Hiển nhiên, đối phương đã chuẩn bị sẵn mọi thứ cho yêu cầu của Trương Văn Đạt.
Ả đẩy vật thể tựa viên phấn xanh đến trước mặt Trương Văn Đạt, mỉm cười: “Đây là Lam Hạch ngài cần. Hướng dẫn sử dụng và các kỹ thuật liên quan đã được chuẩn bị đầy đủ. Ngài muốn đổi ngay bây giờ hay lát nữa?”
“Xin ngài yên tâm, tiệm chúng tôi làm ăn luôn giữ chữ tín. 26 điểm Lam Hạch này, cam đoan đủ sức giúp ngài xử lý bất kỳ sinh vật nào dưới cấp ba.”
“Tôi nhớ đã nói rõ là quái vật ở thế giới người lớn… tức là ở Tư Triều số 2, đúng chứ? Lam Hạch này chắc chắn trị được chúng không?”
Trương Văn Đạt không quên, họ chỉ có thể bị nhìn thấy ở thế giới người lớn. Nếu chỉ tăng sức mạnh ở Tư Triều số 1, thì dù có tăng bao nhiêu cũng vô dụng.
“Ngài yên tâm, tiệm chúng tôi làm ăn dựa vào chữ tín, chủ yếu là giữ chân khách quen. Nếu ngài không đối phó được, cứ tự nhiên trả hàng.”
“Đổi.” Trương Văn Đạt đưa ba giọt Dầu Bá qua. Ngay sau đó, cậu thấy ả người chó đeo găng tay trắng, cẩn thận nhấc Lam Hạch lên, áp vào cẳng tay mình.
Viên Lam Hạch vốn là thể rắn, ngay khi chạm vào tay Trương Văn Đạt, lập tức hòa tan vào, hoá thành một vệt sẹo màu lam. Giờ đây, trên tay cậu cuối cùng cũng đã đủ bộ ba vết sẹo.
Một tờ giấy vuông vức được đưa tới. “Đây là hướng dẫn sử dụng Lam Hạch.”
Tiếp đó, ả lại lấy từ một ngăn bí mật trong hộp ra một dải vải dày màu đỏ, hình tam giác, buộc lên cánh tay cho cậu.
“Ngoài ra, có thứ này, ngài có thể theo dõi lượng Hạch còn lại. Coi như quà tặng kèm. Hoan nghênh ngài lần sau ghé qua.”
Ngay khi miếng vải được thắt lên, Trương Văn Đạt thấy các con số hiện lên trên ba vệt sẹo: Hoàng Hạch 24, Lam Hạch 26. Rõ ràng, tác dụng của miếng vải này cũng tương tự chiếc đồng hồ của cậu ở thế giới người lớn.
Cậu cầm tờ giấy, chăm chú nghiên cứu, muốn khắc ghi ba nghi thức được ghi trên đó vào trí óc.
Nửa tiếng sau, Trương Văn Đạt bước ra. Cậu mặc bộ quần áo mà họ tặng, vẻ mặt đanh lại, bước thẳng ra ngoài.
“Trầy trật cả ngày rồi, về được chưa? Tao đói, tao buồn ngủ.” Tống Kiến Quốc cau có mặt mày nói.
“Mày đưa 2826 về trước đi.” Trương Văn Đạt nói.
Tống Kiến Quốc dường như cảm thấy bầu không khí có gì đó bất thường, ngạc nhiên nhìn cậu, “Vậy còn mày? Hôm nay không ngủ ở nhà trên cây à?”
“Mày cứ về đi, không cần lo cho tao.” Trương Văn Đạt vừa nói vừa bước ra khỏi tòa nhà lông chó. Song, vừa ra ngoài, cậu đã thấy một người không thể ngờ tới. Người đã thả dây thừng chính là thầy giáo Thỏ.
Con thỏ màu tím mắt đỏ đứng yên tại chỗ, mặc cho đám mèo đen xúm lại, dụi dụi vào người một cách âu yếm.
“Một nơi như Dark Web, tốt nhất là có người ở ngoài tiếp ứng, nếu không rất dễ mất liên lạc.” Gã thỏ bình thản nói.
Nghe vậy, Trương Văn Đạt hiểu ra sợi dây thừng cứu mạng lúc nãy là của ai.
“Thầy… Thôi bỏ đi. Dù sao thì, hôm nay cũng cảm ơn thầy.” Trương Văn Đạt chẳng muốn nói thêm gì nữa. Cậu cảm thấy mình nói gì cũng bằng thừa. Gã đã muốn theo, thì cứ mặc gã theo vậy.
Trông thấy những vết thương đang khép miệng một cách chậm chạp trên người Trương Văn Đạt, gã thỏ bước tới, “Nhắm mắt lại.”
Cảm nhận bàn tay lông lá mềm mại áp lên người, một luồng khí mát lạnh chạy qua. Đến khi cậu mở mắt ra, vết thương khắp người gần như đã lành lặn.
Đợi Trương Văn Đạt xong, Tống Kiến Quốc vội vàng bế con mèo bị thương tới, “Mắt của con bé này không tự lành được, ông chữa được không?”
Gã thỏ hoàn toàn lờ tịt cô bé, tiến thẳng đến chỗ 2826 và bắt đầu chữa trị.
“Đây là Khí Công số 6?” 2826 vốn hiểu biết rộng, nhận ra ngay năng lực của gã thỏ.
Gã thỏ không trả lời. Chỉ thấy đôi bàn tay dày lông của gã áp lên vết thương một lát, rồi nhấc ra, vết thương đã hoàn toàn khép miệng.
Sau khi chữa trị sơ qua tứ chi, 2826 không để gã thỏ chữa tiếp nữa. Gã nhận lại đèn pin từ tay Trương Văn Đạt, chuẩn bị mở cổng về nhà.
“Đừng chữa có nửa vời chứ. Anh để ổng chữa hết cho anh, rồi bảo chữa cho mèo của tôi.” Tống Kiến Quốc đứng bên thúc giục miết.
Nhưng 2826 không làm vậy. Gã chậm rãi lắc đầu, “Năng lực của Khí Công số 6 không phải là chữa trị, mà là chuyển dời.”
Lời này khiến Trương Văn Đạt đứng bên cạnh chấn động. Cậu ngoắt người nhìn gã thỏ.
Thấy gã thỏ đang chữa trị cho con mèo nhỏ, Trương Văn Đạt quay gót, định bụng lẳng lặng chuồn lẹ. Nhưng vừa đi được mấy bước, gã thỏ đã bế con mèo đen, chắn ngang đường cậu, “Trò tính đi đâu? Trò tính… làm gì?”
Nghe như một câu hỏi, nhưng Trương Văn Đạt đọc được trong ánh mắt gã thỏ ý định ngăn cản mình.
“Trò muốn giết họ, phải không?” Giọng gã thỏ khiến những người xung quanh lạnh gáy. Cuối cùng, gã thỏ cũng nói ra nỗi lo sợ sâu kín nhất của mình với Trương Văn Đạt.
Đó cũng là lý do vì sao gã luôn muốn giúp Trương Văn Đạt. Gã thật sự sợ cậu sẽ lầm đường lạc lối.
“Đừng làm chuyện khiến bản thân phải hối hận cả đời. Bởi vì thầy đã từng ở trong hoàn cảnh y hệt trò. Nhìn trò, thầy như thấy lại chính mình năm đó. Thầy đã bước ra được, còn trò thì chưa. Thầy muốn giúp trò cũng bước ra.”
Trương Văn Đạt nghe vậy thì bật cười, “Sao thầy lại nói thế? Tôi muốn giết họ khi nào?”
“Tôi không có. Tôi đâu có muốn giết họ. Tôi chỉ muốn họ gỡ bỏ đống quy tắc đang trói buộc mình. Thầy có biết là nó vẫn đang bám theo tôi? Ngày nào cũng hành hạ tôi, đau đớn lắm.”
“Thầy đã nói, thầy từng ở trong hoàn cảnh y hệt tôi. Đừng hòng lừa tôi. Tôi biết bây giờ thầy đang nghĩ gì.”
“Nếu không vì đống quy tắc này, tôi đã trốn đi từ lâu rồi! Cần gì phải vật lộn đến thế! Bây giờ tôi đến mặt họ cũng không muốn nhìn.”
“Tôi thật sự không muốn mạng của họ, thật sự mà.” Trương Văn Đạt cố thuyết phục gã thỏ đang chắn đường.
“Vậy tại sao trò lại liều mạng nâng cao thực lực? Trả lời thầy câu đó đi.”
“Bởi vì tôi cần phải nói chuyện phải quấy với họ, thầy ạ! Thầy đã bao giờ gặp bố mẹ tôi chưa? Họ không phải là người! Họ là quái vật!”
Trương Văn Đạt chợt bùng nổ, “Thầy có biết quái vật là gì không? Họ không biết giao tiếp, họ chỉ biết gầm thét! Chỉ khi thầy mạnh hơn họ! Chỉ khi thầy dám đánh trả! Họ mới chịu biến trở lại thành người, ngồi xuống nói phải trái với thầy!”
Nói đến đây, Trương Văn Đạt cố dằn lại, khẽ hạ giọng: “Thầy yên tâm đi. Thầy không cần đi theo tôi nữa. Tôi sẽ không làm chuyện đó đâu. Tôi đã lớn rồi. Chỉ cần họ gỡ bỏ quy tắc trên người tôi, thì sau này, đường ai nấy đi, nước sông không phạm nước giếng. Cắt đứt quan hệ.”
Trương Văn Đạt nói rồi lách qua gã thỏ, hướng về phía lối ra chợ trời.
“Năm đó, thầy cũng giống hệt trò. Lời nói ra cũng không khác là bao.”
Giọng nói của gã thỏ như sét đánh bên tai Trương Văn Đạt, “Kết cục là, thầy đã giết họ.”
