Dùng tiền diệt phe Bảo thủ, dùng lý diệt phái Bài ngoại. — Nhân viên văn phòng cuồng hiệu suất chuyển sinh về thời Bakumatsu. Vì nội chiến tốn kém nên tôi sẽ dùng Toán học và Quỹ đen để viết lại lịch sử.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi Là Cán Bộ Của Văn Phòng Xuất Nhập Cảnh

(Đang ra)

Tôi Là Cán Bộ Của Văn Phòng Xuất Nhập Cảnh

chorokjwi

Xin Quý vị nêu rõ tên, quê quán và lý do nhập cảnh. Quý vị có năm phút.

13 27

Maryoku Cheat na Majo ni Narimashita ~ Souzou Mahou de Kimama na Isekai Seikatsu ~

(Đang ra)

Maryoku Cheat na Majo ni Narimashita ~ Souzou Mahou de Kimama na Isekai Seikatsu ~

アロハ座長 (Aloha Raichou)

Chise - phù thủy sáng tạo bất tử, trở thành một mạo hiểm giả và đi du hành khắp thế giới cùng với Tet, nữ golem bất tử do cô tạo ra với căn cứ là một vùng đất bình yên mà tự tay cô gây dựng.

93 10513

Sắc Nét Chiến Cơ

(Đang ra)

Sắc Nét Chiến Cơ

ML "Exlor" Duong

"Chào mừng đến với Hệ Thống Thiết kế Chiến Cơ. Vui lòng thiết kế chiến cơ mới của cậu."

160 7810

Sói và Gia vị: Spring Log

(Đang ra)

Sói và Gia vị: Spring Log

Hasekura Isuna

Lawrence và Holo đã xây dựng một cuộc sống lý tưởng bên nhau sau khi mở nhà tắm Sói và Gia vị, nhưng cuộc hôn nhân hạnh phúc của họ bỗng dưng bị xáo trộn bởi một vị khách bất ngờ. Trong mùa thấp điểm

35 1630

Họ đã thấu hiểu tình cảm của mình, nhưng hiệp sĩ đã tái sinh thành một con cáo nhỏ

(Đang ra)

Họ đã thấu hiểu tình cảm của mình, nhưng hiệp sĩ đã tái sinh thành một con cáo nhỏ

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Tuy nhiên,kỵ sĩ không biết rằng các nữ hoàng và công chúa có nhiều tình cảm khác nhau dành cho mình, sau khi nghe tin đã ân hận không thôi...

96 8389

Webnovel - 1-05

1-05

Hiện tại, tôi cùng gia đình đang ở đền thần sau khi cuốc bộ khoảng hai khắc (tầm 3 tiếng đồng hồ). Chân cẳng trẻ con đi chậm thì hiểu rồi, nhưng mà xa quá thể đáng. Nguyên nhân sâu xa của vụ này hình như là do tôi đã giải bài toán kia. Tuy nhiên bề ngoài thì là đi lễ Shichi-Go-San cho tôi và Yaichi. Yaichi thì vô tư lự: “Có được kẹo không nhỉ?”, còn tôi thì không thể nào vô tư nổi. Gọi là bề ngoài, bởi vì chỉ có tôi và cha biết mục đích chính của chuyến đi này là để nghe thuyết giáo.

Có vẻ như cha đã tình cờ gặp sư phụ dạy ở Terakoya trên phố. Những chuyện nghe được ở đó khiến cha khó mà tin ngay, nhưng vì tôi đã giải được bài toán nên cha đột nhiên lo sốt vó.

Theo lời ông ấy, Yaichi tuy nghịch ngợm nhưng là một đứa trẻ bình thường. Cứ như thế thì không phải lo. Nhưng Touji thì khác. Nó lạ lắm. Đầu tiên là quá trầm tính. Khoảng cách giữa việc làm được và không làm được quá lớn. Không giống một tài năng thiên bẩm, mà sự vui sướng tột độ với toán học lại đối lập hoàn toàn với khả năng đọc kém cỏi, dù bảo là kém thì bọn trẻ khác cũng thế thôi, nhưng tóm lại là có vẻ rất bất thường. Nói ngắn gọn thì là sự chênh lệch quá lớn dẫn đến mất cân bằng. Hình như cha đã bị nói những điều đại loại thế. 

“Ngẫm lại thì, đúng là hồi bé nó khóc đêm dữ dội, nhưng sau đó thì cái cách nó hứng thú với vật lạ rồi lại chán ngay, lại không quấy khóc làm phiền người lớn, cứ tưởng tính nó thế, giờ nhìn nhận lại theo cách khác thì cũng thấy 『đúng là có vấn đề thật』.”

Ra là vậy, có cái nền tảng đó rồi cộng thêm phản ứng với bài toán kia nên mới ra cớ sự này. Đang nghĩ thế thì cha phán: “Có khi là bị Cáo nhập." 

“Nhân tiện có lễ Shichi-Go-San, dù hơi sớm nhưng phải đi trừ tà ngay.”

Khoan khoan khoan khoan, chờ chút. Sao tự nhiên lại bẻ lái sang tâm linh kinh dị thế này?

Nhưng mà, việc có ký ức của một ông chú tiền kiếp thì đúng là tâm linh thật. Nếu tôi mà hé răng kể chuyện này ra, chắc chắn kết luận sẽ là “Đúng là bị Cáo nhập rồi.” 

Có khi tình hình còn hỗn loạn hơn. Thôi được rồi, tạm thời cứ ngoan ngoãn nghe theo vậy.

Và thế là tôi đang ở đây. Nhưng cũng biết thêm được vài thứ mới mẻ. Không phải toàn chuyện xấu. Đây là lần đi xa đầu tiên trong đời, thoát khỏi làng “Hino”, mục đích đến là làng “Fuchu” Hơn nữa, người đi cùng đường còn nói cứ đi tiếp hướng này là đến “Edo” Quê nội của cha hình như ở làng “Fuchu” này. Dự định là đi đền xong sẽ ghé qua nhà nội. Xuất thân của cha thú thật tôi chả quan tâm, nhưng “Hino” và “Fuchu” thì chắc chắn chốt đơn là Tokyo rồi. Kiếp trước dù tôi không có duyên nợ gì với Tokyo, nhưng mấy cái tên đó thì tôi biết. Hình như tôi từng nghe nói hai chỗ này gần nhau. Xe tải và bóng bầu dục. Ngoại thành 23 quận. Ngoài mấy cái đó ra thì tôi chịu, không moi thêm được thông tin gì trong đầu nữa.

Chuyện đây có phải là thời Edo mà tôi biết hay không thì khoan hãy bàn, nhưng cứ chốt là Tokyo đi. Thật lòng là muốn hỏi xem chữ Hán viết là “日野/Nhật Dã” và “府中/Phủ Trung” có đúng không, nhưng không được manh động. Nếu địa danh thay đổi chữ Hán thì coi như xong phim. Dù gì đi nữa, đôi vợ chồng này đối xử với con cái rất tình cảm. Rất dễ chịu. Dù cuộc sống quá bất tiện, nhưng đó là do tôi biết đến thời Reiwa thôi. Hình như tôi từng nghe cụm từ “lợi ích của sự bất tiện” ở đâu đó. Chả biết nghĩa là gì. Cũng chẳng biết dùng ở đây có đúng không nữa.

Tóm lại, đây là đền Okunitama ở Fuchu. Có biển hiệu đàng hoàng. Viết bằng Khải thư nên tôi đọc được. Ra là đọc “Okunitama” nhỉ. Hiểu rồi. Phố trước cổng đền (Monzen-machi) khá là hoành tráng. Sầm uất phết.

Hai anh em kết thúc buổi cầu nguyện Shichi-Go-San, Yaichi nhận được kẹo và tâm trạng lên mây. Ra là có kẹo ngàn năm (Chitose-ame) thật. A, nhưng hình dáng khác hẳn. Không dài ngoằng như tôi biết.

Đang mải suy nghĩ, tôi chợt nhận ra. Ở chốn này mà không sướng rơn lên như Yaichi thì dễ bị nghi ngờ lắm. Cơ mà, một khi đã trải đời đến hơn 40 tuổi thì làm sao mà vui sướng vì mấy cái kẹo được. Thôi thì ít nhất cũng phải giả vờ vui vẻ, nỗ lực tỏ ra giống trẻ con chút. Tôi thử cười tủm tỉm.

“...Sao thế Touji, tự nhiên lại cười nham hiểm vậy...”

Tại sao tôi cố tỏ ra trẻ con lại bị mắng là nham hiểm chứ. Tụt hết cả cảm xúc. Đó đâu phải lời nên nói với con trai mình, cha ơi. Sau đó, cha kiếm cớ khéo léo với gia đình, rồi dẫn riêng tôi đi đến một tòa nhà khác để thực hiện mục đích chính hôm nay: Trừ tà.

Tôi dáo dác nhìn quanh bên trong tòa nhà được dẫn vào, phát hiện một góc tường vẽ đầy các hình thù. Hình tròn, bán nguyệt, hình vuông, tam giác. Lợi dụng lúc cha đang nói chuyện với người có vẻ là nhân viên nhà đền, tôi bị hút về phía đó như có nam châm. Rất nhiều mô hình được vẽ ra khiến tôi đứng chôn chân tại chỗ. Đường tròn nội tiếp, ngoại tiếp, các hình tròn chồng lên nhau. Không thể rời mắt được. Dựa vào chữ Hán viết dưới hình, tôi đoán nội dung đại loại là tính diện tích, tính chu vi, tìm đường kính. Đúng vậy, chỉ là “đoán” thôi. Tôi bực mình vì bản thân không đọc được. Các con số vẫn là số Hán tự, cùng những đơn vị đo lường lạ hoắc.

“Có mấy bài nếu đọc được là giải được ngay.” 

Tôi buột miệng nói. Cảm giác như sắp hiểu được đề bài mà lại không hiểu. 

“Nhưng mà, đẹp thật.” 

Đó là cảm xúc không hề giả dối. Chỉ từ những sự kết hợp mà có thể tạo ra nhiều mô hình đa dạng thế này. Chắc chắn đây là toán học. Trực giác mách bảo tôi như vậy. So với lúc giải toán ở Terakoya, hay lúc nhìn cuốn “Jinkouki” của ông chú đến nhà, cảm giác phấn khích lúc này mãnh liệt hơn gấp bội, không sao kìm nén được.

“Hm, đúng là đứa trẻ kỳ lạ. Người ta đọc được nhưng không giải được là chuyện thường tình, đằng này ngươi lại bảo đọc được thì giải được. Lời lẽ cũng thật lạ đời. Nào, không đọc được chỗ nào? Ta cũng muốn xem thử ngươi có thực sự giải được hay không.”

Giật mình quay lại vì giọng nói bất ngờ, tôi thấy cha đang đứng cùng một ông lão lạ mặt. Nhìn trang phục thì đoán là Kannushi hay gì đó. Eh? Ông lão này sẽ trừ tà cho tôi hả?

“Nào, còn không mau lên. Ngươi muốn ta đọc bài nào? Cần giấy bút không để ta sai người mang tới. Hay là que tính (Sangi)? Bàn tính? Này nhóc.”

Ông già này có vẻ nóng tính quá nhỉ. Mà khoan đã. Mấy bài toán về hình tròn thì chắc chắn phải dùng số π (Pi). Thế giới này chắc gì đã có số π. Nguy rồi, nguy to rồi. Số Pi ở đây là 3.14 sao? Tôi quá thiếu kiến thức nền tảng của thế giới này.

Hình học là nước đi sai lầm. Có đề bài ở đây nghĩa là ông già này không những biết đáp án mà khả năng cao là biết cả cách giải. Tôi, kẻ chưa nắm rõ các nguyên lý của thế giới này, mà làm bừa thì khéo bị đóng dấu “Cáo nhập” thật chứ chẳng chơi. Cuộc sống bình yên sẽ tan thành mây khói. Ây dà, làm sao bây giờ, cái tình huống này...

Đang đảo mắt nhìn quanh, tôi tìm thấy duy nhất một bài toán chỉ toàn chữ Hán. Là nó!

“Bài kia, chỉ có bài kia là không có hình, con hoàn toàn không đọc được, ông dạy con cách đọc với ạ”

『Kim hữu hồ chủng thi bất tri kỳ thạch số. Chỉ vân nhị đấu tứ thăng uyển thi nhi vô dư, hựu vân tứ đấu nhị thăng uyển thi nhi vô dư. Vấn tổng thạch số đắc thuật như hà.』 

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!

Thần chức (Shinshoku/神職) là người phụng sự thần linh trong tín ngưỡng Thần đạo hoặc tại các đền thờ, đảm nhiệm việc cử hành tế lễ và các sự vụ của đền. Thần chủ (Kannushi/神主) vốn dĩ dùng để chỉ người đứng đầu hàng ngũ Thần chức tại đền thờ, nhưng hiện nay được sử dụng đồng nghĩa với Thần chức.