Trương Văn Đạt sững sốt nhìn con quái vật trong gương, nhìn đôi mắt ngập tràn hận thù vô biên, nhìn thân thể chi chít những hốc đen, và cặp lưỡi hái sắc lẹm của nó. Giây phút này, cậu hoảng loạn tột cùng.
Cậu run rẩy cúi đầu, nhìn ngón tay mình. Những ngón tay vốn thon dài không biết từ bao giờ đã biến thành mớ móc câu vặn vẹo, loé lên thứ hàn quang buốt giá dưới ánh trăng.
Tự lúc nào, cơ thể mình đã thay đổi kinh khủng đến thế này.
“Mình… mình là quái vật? Mình… mình là…” Giọng cậu đầy vẻ khó tin. “Không! Không thể nào! Mình là người! Mình là người!”
Cậu cố dùng tay miết phẳng những cái hốc đen trên người, nhưng ngoài việc tự cào cấu mình đến chảy máu, thì chẳng có tác dụng gì.
“Mày đương nhiên là quái vật rồi.” Một giọng nói từ ngoài cửa sổ vang lên, khiến Trương Văn Đạt đứng hình tại chỗ.
Là Tống Kiến Quốc. Giờ phút này, cô bé đang chống tay lên bậu cửa sổ, tò mò nhòm vào trong.
“Vả lại mày xem, mèo với mèo mới đẻ ra mèo. Người với người mới đẻ ra người. Vậy thì quái vật với quái vật chỉ có thể đẻ ra quái vật thôi. Bố mẹ mày là quái vật, thì mày là quái vật con. Hợp lý vãi ra còn gì, có gì mà phải tức?”
“Không! Tao không phải! Tao khác bọn họ! TAO LÀ NGƯỜI!!” Đôi chân khớp ngược của Trương Văn Đạt đột ngột dùng sức, chỉ trong nháy mắt đã vọt tới trước mặt Tống Kiến Quốc.
“Mày vẫn luôn là quái vật mà.” Tống Kiến Quốc ngẩng đầu, đáp tỉnh bơ.
“Hồi ở thư viện, lúc mày dùng Hoàng Hạch biến thành người lớn, trong mắt tao mày vẫn luôn có bộ dạng này, y hệt như bây giờ. Cứ mỗi lần sang thế giới người lớn là mày lại biến thành thế này. Ủa? Mày không biết sao? Tao tưởng mày biết chứ ta?”
Tiếng gầm của Trương Văn Đạt làm rung chuyển cả ô cửa kính, “Câm mồm! Tao khác bọn họ! TAO KHÁC!!”
Thấy Trương Văn Đạt xù lông, Tống Kiến Quốc ngược lại càng nói càng hăng, “Khác gì chứ? Mày không thấy bản thân mày có vấn đề à? Thật ra tao đã muốn nói từ lâu rồi. Cái nết mày thối hoắc, độc đoán chuyên quyền, ai khuyên cũng không nghe. Mày không thấy mày với bố mẹ mày y như một khuôn đúc ra à?”
“Câm mồm!” Cậu vung tay, theo thói quen túm lấy cánh tay Tống Kiến Quốc. Nhưng cậu quên mất, mình đâu còn tay nữa.
Những lưỡi hái sắc lẹm dễ dàng xé toạc da thịt Tống Kiến Quốc.
“ĐAU!! ĐỒ QUÁI VẬT!!” Tưởng bị tấn công, Tống Kiến Quốc liền há miệng cắn phập vào cánh tay đối phương.
Thấy máu tươi phọt ra từ vết thương của Tống Kiến Quốc, Trương Văn Đạt sợ điếng người. Cậu đã đả thương người khác, cũng giống như bọn họ, vô cớ làm hại người khác.
Trương Văn Đạt vội buông tay, thất thần nhìn Tống Kiến Quốc bị thương. Cậu muốn giúp cô bé, nhưng lúc này cậu không thể.
Cậu lùi lại hai bước, bàng hoàng nhìn đôi tay lưỡi hái đẫm máu.
Cả người cậu giờ chỉ còn lại mười lưỡi hái sắc bén thay cho ngón tay. Cậu, giờ phút này, đã trở nên y hệt bố mẹ mình. Bất kể làm gì, kết quả cũng là làm hại người khác.
“Sao lại thế này… Sao lại thế này?” Trương Văn Đạt sợ sệt nhìn Tống Kiến Quốc đang bị thương, lùi dần về phía sau.
“Mày điên rồi! Mày làm cái quái gì vậy!” Tống Kiến Quốc ôm cánh tay bị thương, hùng hổ bước tới.
“Đừng lại gần tao! Đừng lại gần tao!” Trương Văn Đạt hoảng sợ tột độ, cậu điên cuồng lùi lại, cố gắng tránh xa bất cứ ai có thiện ý với mình.
“Cút đi! Mày tự do rồi! Mày không cần phải gặp tao nữa!”
Tống Kiến Quốc nghe vậy thì sững sờ, “Hả? Mày nói thế là có ý gì?”
“Cút khỏi đây! Càng xa càng tốt! Đi đi! Mày tự do rồi!”
Trương Văn Đạt không muốn ở gần bất cứ ai liên quan đến mình nữa. Chỉ cần họ không ở gần, họ sẽ không bị cậu làm hại.
Tống Kiến Quốc há miệng định nói gì đó, nhưng rất nhanh, dưới tác dụng của chiếc vòng cổ, nó lập tức tuân lệnh. Cô bé quay ngoắt, rời khỏi căn phòng mà không thèm ngoảnh lại.
Trong căn phòng tan hoang, Trương Văn Đạt lại run rẩy nhìn xuống lưỡi hái đẫm máu. Nước mắt trào ra từ hốc mắt trống rỗng của cậu.
Đúng lúc này, tiếng bước chân truyền đến. Trương Văn Đạt giật mình nhìn ra cửa. Chỉ ngay giây sau, tiếng súng vang lên, liên tiếp mấy phát đạn găm vào người cậu.
Trương Văn Đạt hoảng hốt giơ lưỡi hái lên đỡ, nhưng vô ích. Máu tuôn ra không ngừng từ những lỗ đạn. “Đi đi! Tôi không muốn làm hại các người! Tôi không giống bọn họ!”
Nhưng mặc cậu nói gì, mấy bóng người vừa xông vào từ cửa cũng không có ý định dừng lại. Từng phát đạn bắn vào những hốc rỗng trên cơ thể Trương Văn Đạt, xé toạc chúng ra.
Tổng cộng bảy kẻ, tên nào tên nấy trông cũng bặm trợn, đầu chúng là đủ loại vũ khí.
“Thằng nhãi này cũng cứng phết. Tra tấn nó tử tế vào, dám chọc vào chúng ta đúng là chán sống rồi!”
“Đúng là đồ phế vật. Xem bộ dạng nó kìa, sợ đái ra quần rồi. Để tao.”
Thấy Trương Văn Đạt không hề kháng cự, vẻ tàn nhẫn lộ rõ trên mặt mấy kẻ này. Bọn chúng chuẩn bị làm gỏi cái thằng nhãi đã phá hỏng chuyện tốt của mình.
Trương Văn Đạt nhận ra, mình nói gì cũng vô dụng. Cậu thật sự không muốn biến thành họ, những kẻ chỉ biết dùng bạo lực.
Cuối cùng, một lưỡi cưa máy gầm rú, bổ thẳng vào vai cậu.
Cơn đau xé óc khiến chút lý trí cuối cùng của Trương Văn Đạt tức thì bị lửa giận nuốt chửng. Cậu ngoác cái mồm ghê rợn, rống lên một tiếng long trời lở đất.
“Xoẹt!” một tiếng, Trương Văn Đạt biến mất tại chỗ. Khi xuất hiện lại, cậu đã ở sau lưng một gã đầu dao găm.
Lưỡi hái sắc lẹm như xắt bơ, dễ dàng lút sâu vào cơ thể gã. Ngay sau đó, kèm theo tiếng gầm rống tựa quỷ dữ của Trương Văn Đạt, cậu xé toạc cơ thể đối phương làm đôi.
Máu tươi và nội tạng văng tung tóe. Tất cả những kẻ vừa nãy còn đang giễu cợt bỗng chốc kinh hoàng nhìn sang, mồm ngậm thuốc lá há hốc không khép lại được.
“CHẾT! CHẾT HẾT CHO TAO!!” Trương Văn Đạt hóa thành một cơn lốc, thân hình mờ ảo lướt qua lướt lại trong phòng. Mỗi lần lướt qua là một cơ thể bị xé tan thành từng mảnh.
Ngay khoảnh khắc mảnh xác thứ ba ngã xuống, những kẻ còn lại cuối cùng cũng cảm nhận được nỗi sợ hãi kề cận cái chết. Chúng nhận ra mình đã chọc vào ổ kiến lửa.
“Chạy mau! Tình báo sai bét!” Gã vừa dứt lời, đầu đã lìa khỏi cổ.
Có bảy tên cả thảy, cuối cùng chỉ có hai tên trốn thoát. Đối mặt với câu hỏi của lão đại, chúng rõ ràng đã bị dọa cho mất vía, nói năng lộn xộn.
Khi Trương Văn Đạt dừng lại, cậu gần như đứng không vững. Một luồng hơi trắng nóng rẫy phì ra từ miệng mũi cậu.
Thân mang trọng thương, cậu nhìn mớ mảnh xác vương vãi khắp sàn, chân bỗng mềm nhũn, ngã quỵ xuống.
Khi tấn công, cậu không hề thấy đau đớn, mà trái lại còn cảm thấy một sự khoái lạc bệnh hoạn, cứ như thể đã trút hết mọi uất hận lên người bọn chúng.
Giờ phút này, cậu đã chấp nhận thực tại. Tống Kiến Quốc nói đúng. Quái vật chỉ có thể sinh ra quái vật, không thể sinh ra một đứa trẻ bình thường.
