 Thăng thì bị tính là sai, phải là 1 Thạch 6 Đấu 8 Thăng mới được công nhận là đáp án đúng hả?
“Yên tâm đi. Thằng bé này chỉ là giỏi tính toán và gảy bàn tính nhanh thôi. Nếu là đứa trẻ có tài năng về Sanpou (Toán pháp), thì thuở nhỏ có những đứa thế này cũng không hiếm. Chẳng phải yêu ma quỷ quái hay Cáo nhập gì đâu. Dẫu nói vậy, giỏi bàn tính cũng là một tài năng đáng quý, không sai đi đâu được. Có thể nó thực sự có tài về Sanpou đấy, nhưng vẫn còn là trẻ con. Thời gian trôi qua, nếu thấy thực sự có tài năng thì hẵng đưa đến đây lần nữa. Ngôi đền này là nơi thế nào, nhà ngươi lớn lên ở Fuchu chắc cũng biết rõ rồi chứ.”
Nghe giọng điệu đó, tôi cứ tưởng tiếp theo ông ấy sẽ cười kiểu “Hohohoho”, ai dè không phải. Là “Gahahaha” cơ.
Xem chừng theo mạch này, giả thuyết “Cáo nhập” chỉ là do cha tự suy diễn. Dù sự thật là không phải Cáo mà là một ông chú đang nhập vào tôi. Và lại xuất hiện từ “Sanpou.” “Tam Phương? Tam Bảo? Tam Bao?.” Tổng hợp lại cuộc hội thoại với ông chú lần trước và ở đây thì là “Toán Pháp” (Sanpou) chăng? Đây quả là lúc nên tận dụng tối đa đặc quyền của trẻ con.
“Sanpou là gì ạ? Sao trên tường lại vẽ hình thế ạ? Cái đó là đề bài gì đó phải không ạ?”
Vừa mới thở phào nhẹ nhõm xong thì đừng có nhìn con trai bằng ánh mắt lườm nguýt thế chứ cha ơi, làm như con là trẻ hư không bằng. Nói không phải chứ, anh Yaichi còn nghịch ngợm hơn nhiều.
“Nếu thích tính toán thì sớm muộn gì cũng biết đến Sanpou thôi. Lúc đó cũng chưa muộn. Từ giờ đến đó hãy nghe lời cha mẹ, chăm chỉ giúp đỡ và học hành cho tử tế. Bức tường này gọi là Sangaku (Toán ngạch), là nơi các nhà toán học (Sanpouka) thuộc phái Sekiryu (Quan Lưu) vùng này dâng lên, chẳng hiểu sao sau đó lại có nhiều người ở khắp nơi bắt chước làm theo. Đó, không chỉ bức tường này đâu, cả mấy tấm thẻ gỗ Ema đằng kia nữa, cũng do các nhà toán học viết và dâng lên đấy.”
Ừm, ông ấy nói giọng dịu dàng thật đấy nhưng nhiều từ lạ quá, rốt cuộc tôi chẳng hiểu nội dung là gì. Với lại trả lời vào trọng tâm câu hỏi đi chứ. Tóm lại điều tôi hiểu được là, mấy hình vẽ ở đây, về cơ bản là đẹp.
Tạm thời thì công việc có vẻ đã xong. Bước ra khỏi tòa nhà, tôi liếc nhìn mấy tấm thẻ Ema, đúng là có vẽ hình thật. Cũng giống như cái tôi thấy bên trong, có viết chữ gì đó nữa. Họ treo mấy bài toán dùng hình vẽ này lên sao. Tại sao? Để làm gì?
Tôi hội ngộ cùng gia đình đang uống trà chờ đợi ở phố trước cổng đền, rồi cả nhà thẳng tiến về quê nội của cha. Cuộc gặp gỡ đầu tiên với ông bà nội, chú bác cô dì.
Kiếp trước tôi đã gặp bố mẹ hai bên nhiều lần. Lúc con trai tôi chào đời, ôi chao là kinh khủng. “Bao giờ mới về”, “Mau cho mẹ gặp cháu”, “Về nhanh lên”, “Gửi ảnh đây.” Đó là lúc tôi thấm thía ý nghĩa thực sự của từ tiến thoái lưỡng nan.
Nhưng có vẻ thế giới này thì khác. Cũng phải thôi. Điện thoại không, mail không, hình ảnh cũng không. Có bài hát “Tôi ghét cái làng này”, nhưng mức độ này còn hơn thế nữa. Dắt theo con nhỏ đi bộ hơn hai tiếng đồng hồ. Có việc thì ghé, không thì cũng chẳng dễ dàng gì mà ghé. Khoảng cách không hề thoải mái đến thế.
Có quá nhiều chuyện xảy ra khiến tôi chỉ thấy bối rối. Những lúc thế này chỉ có Mine là nhất. Tôi thay mẹ cõng Mine để được chữa lành tâm hồn. Cho con bé ngậm kẹo, nó vui hơn tôi tưởng. Mine mút cả ngón tay tôi, yêu không chịu được.
“Gì đó, nếu em không ăn kẹo thì để anh ăn hộ cho.” Đừng có phá đám giờ phút chữa lành của mấy đứa em chứ, Yaichi. Tôi im lặng từ chối.
Tôi bắt chuyện với cha để tìm chủ đề. “Ông lão ban nãy rốt cuộc là ai vậy ạ?”
Tôi bị mắng vì dám gọi tùy tiện là ông lão, nhưng nghe đâu cha từng học ở Terakoya của ngôi đền đó, ông ấy là sư phụ của cha, và giờ có vẻ là người quyền cao chức trọng nhất ở ngôi đền đó. Tất nhiên lúc cha còn đi học thì ông ấy chưa thành ông lão như bây giờ.
Trong lúc tôi đang phân vân xem có nên tiện thể hỏi “Sanpou” là gì hay không, thì có vẻ chúng tôi đã đến đích của ngày hôm nay: Quê nội của cha.
Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!
