Dù các ngươi có tha thiết gọi ta là vệ long hay gì đi nữa thì ta vẫn sẽ đi ngủ !

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3023

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2357

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 344

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6620

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 1

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 492

Tập 03 Thời đại Thần Thánh - Chương 170 Chuột và Rồng

Vị linh mục đưa cho tôi một lá thư.

Bên ngoài lá thư có đề dòng chữ "Gửi Mabel" bằng nét chữ xa lạ.

"Và... đây là lá thư gửi cho ta."

Vị linh mục lấy ra một lá thư khác từ trong áo choàng và đặt lên bàn.

Một lá thư có cùng nét chữ với lá thư gửi cho tôi. Đây... thực sự là thư của mẹ sao?

Nếu bà đang ở trong hoàn cảnh có thể gửi một lá thư trên giấy cói khá đắt tiền như thế này... tại sao mẹ không đến tìm tôi?

Mẹ... có nỗi khổ tâm nào sao?

"Ta đã định cho cháu xem lá thư khi cháu trưởng thành."

"Tại sao ạ? Tại sao chỉ được xem sau khi cháu trưởng thành?"

"Vì mẹ cháu yêu cầu ta làm như vậy."

Tôi im bặt trước lời của vị linh mục. Lý do gì cơ chứ...

"Và nếu cháu biết được có thư từ mẹ, ta nghĩ cháu có thể sẽ bỏ trốn khỏi làng ngay lập tức."

Tôi không thể trả lời lại lời của vị linh mục. Mọi điều ông nói đều đúng.

Nếu mẹ tôi còn sống ở đâu đó... tôi chắc chắn sẽ đi tìm bà.

"Theo như lá thư... mẹ cháu đang ở trong một tình huống rất nguy hiểm. Bà ấy có lẽ không muốn con gái mình bị cuốn vào sự nguy hiểm đó."

"Tình huống nguy hiểm..."

Vậy là mẹ không bỏ rơi tôi, mà để tôi lại vùng quê này để bảo vệ tôi sao?

Mẹ không bỏ rơi tôi?

Tại sao chứ?

"Ban đầu, ta định giữ bí mật cho đến khi cháu trưởng thành, nhưng... vị này đây. Nếu vị này giúp cháu... ta nghĩ cô ấy có thể giúp được mẹ cháu."

Tôi quay đầu nhìn Tia. Không hiểu sao, cô ấy đang quan sát với vẻ mặt rất thích thú.

Phải rồi, cô ấy là rồng mà. Nếu Tia, người có thể sử dụng thành thạo những ma pháp khó hiểu, ra tay giúp đỡ...

Liệu cô ấy có thể giúp mẹ tôi không?

Liệu cô ấy có thể cứu mẹ tôi... người đang rơi vào tình cảnh nguy hiểm không?

"Tất nhiên, đó là giả sử vị này chịu giúp. Vậy, cô thấy sao? Cô sẽ đưa đứa trẻ này đi cùng chứ?"

Tia nhìn qua lại giữa tôi và vị linh mục, rồi khẽ gật đầu và nói.

"Ta không phiền đâu. Ta vốn định lang thang không mục đích cụ thể, nhưng có một mục tiêu cho chuyến hành trình cũng không tệ."

Tia nói cứ như thể cô ấy có kinh nghiệm du lịch vậy.

Cô ấy có thực sự là Nữ Tu Rồng không? Nữ Tu Rồng trong câu chuyện về vị anh hùng ấy?

Vậy thì... có lẽ nào... con rồng bị anh hùng đánh bại đã phải lòng anh hùng và trở thành Nữ Tu Rồng để đi cùng chàng không?

Có thể nào một câu chuyện với trình tự bị đảo ngược đã được lưu truyền cho đến tận bây giờ?

"Thật sao?! Cảm ơn cô! Tôi thực sự lo lắng khi để đứa trẻ này đi một mình, lo rằng phải gửi một đứa trẻ non nớt như thế đến nơi nguy hiểm. Nhưng nếu có Nữ Tu giúp đỡ, tôi yên tâm rồi!"

Vị linh mục cúi đầu cảm tạ Tia. Cứ như thể ông ấy thực sự... lo lắng khi để tôi đi một mình vậy.

Dù trông tôi thế này, nhưng tôi cũng tự lo được cho mình mà! Chỉ vì tôi nhỏ con và trông giống trẻ con không có nghĩa là tôi thực sự là trẻ con đâu nhé!!!

"Chà. Trước tiên, ông có thể kể cho ta nghe về hoàn cảnh của đứa trẻ này không? Ta cần biết có những tình huống gì để giúp đỡ cho đúng cách."

Nghe lời Tia, vị linh mục gật đầu và từ từ bắt đầu kể.

"Đầu tiên, tôi nên kể cho cô nghe về mẹ của đứa trẻ này."

"Tên cô ấy là Ella. Ella Cinder. Được biết đến với cái tên Ella Lọ Lem, cô ấy là một Nhân thú Chuột nhỏ nhắn nhưng đầy nhiệt huyết.

Sinh ra trong một gia đình khá giả của tộc Nhân thú Chuột, Ella có tính cách vui vẻ và năng động khiến cô kết bạn được với nhiều người.

Nếu mẹ của Ella không mất khi cô còn nhỏ... cô ấy đã có một cuộc sống hạnh phúc hơn nhiều. Thật không may, cuộc đời Ella không hề suôn sẻ."

Vị linh mục bắt đầu kể về mẹ tôi. Nhưng...

"Khoan đã. Sao ông biết nhiều về mẹ cháu thế?"

"Chà, bọn ta là bạn thanh mai trúc mã mà. Ella có khả năng kết thân với người khác rất phi thường. Cô ấy thậm chí nhanh chóng trở thành bạn với ta khi ta chỉ mới là một thầy tu tập sự.

Dù sao thì, cuộc đời của Ella bắt đầu thay đổi khi cha cô ấy tái hôn.

Hai người con gái riêng mà mẹ mới của Ella mang về đều lớn tuổi hơn cô ấy, nên Ella có một người mẹ mới và hai người chị gái làm gia đình.

Lúc đầu, Ella cố gắng tỏ ra thân thiện và gần gũi với mẹ mới và các chị, nhưng ta nghe nói họ rất ghét cô ấy.

Có lẽ... họ nghĩ nếu Ella không có ở đó, họ có thể chiếm đoạt toàn bộ tài sản của cha cô ấy cho riêng mình.

Cô ấy đã cố gắng tìm cách thân thiết với gia đình mới của mình, nhưng cuối cùng cũng bỏ cuộc với những người phụ nữ độc ác đó.

Sau đó, khi cha cô ngã bệnh và không bao giờ dậy được nữa, sự ngược đãi từ mẹ kế và các chị càng trở nên tồi tệ hơn.

Người ta nói rằng cô ấy đã bỏ nhà ra đi và đi du lịch."

Nghe xong câu chuyện dài của vị linh mục, Tia nói ngắn gọn:

"Nghe giống một câu chuyện ta từng nghe ở đâu đó rồi thì phải."

"Vậy sao? Dù sao thì, cô ấy đã bỏ nhà đi và trở thành một mạo hiểm giả. Cô ấy tích lũy được nhiều kinh nghiệm khi đi du lịch. Vì cô ấy ngưỡng mộ câu chuyện về anh hùng, nên việc cô ấy trở thành mạo hiểm giả cũng là lẽ tự nhiên."

Mẹ từng là... một mạo hiểm giả sao?

"Ella rất mạnh, sử dụng một cây búa lớn mà cô ấy chỉ có thể cầm bằng cả hai tay một cách khó khăn. Cây búa lớn đó mạnh đến mức ngay cả những con quái vật khá khẩm cũng không chịu nổi một đòn trực diện."

"Một cây búa lớn ư? Cho một Nhân thú Chuột sao?"

Mẹ tôi cũng là Nhân thú Chuột giống tôi... bà ấy đã vung cây búa lớn với cơ thể nhỏ bé đó sao?

Sao nghe... khó tin quá vậy.

"Cô ấy có lực tay rất khỏe. Cây búa lớn mà cô ấy sử dụng trong những ngày làm mạo hiểm giả đã được gửi gắm cho ta, nên nó được giữ ở ngôi đền. Ta đã định đưa nó cho Mabel làm vũ khí khi con bé trưởng thành."

"Một cây búa lớn á? Chẳng phải sẽ rất khó sử dụng nếu không biết cách dùng sao?"

Tôi hoàn toàn không biết sử dụng vũ khí, nên dù có nhận được thứ như thế thì cũng chỉ tổ phiền phức thôi...

"Cháu cứ vung nó như kiểu bổ củi bằng rìu ấy. Và cháu cũng thừa hưởng sức mạnh thể chất tuyệt vời từ mẹ cháu. Ta nghĩ cháu sẽ sử dụng nó tốt thôi."

Hừm... sức mạnh của tôi lớn hơn kích thước cơ thể là do tôi giống mẹ sao?

"Dù sao thì, sau khi gầy dựng danh tiếng là một mạo hiểm giả, cô ấy trở về quê hương. Nhân danh Thần Ánh Sáng và Công Lý, cô ấy đòi lại tài sản chính đáng lẽ ra phải thuộc về mình."

"Có gì đó... sai sai... lẽ ra phải có giày thủy tinh chứ. Và một buổi vũ hội nữa."

"Giày thủy tinh? Vũ hội?"

Tia đang nói cái gì vậy?

"Hèm. Ta không chắc cô đang nghĩ gì, nhưng để ta kể tiếp câu chuyện.

Sau khi đuổi bà mẹ kế và hai người chị kế đi, Ella trở nên khá nổi tiếng trong cộng đồng Nhân thú Chuột, và nhiều người đã gửi lời cầu hôn đến cô ấy."

"Cầu hôn? Kết hôn sao?"

Nghĩ lại thì... cha tôi là người thế nào nhỉ? Mẹ chưa bao giờ nói một lời nào về cha, nên tôi chẳng biết gì về ông ấy cả.

Vị linh mục cho tôi cảm giác giống một người cha hơn.

"Phải. Ta không biết nhiều về chuyện xảy ra sau đó, nhưng ta nghe nói cô ấy đã yêu một người và kết hôn. Sau đó... bặt vô âm tín một thời gian, rồi đột nhiên cô ấy tìm đến ta trong bộ dạng rách rưới, bế theo cháu khi cháu còn nhỏ.

Cô ấy không giải thích chi tiết, nhưng nói rằng mình dính vào một vụ rắc rối, nhờ ta chăm sóc cháu, và để lại cháu cùng cây búa lớn cho ta trước khi rời đi."

"Một cây búa lớn... nhưng cháu chẳng nhớ gì về thứ đó cả. Cháu không nhớ đã từng thấy mẹ sử dụng thứ gì như thế..."

"Nó được mang đến trong một cái rương chất trên xe kéo, nên cháu không biết đâu. Giờ nó đang ở dưới gầm giường của ta, lát nữa ta sẽ cho cháu xem."

Vũ khí của mẹ... Hừm... Tôi không biết nữa. Tôi không nhớ là đã từng thấy thứ gì như vậy.

"Hèm. Không có tin tức gì về cô ấy trong vài năm... cho đến năm ngoái khi những lá thư được gửi đến. Một lá thư để cho Mabel xem khi con bé trưởng thành, và một lá gửi cho ta. Có hai lá thư.

Lá thư gửi cho ta nói rằng cô ấy đã rơi vào một tình huống khá khó khăn, và nhờ ta gửi Mabel đến chỗ cô ấy khi Mabel trưởng thành.

Nhưng đó chỉ là vỏ bọc. Nội dung thực sự được giấu bằng cách lấy chữ cái đầu tiên của mỗi đoạn trong lá thư này và ghép chúng lại với nhau."

"Mật mã Acrostic sao?"

Acrostic Đó là gì vậy?

"Ta không chắc ý cô là gì... dù sao thì, thông điệp ẩn trong lá thư của cô ấy như sau:

'Nhân thú Chuột. Nguy hiểm. Thần. Con gái. An toàn. Hành trình.'"

Đây là...

"Ta không thể hiểu hết toàn bộ nội dung, nhưng có vẻ như có mối nguy hiểm cho tộc Nhân thú Chuột, và nó liên quan đến một vị thần... nên có vẻ như cô ấy muốn ta gửi Mabel đi một hành trình đến nơi an toàn.

Có vẻ như cô ấy đang ở trong tình huống thậm chí không thể gửi thư một cách tự do."

"Nếu là một vị thần... ý mẹ là Sirius, thần của tộc Nhân thú sao?"

Sirius... thần hộ mệnh của điện Pantheon? Trong sách, ngài được mô tả là Con Thú Đầu Tiên... họ có phải là cùng một vị thần không?

"Chắc là vậy. Sirius, vốn là thần của tộc Nhân thú, đã trở thành thần hộ mệnh của điện Pantheon, nên cũng hợp lý khi nghĩ rằng Ella đang dính vào một vấn đề nào đó nảy sinh do sự trống vắng vị trí đó."

"Hừm... Sirius. Thú vị đấy."

Vị linh mục có vẻ biết Sirius là thần của tộc Nhân thú. Trong cuốn sách tôi đọc đâu có nội dung đó đâu?

"Dù sao thì, vì nguy hiểm có thể ập đến với Mabel, ta đã định gửi con bé đến nơi an toàn khi nó trưởng thành, nhưng may mắn là vị Nữ Tu đây đã đề nghị giúp đỡ."

"Vậy... còn mẹ cháu thì sao?"

"Lo cho bản thân cháu trước khi lo cho cô ấy đi. Cô ấy sẽ tự xoay xở được thôi."

"Nhưng..."

Mẹ tôi có thể đang gặp nguy hiểm, và tất cả những gì tôi có thể làm là chạy trốn đến nơi an toàn sao?

"Cô ấy đã mạo hiểm gửi lá thư vì lợi ích của cháu đấy."

Tôi muốn đi tìm nơi ở của mẹ ngay bây giờ...

"Hừm. Xin lỗi vì đã ngắt lời, nhưng nếu lá thư đó đến được đây, chẳng phải có nghĩa là mối nguy hiểm nhắm vào đứa trẻ này cũng có thể đến đây sao?"

"Đúng vậy. Vào thời điểm lá thư được gửi đi, vị trí của nơi này có lẽ đã bị lộ rồi.

Vì không có khung thời gian rõ ràng, thời hạn ân hạn có lẽ là khoảng thời gian Mabel trưởng thành, như đã đề cập trong thư. Cô ấy đang yêu cầu gửi Mabel đến nơi an toàn trước lúc đó."

"Vậy tại sao ông lại muốn đứa trẻ này đi cùng ta? Không đợi đến khi con bé trưởng thành sao?"

"Cho đến khi đứa trẻ này trưởng thành... Ta đã định dạy con bé nhiều thứ để nó có thể tự lo liệu. Nhưng nếu cô đi cùng con bé... chẳng phải sẽ an toàn hơn nhiều so với việc ta dạy nó cái này cái kia sao?"

Chắc chắn rồi... ở bên cạnh Tia, một con rồng, sẽ an toàn hơn nhiều so với việc học những thứ linh tinh cho đến khi tôi trưởng thành.

Nghe lời vị linh mục, Tia khẽ gật đầu.

"Hừm. Trong trường hợp đó... để đảm bảo an toàn cho đứa trẻ này, chúng ta không nên dùng phương pháp đơn giản nhất sao?"

"Gì cơ?"

Phương pháp đơn giản nhất?

"Cứ đập nát mọi thứ cản đường chúng ta là được."

Lời của Tia... đơn giản và bạo lực hơn tôi tưởng.