Dùng tiền diệt phe Bảo thủ, dùng lý diệt phái Bài ngoại. — Nhân viên văn phòng cuồng hiệu suất chuyển sinh về thời Bakumatsu. Vì nội chiến tốn kém nên tôi sẽ dùng Toán học và Quỹ đen để viết lại lịch sử.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi Là Cán Bộ Của Văn Phòng Xuất Nhập Cảnh

(Đang ra)

Tôi Là Cán Bộ Của Văn Phòng Xuất Nhập Cảnh

chorokjwi

Xin Quý vị nêu rõ tên, quê quán và lý do nhập cảnh. Quý vị có năm phút.

13 27

Maryoku Cheat na Majo ni Narimashita ~ Souzou Mahou de Kimama na Isekai Seikatsu ~

(Đang ra)

Maryoku Cheat na Majo ni Narimashita ~ Souzou Mahou de Kimama na Isekai Seikatsu ~

アロハ座長 (Aloha Raichou)

Chise - phù thủy sáng tạo bất tử, trở thành một mạo hiểm giả và đi du hành khắp thế giới cùng với Tet, nữ golem bất tử do cô tạo ra với căn cứ là một vùng đất bình yên mà tự tay cô gây dựng.

93 10513

Sắc Nét Chiến Cơ

(Đang ra)

Sắc Nét Chiến Cơ

ML "Exlor" Duong

"Chào mừng đến với Hệ Thống Thiết kế Chiến Cơ. Vui lòng thiết kế chiến cơ mới của cậu."

160 7810

Sói và Gia vị: Spring Log

(Đang ra)

Sói và Gia vị: Spring Log

Hasekura Isuna

Lawrence và Holo đã xây dựng một cuộc sống lý tưởng bên nhau sau khi mở nhà tắm Sói và Gia vị, nhưng cuộc hôn nhân hạnh phúc của họ bỗng dưng bị xáo trộn bởi một vị khách bất ngờ. Trong mùa thấp điểm

35 1630

Họ đã thấu hiểu tình cảm của mình, nhưng hiệp sĩ đã tái sinh thành một con cáo nhỏ

(Đang ra)

Họ đã thấu hiểu tình cảm của mình, nhưng hiệp sĩ đã tái sinh thành một con cáo nhỏ

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Tuy nhiên,kỵ sĩ không biết rằng các nữ hoàng và công chúa có nhiều tình cảm khác nhau dành cho mình, sau khi nghe tin đã ân hận không thôi...

96 8389

Webnovel - 1-01

1-01

Tôi là một đứa trẻ sơ sinh. Tên thì vẫn chưa có.

Thôi, giờ đâu phải lúc nói mấy câu vô nghĩa như vậy. Cái quái gì thế này? Là mơ sao? Muốn cất tiếng nói nhưng lại chỉ phát ra tiếng khóc của trẻ con. Chính xác hơn là hình như tôi không thể phát âm được gì khác ngoài mấy tiếng “Oe oe” hay “Babu”. Nói là “hình như”, bởi vì tôi cũng chẳng nắm bắt chính xác được tình hình. Mắt mũi thì kèm nhèm chẳng thấy rõ. Chỉ phân biệt được đâu là sáng, đâu là tối, hết vị. Âm thanh bên ngoài cũng nghe không rõ ràng. Cổ thì không cử động được. Tuy nhiên, tôi hiểu được là xung quanh đang có người. Chỉ có cảm giác là hễ khóc thì sẽ được bế lên. Thật khó hiểu.

Ấy vậy mà, ký ức của tôi lại rõ ràng một cách kỳ lạ.

Trên đường đi làm về, tôi vừa đi vừa suy nghĩ xem nên tặng quà gì cho sinh nhật vợ vào tháng sau? Hôm nay thằng con trai có tham gia hoạt động câu lạc bộ không nhỉ? Tay thì lướt Sudoku trên điện thoại. Tôi đang đi về phía bãi đậu xe. Đèn tín hiệu ở ngã tư chuyển màu nên tôi bắt đầu bước đi. Một chiếc xe tải không nhận ra đèn đã đổi màu mà lao tới. Tôi định cứu người đang đi chiếc xe trượt điện vừa bắt đầu di chuyển ngay trước mặt mình nên theo phản xạ đã đẩy người đó ra, kết quả là chính tôi bị chiếc xe tải húc bay.

Ra là vậy, đây là phòng ICU hay bệnh viện gì đó chăng. Mình vẫn chưa cử động được. Có làm vợ lo lắng không nhỉ? Thằng con đang tuổi nổi loạn liệu có lo cho ông bố này chút nào không? Cũng không muốn gây phiền phức quá nhiều cho công ty nữa.

Hửm? Nhưng nếu vậy thì thật kỳ lạ. Tôi định nói chuyện. Nhưng âm thanh vang lên trong đầu lại là “Oe oe” hoặc “Babu”. Âm thanh này rõ ràng là bất thường. Mà ngay từ đầu, tại sao tôi lại được bế lên chứ? Không phải cảm giác được đỡ dậy nửa người trên. Là cảm giác toàn thân lơ lửng. Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?

Cứ mải suy nghĩ những chuyện đó, dần dà mắt tôi bắt đầu thấy rõ hơn một chút, tai cũng nghe được hơn. Không biết đã bao nhiêu ngày trôi qua. Có thể là một tuần, cũng có thể là một tháng. Hay biết đâu là ba tháng rồi cũng nên. Dù sao thì cảm giác về thời gian cũng rất mơ hồ. Khó chịu thì gào khóc. Suy nghĩ nhiều thì đói bụng. Đói bụng lại gào khóc. Bởi vì ngoài việc đó ra thì có làm được gì đâu. Chẳng làm được gì sất.

Nhìn thấy. Nghe thấy. Chỉ có vậy thôi. Nhưng chỉ bấy nhiêu cũng thu thập được kha khá thông tin rồi.

Người đến bên cạnh nhiều nhất mỗi khi tôi khóc là một cô gái trẻ, còn trẻ hơn cả mấy đứa nhân viên mới tốt nghiệp. Cô gái ấy cho tôi bú. Tôi thấy vui sướng vô điều kiện. Tuyệt đối không phải suy nghĩ dâm dục gì đâu nhé. Quấy rối tình dục ư? Không không, là chính cô ấy vui vẻ vạch ra cho tôi mà. Đối tượng so sánh là mấy cô gái trẻ, thì với một ông chú ngoài 40 như tôi, chỉ có thể phân biệt theo kiểu: mới tốt nghiệp, tầm U30, hay lớn hơn thế thôi. Biết sao được.

Người tiếp theo hay đến là một phụ nữ trông trạc tuổi vợ tôi. Không rõ là trẻ hơn hay lớn hơn vợ mình. Kinh nghiệm cho tôi biết rằng xía vào chuyện tuổi tác phụ nữ là rất nguy hiểm. Chừng mực đó thì tôi có. Mấy buổi tập huấn về quấy rối gần đây ở công ty cũng có nói rồi.

Tiếp đến là một bé trai rõ ràng nhỏ hơn con trai tôi. Trông có vẻ lớn xác, nhưng nhìn cách nói chuyện và cử động thì chắc tầm 2, 3 tuổi. Con trai tôi hồi tầm này cũng dễ thương lắm. Yêu đến mức có để trong mắt cũng không thấy đau, đúng là ý nghĩa đó. Tôi đã từng thực sự nghĩ như vậy. Giờ thì nó trở nên xấc xược lắm rồi, nhưng cứ nhớ lại sự đáng yêu hồi đó thì mọi chuyện chẳng là gì cả.

Và cuối cùng, một người đàn ông trông cũng có vẻ trẻ hơn cả mấy cậu nhân viên mới. Cậu ta cứ nhìn tôi chằm chằm rồi cười tủm tỉm với đôi mắt híp lại. Đúng rồi ha, một khi đã làm bố thì chắc chắn ai cũng sẽ lộ ra cái vẻ mặt ngớ ngẩn thế này thôi.

Từ tình hình này mà suy xét, thì tôi là một đứa trẻ sơ sinh. Dù sao thì cũng chưa tự mình cử động được. Chẳng làm được gì. Thằng bé kia là anh trai. Vậy thì hai người trẻ tuổi kia là bố mẹ, người phụ nữ trung niên trạc tuổi kia chắc là bà. Tôi chưa thấy ai có vẻ là ông. Nhưng thế cũng tốt. Nghĩ đến cảnh bị một gã đàn ông trạc tuổi mình bế lên nựng nịu, chỉ tưởng tượng thôi đã thấy rợn người. Chẳng thấy thân thiết nổi.

Nếu chấp nhận tình cảnh này, thì chắc chắn tôi đã chết trong vụ tai nạn đó rồi. So với tuổi thọ trung bình thì đi hơi sớm. Nghĩ đến đó mà thấy bối rối thì chỉ còn nước khóc. Khóc thì mẹ sẽ tới. Tuyệt đối không phải là tôi thèm sữa đâu nhé. Nhưng mà, có thì cứ ngậm thôi. Không phải lòng tà dâm đâu. Tuyệt đối không. Có thể nói nó như một loại phản xạ có điều kiện vậy. Dù sao thì trong đầu tôi lúc này đang bị chi phối theo đúng nghĩa đen bởi cơn thèm ăn và cơn buồn ngủ. Mà vừa ngậm ti vừa sầu đời nhớ về kiếp trước làm ông chú trung niên thì đúng là chỉ có thể gọi là siêu thực.

Không phải ngay từ đầu tôi đã bình tĩnh thế này đâu. Nào là chuyện của vợ, chuyện học phí sắp tới sẽ tốn kém hơn của thằng con, chuyện đám bạn bè mà cơ hội gặp mặt còn hiếm chứ đừng nói là liên lạc cũng đứt quãng, rồi chuyện bố mẹ đã khuất núi bị tôi bỏ lại. Nhưng mà nhé, dù có buồn bã bao nhiêu, có âu sầu thế nào, thì cuối cùng sau tiếng “Oe oe” vẫn là bầu sữa mẹ. Cứ lặp đi lặp lại như thế thì chỉ còn cách chấp nhận thôi chứ sao.

Nhắc mới nhớ, trên giá sách của con trai tôi có chữ “Chuyển sinh”. “Con có nguyện vọng đó hả?” Tôi đã từng bắt chuyện với nó như thế để tìm cớ nói chuyện. Thằng bé liếc nhìn một cái rồi đáp “Cũng không hẳn”. Khi mang câu chuyện đó đến công ty kể, người đã ân cần giải thích cho tôi: “Thể loại chuyển sinh dị giới đang thịnh hành lắm đấy ạ,” hình như là cậu nhân viên mới vào năm ngoái thì phải. “Đại khái là thiết lập kiểu giữ nguyên ký ức rồi chuyển sinh sang một thế giới giống trong game với kỹ năng, cấp độ hay ma pháp ấy mà, giờ nhiều lắm chú. Kiểu như vô song bá đạo hay từ tay trắng làm nên ấy”. Tôi nhớ mang máng là đã được nghe kể như vậy. Dù tôi chưa bao giờ cầm lên đọc thử.

Chết rồi thì đành chịu. Chuyển sinh rồi thì cũng đành chịu. Bắt tôi phải trải qua cái thời kỳ tìm việc làm băng giá đó một lần nữa thì thú thật là hơi oải. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, sinh ra ở cái nước Nhật thời Reiwa đang giảm tỷ lệ sinh này, mà lại mang theo ký ức cũ thì cũng áp lực nặng nề lắm. Nếu âu sầu mà thay đổi được tình hình thì tôi sầu bao nhiêu cũng được, nhưng khổ nỗi sầu xong thì rốt cuộc cái đến cũng chỉ là bầu sữa thôi.

Cơ mà, cho tôi nói điều này nhé. Chuyển sinh không phải là sang dị giới sao? Chỗ này trông giống Nhật Bản ngày xưa quá vậy. Kimono, nhà cửa, đồ ăn. Không có điện. Cũng chẳng có nước máy. Bây giờ tầm nhìn chỉ hạn hẹp thế này thôi, nhưng môi trường xung quanh y hệt mấy bộ phim cổ trang chiếu trên tivi. Không khéo lát nữa lại có lữ khách nào đó cầm ấn tín bước ra không chừng? Hay là người giả trang thành dân thường nhưng có hình xăm bão anh đào, hoặc là một vị quan đại thần trông có vẻ cứng nhắc nhưng thực ra lại rất thấu tình đạt lý, rồi lính cứu hỏa hát hay, hay là…

Cứ nghĩ đến mấy chuyện đó là cơn buồn ngủ lại ập đến. Ngủ → Đói → “Oe oe” → Bú sữa. Cứ lặp đi lặp lại như thế. Cho đến khi tự mình cử động được, vẫn là vòng lặp không biết chán ấy. Muốn nhanh chóng cử động được để tự mình xác nhận nhiều thứ quá đi mất.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!