1-02
Tên tôi hình như là “Touji”. Viết bằng Hán tự là “藤二/Đằng Nhị”. Ông bố hãy còn rất trẻ của tôi đã cho tôi xem cái tên ấy khi tôi còn chưa thể tự mình cử động theo ý muốn. Nét bút cũng rồng bay phượng múa lắm. Kể từ đó đến nay tôi chưa thấy lại lần nào, nên cũng chẳng biết có đúng không nữa. Mà ngay từ đầu, cho một đứa trẻ sơ sinh chưa biết mặt chữ Hán xem để làm cái quái gì chứ? Chắc chỉ có tôi, kẻ mang theo ký ức tiền kiếp, mới hiểu được thôi.
Tôi, Touji, hình như cũng đã lên 3 tuổi rồi. Tôi đã thấy người ta chúc nhau dịp cuối năm cũ đầu năm mới được hai lần khi các mùa trôi qua. Quả nhiên, nhìn thấy và nghe thấy được là những điều thật tuyệt vời. Lượng thông tin thu thập được vô cùng phong phú. Và hơn hết, cơ thể này rất trẻ. Không gì sánh bằng sức khỏe của tuổi trẻ cả. Từ một cuộc sống mà việc lo lắng cho cái vai, cái lưng, cái đầu gối đau nhức là chuyện cơm bữa, giờ đây tôi trải qua mỗi ngày mà chẳng thấy dấu hiệu bất ổn nào. Tuy nhiên, khi di chuyển thì cái đầu to quá khổ khiến cơ thể mất cân bằng nghiêm trọng, nên tôi vẫn phải cẩn thận để không bị ngã.
Thì, trong khoảng thời gian trưởng thành đến mức này, tôi đã cố gắng “mở rộng kiến văn” hết mức có thể. Cái đầu này thật đáng mừng, có thể ghi nhớ mọi thứ mà chẳng cần ghi chép. Vì tôi đã từng trải qua cái thời kỳ mà nếu không ghi chú lại thì không thể tin tưởng vào trí nhớ của chính mình nữa, nên sự cảm kích này lại càng sâu sắc hơn.
Đầu tiên, hình ảnh thế giới này quả nhiên rất gần với thời đại Edo. Có búi tóc, có Kimono, và cả kiếm nữa. Khi tôi giả vờ ngây ngô hỏi cha: “Cái này là gì dợ?”, ông đã chỉ dạy cho tôi với khuôn mặt sướng rơn. Dù ông có làm mặt ngầu và nói “Vẫn còn quá sớm cho con” như một câu thoại rập khuôn, nhưng sự vui sướng thì chẳng giấu đi đâu được.
Cha tôi có vẻ là một người làm công ăn lương. Sau khi đi làm về, ông thường viết một cái gì đó. Chỉ là, mỗi khi ông ngồi vào bàn, hễ tôi định lại gần là y như rằng bị mẹ hoặc bà nội cản trở, nên tôi vẫn chưa nắm được cụ thể ông đang viết gì hay làm gì. Ông là một người đàn ông nghiêm túc, không hề la cà nhậu nhẹt sau giờ làm. Rất đáng có thiện cảm. Ban đầu tôi tưởng ông là nhà văn, nhưng có vẻ không phải. Thỉnh thoảng có người đến nhờ vả ông viết gấp những loại giấy tờ như thế này thế kia. Có vẻ ông là thầy lại, hay còn gọi là người viết thuê. Không khí làm việc giống như ông đang làm nghề tay trái chứ không phải mang việc ở sở về làm thêm. Không biết chỗ làm của cha có cho phép làm nghề phụ không nhỉ?
Trong công cuộc nghiên cứu của tôi, kẻ vô dụng nhất chính là ông anh trai. Hễ cứ chân đất chạy ra ngoài là y như rằng lấm lem bùn đất trở về, miệng thì toàn truyền đạt những thông tin vô thưởng vô phạt kiểu như “Hồng ở chỗ kia trông ngon lắm” hay “Anh thích dưa lắm”. Chả biết báo cáo, liên lạc hay bàn bạc gì sất. Nhưng dù có nói thì nó cũng chẳng hiểu đâu, nên tôi cứ im lặng mà nghe thôi. Thế rồi, thi thoảng tôi cũng được hưởng sái ít trái cây mới hái. Kể ra thì cái nết ấy cũng không đáng ghét lắm. Nhân tiện thì tên ông anh hình như là “弥一/Yaichi”. Nếu chỉ đoán qua ngữ âm thì chắc là “Di Nhất” chăng.
Ngược lại, người hữu ích nhất cho việc nghiên cứu là bà nội. Bà thường cõng tôi trên lưng và đưa đi khắp nơi. Hễ gặp ai bà cũng bắt chuyện, vừa tưởng đã tạm biệt người này thì bà tóm ngay được người khác. Trong những câu chuyện đó đôi khi ẩn chứa những manh mối bất ngờ. Việc tôi suy đoán được cha làm nghề viết thuê như một nghề tay trái chắc chắn là nhờ những cuộc tán gẫu của bà. Nhưng khổ nỗi, câu chuyện của bà chẳng có chút mạch lạc hay nhất quán nào cả.
Nhớ lại thì vợ tôi ngày xưa cũng hay có kiểu “Sao từ chuyện này lại nhảy sang chuyện kia thế?”. Hễ hỏi thì cô ấy lại bảo “Chả có lý do gì cả. Thích thì nói thôi”. Chắc lúc nhớ lại mấy chuyện đó, mặt tôi biểu lộ cảm xúc rõ quá hay sao ấy. Người nói chuyện cùng bà nhận ra, chào “Hẹn gặp lại nhé” rồi rời đi. Chia tay xong lại gặp người khác. Cứ lặp đi lặp lại như thế. Kể cũng tài, bà không biết chán mà chuyện cũng chẳng bao giờ cạn. Chắc cái suy nghĩ ngán ngẩm đó hiện rõ lên mặt tôi rồi. “Hẹn gặp lại nhé”. Rồi lại người tiếp theo. Đó là một vòng lặp vô tận. Bí quyết của việc thu thập thông tin có vẻ là sự nhẫn nại. Mấy đứa trẻ khác thì tôi không biết, chứ tôi thì làm được. Dù gì tôi cũng đã trải qua gần 20 năm hôn nhân rồi mà. Tôi là dân chuyên nghiệp trong việc chịu đựng đấy.
Mẹ tôi hiện đang mang thai, nên tôi không muốn tạo thêm gánh nặng cho mẹ. Nghĩ vậy nên trừ khi bà chủ động đến, tôi cố gắng hạn chế tự mình tìm tới hết mức có thể. Chừng đó sự tinh tế thì tôi làm được. Nhờ vậy mà trong khu phố, tôi được tiếng là đứa trẻ ngoan, không quấy khóc. Dù hình như hồi bé tôi khóc đêm dữ lắm. Cái này thì tôi có tự giác. Chắc do suy nghĩ nhiều nên tốn năng lượng não bộ, thành ra đói bụng thôi. Biết sao được chứ. Tuyệt đối không phải tôi khóc vì thèm ti mẹ đâu nhé. Tại ngoài việc nằm suy nghĩ ra thì có gì làm đâu, mà lúc đó tôi cũng hoang mang lắm chứ bộ.
Nơi đây hình như là “Hino”. Vì chưa nhìn thấy địa chỉ được viết ra giấy nên tôi không rõ liệu có phải là “Nhật Dã” hay không. Nhưng nghe người ta nói những người đi buôn từ “Edo” đến đây khá gần, nên nếu coi đây là cùng trong địa phận thủ đô thì suy đoán này cũng hợp lý. Ngoài ra, về mặt thời đại, tôi nghe nói niên hiệu đã đổi từ “Tenpo” sang “Kouka”.
Vấn đề là ở chỗ đó. Tôi vẫn chưa biết liệu đây có phải là thời đại Edo “đó” hay là một thế giới khác. Thậm chí tôi còn chẳng hình dung được hiện tại là năm bao nhiêu. Nếu là thời đại Edo “đó”, thì “Tenpo” chắc chắn là Thiên Bảo . Nhưng tôi lại không biết cái niên hiệu tiếp theo là “Kouka”. Giả sử Thiên Bảo là đúng đi, mà không biết “Kouka” là gì thì cũng bó tay.
Không phải khoe đâu, nhưng trình độ lịch sử Nhật Bản của tôi chỉ dừng ở mức đọc truyện tranh “Lịch sử Nhật Bản” mà thôi. Hồi tiểu học tôi đã đọc đến phát chán. Đọc đi đọc lại nhiều đến mức biết rõ trang sau sẽ xuất hiện cái gì. Thời gian chơi điện tử bốn nút thì bị giới hạn, lại còn bị tống đi học thêm suốt. Chỉ có mấy cuốn truyện đó là thứ giết thời gian duy nhất trong những lúc rảnh rỗi. Không wifi, không smartphone, cũng chẳng có internet. Đó là chuyện ngày xưa, cái thời mà tivi mỗi nhà một chiếc là tiêu chuẩn. Nhờ thế mà lúc thi cấp ba, tôi nhớ kiến thức lịch sử đủ để không học bài cũng chẳng chết ai. Tôi nắm được dòng chảy của lịch sử.
Nhưng, cũng chỉ đến thế mà thôi. Tôi không nhớ niên biểu. Cũng chẳng biết năm Tây lịch nào. Mà nói đúng hơn, vì gọi là “Tây lịch” nên nếu đúng như tôi suy đoán là thời Edo, thì có khả năng khái niệm này còn chưa du nhập vào đây. Dẫu vậy, nếu là thời Edo thì đó là một triều đại kéo dài hơn 200 năm. Miễn là không bị cuốn vào mớ hỗn độn cuối thời Mạc phủ, thì dân thường chắc vẫn có thể sống một cuộc đời yên bình. Tuy nhiên, cha tôi có vẻ thuộc tầng lớp võ sĩ. Và tôi là con thứ. Cha tôi hình như cũng là con nuôi ở rể. Tôi phải tính đến khả năng mình cũng sẽ đi theo con đường tương tự.
Vừa nằm lăn lóc vừa suy nghĩ miên man những điều như thế, theo thói quen, tay tôi lại vươn về phía bầu ngực của mẹ. Có sao đâu nào, tôi vẫn đang ở cái tuổi được làm nũng mà lị. Người ta chẳng hay nói “Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời” đó sao.
Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!
Thiên Bảo (Tenpō/天保) là một niên hiệu của Nhật Bản, tiếp nối sau niên hiệu Văn Chính (Bunsei/文政) và đứng trước niên hiệu Hoằng Hóa (弘化/Kōka). Giai đoạn này kéo dài từ năm 1831 đến năm 1845. Thiên hoàng trị vì trong thời kỳ này là Nhân Hiếu (Ninkō).