Cựu Vực Quái Đản

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3115

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2409

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 353

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6830

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 16

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 501

Tập 01: Hồi Trẻ Thơ - Chương 094: Đối Mặt

“Thầy đã giết họ.” Gã Thỏ bình thản cất lời, như thể đang thuật lại một chuyện tầm phào.

Lời nói đó khiến Trương Văn Đạt khựng lại. Cậu bàng hoàng nhìn gã. Gã thỏ không giải thích gì thêm, nhưng cậu biết gã đang nói thật.

“Nhưng tin thầy đi, kết cục đó không tốt đẹp gì đâu. Cách làm đó chẳng giải quyết được gì, trái lại còn tự tròng thêm một gông xiềng mới.”

Trương Văn Đạt đứng lặng hồi lâu mới ngẩng đầu lên. Ánh mắt cậu nhìn gã thỏ giờ chỉ còn lại sự thương cảm, “Hẳn trước khi ra tay, thầy cũng bị họ hành hạ thê thảm lắm nhỉ? Bằng không, thầy đã không bị dồn đến bước đường cùng.”

Trương Văn Đạt sực hiểu vì sao gã lại quan tâm đến cậu đến vậy. Gã đã nhìn thấy hình bóng của chính mình nơi cậu.

Gã thỏ giang rộng vòng tay, muốn ôm lấy Trương Văn Đạt, nhưng bị cậu đẩy ra. “Cảm ơn, nhưng tôi không cần. Xin lỗi, tôi vẫn phải đi.”

“Thầy đã từng trải qua, thầy ắt phải hiểu tôi đang vật vã thế nào.”

2826 đứng quan sát nãy giờ cũng lên tiếng: “Tuy không phải chuyện của tôi, nhưng thân là một người bạn, tôi khuyên cậu đừng làm vậy. Nếu cậu làm thế, cậu sẽ không qua được vòng thẩm tra lý lịch của Cục 507 đâu. Việc này là sai trái.”

Nghe vậy, Trương Văn Đạt quay phắt lại, không sao tin nổi nhìn gã, “Cục 507 không phải đang cố tạo ra một thế giới tuân thủ logic sao? Chả nhẽ cái logic mà các anh nói chỉ là lớp vỏ bề ngoài? Còn cái thối nát quái dị bên trong thì các anh mặc kệ? Nếu Cục 507 là như vậy, tôi thà không bao giờ gia nhập!”

Cậu chỉ tay ra khu chợ xây trên lông chó, “Chỗ này kỳ dị, tôi thừa nhận! Nhưng có quái đản cỡ nào cũng không bằng các người! Tôi thấy cái logic của các người mới có vấn đề ấy! Sao có chuyện mà các người không bao giờ đi trách kẻ bạo hành, mà lại quay sang đổ lỗi cho nạn nhân vì dám phản kháng? Chỉ vì bọn họ là kẻ bề trên? Chỉ vì họ là kẻ mạnh? Hay là logic của tôi mới là thứ sai lầm?”

“Ngày nào tôi cũng bị hành hạ, cảm giác như người tôi sắp bị xé xác! Tôi chỉ muốn thoát khỏi hình phạt quy tắc đó thôi, thế là sai á? TRẢ LỜI ĐI!”

Giọng cậu ngày một lớn hơn, “Bất kể là ai! Hễ cậy bạo lực, cậy địa vị mà ỷ mạnh hiếp yếu, bản chất chính là bắt nạt! Tôi là con người! Bị đấm bị đá thì phải đánh trả! Chứ không phải bị vả má trái thì chìa nốt má phải! Đấy, mẹ nó, là lũ nô tài! Là lũ chó!”

“Tôi biết họ muốn nuôi một con chó! Một con chó bị đánh cho đến khi thuần phục, một con chó chỉ cần thấy họ ngước mắt lên là run như cầy sấy. Nhưng tôi không phải chó!”

Gã thỏ bước lên, giọng nói vốn điềm tĩnh nay đã gợn sóng, “Hủy hoại họ không sao, nhưng trò không thể hủy hoại chính mình. Con đường sau này của trò còn dài lắm!”

Gã tiến một bước, Trương Văn Đạt lùi một bước. “Nếu bây giờ tôi đã có sức mạnh ngang cơ, mà họ vẫn giở cái thái độ cũ, thì đó là họ ngu, không phải lỗi của tôi! So với kịch bản họ một mình hả hê bạo hành, tôi thà chọn cá chết lưới rách!”

Cậu lùi thêm bước nữa, “Tôi nói bấy nhiêu thôi, không muốn lằng nhằng nữa. Đừng cản đường tôi. Bây giờ ai cản, kẻ đó là kẻ thù! Kiến Quốc! Chặn họ lại!”

Tống Kiến Quốc mặt mày não nề, dắt theo bầy mèo tạo thành một bức tường sống, chắn giữa hai bên. “Mấy người cãi cọ thì đừng lôi tôi vào chứ. Tôi mệt rã rời rồi. Muốn về đánh một giấc.”

Tới khi bức tường mèo đen khổng lồ ấy tản ra, Trương Văn Đạt đã mất dạng.

“Hầy, cuối cùng cũng tan ca. Về thôi, về thôi.” Tống Kiến Quốc vặn cái cổ mỏi nhừ của mình, chuẩn bị cuốn gói.

2826 liếc Tống Kiến Quốc, “Báo với cậu ta một tiếng. Rất tiếc, cậu ta trượt vòng thẩm tra lý lịch rồi.”

“Không đi! Tôi mệt. Tôi về ngủ!” Tống Kiến Quốc bực bội quay phắt đi.

“Cô không đi tìm cậu ta à? Lỡ cậu ta xảy ra chuyện thì sao?”

Nghe 2826 nói vậy, Tống Kiến Quốc mừng như được mùa, “Nó mà gặp chuyện á? Còn có chuyện tốt đến thế cơ à?”

Nãy giờ cô bé toàn lơ đễnh, chẳng thèm để tâm xem Trương Văn Đạt gào thét cái gì, cũng chẳng hiểu mô tê ra sao.

Vừa nghe 2826 nói thế, máu hóng hớt trong nó sục sôi, cô bé lập tức tò mò lần theo mùi của Trương Văn Đạt mà đi.

Sắp ra khỏi chợ trời, cô bé lại nghe bầy mèo rít lên.

“Sao thế?” Tống Kiến Quốc ngoảnh đầu nhìn khu chợ tấp nập, chẳng thấy gì.

“Là gã thỏ à?” Cô bé xoa đầu mèo.

“Kệ bà cái sát khí ấy đi. Bọn mình đi nhanh, biết đâu có kịch hay để xem. Nói không chừng thằng chuột chết dẫm kia sắp gặp họa lớn rồi.”

Tống Kiến Quốc vừa đi khỏi, một gã đàn ông thô kệch với cái đầu lưỡi lê dẫn theo mấy kẻ nữa chen ra từ đám đông.

Chúng chính là toán kẻ thù mà Trương Văn Đạt và 2826 đã đụng độ ở thế giới quá khứ. Xem ra chúng đã sống sót sau đòn tấn công của cầu vồng.

Một gã đầu cưa máy bên cạnh lên tiếng: “Đại ca, chính bọn nó đã phá hỏng chuyện tốt của mình. Giờ chúng tách ra rồi, ta xử thằng cớm Cục 507 trước, hay xử thằng nhóc đó?”

Gã đầu lưỡi lê xoa cằm, nhe cái mồm đầy răng sắt đáp: “Đừng rút dây động rừng. Tìm cơ hội úp sọt thằng nhóc kia trước, cạy miệng nó moi tin tức của thằng cớm kia.”

Đường phố nhá nhem. Trương Văn Đạt đứng trước khu nhà tập thể của mình, nhìn lên ánh đèn hắt ra từ căn hộ. Một bóng người lướt qua ô cửa sổ mờ đục. Họ cũng đã thấy cậu.

Về đến chốn xưa, cậu không vào, mà chỉ đứng đó, lẳng lặng đợi chờ điều gì.

6 giờ điểm, từng vệt máu bắt đầu rách toang ra, lan khắp người Trương Văn Đạt. Cậu có kẹo trong tay, nhưng không ăn, mà cắn răng chịu đựng, cảm nhận quy tắc đang hành hạ thân xác mình.

Trong khi thân thể dần trở nên bết bát máu thịt, Trương Văn Đạt lôi tờ hướng dẫn sử dụng Lam Hạch ra, nhìn chằm chằm vào những câu thần chú và nghi thức mà cậu chỉ biết quy trình, chứ không hiểu nguyên lý.

Cơn đau thể xác càng lúc càng dữ dội, cậu càng khắc cốt ghi tâm, nhồi nhét ba nghi thức điều động Lam Hạch này vào trí óc. Đây chính là át chủ bài của cậu.

Thời gian dằng dặc mà ngắn ngủi trôi qua. Hình phạt quy tắc trên người cậu dần kết thúc. Lần này, hiếm hoi thay, cậu không ngất đi vì đau.

Cơn đau thể xác qua đi, nhưng ngọn lửa hận thù trong Trương Văn Đạt lại bùng lên dữ dội. Cùng với cảm xúc trào dâng, Hồng Hạch trên tay cậu khẽ lóe lên, từ từ hồi phục.

Cậu run rẩy vò nát tờ giấy, nghiến chặt quai hàm, sải bước vào hành lang tối om.

“Văn Đạt về rồi đấy à? Ăn cơm chưa cháu?” Tiếng hàng xóm chào hỏi vọng ra từ cầu thang, nhưng Trương Văn Đạt bỏ ngoài tai, cứ thế cắm đầu đi thẳng lên tầng 4, về nhà mình.

Chỉ mười mấy giây sau, cậu đẩy mạnh cánh cửa gỗ. Căn phòng đơn 20 mét vuông sáng trưng ánh đèn. Tivi đang treo phổi lợn, vẫn đang bật. Chiếc bàn gấp bày la liệt thức ăn. Trông có vẻ ấm cúng đến lạ.

Trương Văn Đạt ngồi xuống chiếc ghế nhựa, nhìn bát mì trước mặt, “Tôi không thích ăn mì.” Cậu nói khẽ.