Trong căn phòng tan hoang, Trương Văn Đạt, người đã hoàn toàn chấp nhận thực tại, không biết phải làm sao.
Kẻ thù mà cậu hằng muốn chống lại, hóa ra bao gồm cả chính cậu. Cậu không biết tự lúc nào, mình đã biến thành đúng cái loại người mà cậu căm ghét nhất.
Nếu sau này cậu cũng làm cha làm mẹ, bi kịch rồi cũng sẽ tái diễn y như cũ.
Cậu muốn thoát khỏi cái vòng luẩn quẩn này, nhưng thật sự không biết phải làm cách nào.
Nỗi tuyệt vọng như hữu hình đè nặng lên lồng ngực. Run rẩy, cậu gần như theo bản năng lết đến mép giường, cúi gập người rồi chui tọt xuống gầm.
Cậu bò lết qua những nét vẽ nguệch ngoạc trên tường, len lỏi vào tận góc trong cùng.
Cậu thu mình lại, co rút hết mức vào góc giường, hai tay đan chéo ôm lấy vai hòng tìm kiếm chút hơi ấm an ủi.
Song, lưỡi dao sắc lẹm vẫn dễ dàng rạch sâu vào da thịt, chẳng mang lại chút an ủi nào, mà chỉ khiến cậu càng thêm tự dày vò mình trong đau đớn.
---------
“Yee! Tự do rồi! Bọn mình tự do rồi!” Tống Kiến Quốc ôm hai con mèo, hí hửng chạy về căn nhà trên cây của mình.
Cô bé đang vui phơi phới. Dù vết thương trên cánh tay vẫn còn nhói đau, nhưng không tài nào dập tắt được niềm hân hoan này.
Cô bé giơ chú mèo con lên trước mặt, hôn chụt một cái vào cái bụng mềm mịn của nó, rồi cười tít mắt nói: “Tuyệt cú mèo! Nhẫn nhịn bấy lâu, cuối cùng cũng có ngày ngóc đầu!”
Cô bé bật dậy, tuyên bố dõng dạc với toàn thể lũ mèo đang ngước nhìn: “Từ bây giờ! Tất cả chúng ta đều tự do! Chúng ta không bao giờ phải làm việc nữa! Muốn nghỉ bao lâu thì nghỉ! Muốn dậy lúc nào thì dậy! Tự do muôn năm!!”
Như để hưởng ứng, tiếng “meo meo” vang lên không ngớt khắp nhà cây.
Chân trần khẽ nhún một cái, cô bé cười ha hả nhảy bổ vào giữa bầy mèo đen, vui sướng ôm chầm lấy chúng mà đùa giỡn.
Nửa tiếng sau, khi cơn phấn khích đã lắng xuống, Tống Kiến Quốc bắt đầu nghiêm túc động não, “Không được, cái vòng vẫn còn trên cổ mình. Lỡ thằng cha đó lật lọng thì sao?”
Tống Kiến Quốc đang nằm ườn trong ổ mèo, bỗng bật dậy khoanh chân ngồi, nghiêm trọng nói với bầy mèo trước mặt: “Bọn mình phải rời khỏi chỗ này, càng nhanh càng tốt. Tụi bây thấy đúng không?”
“Meo meo meo~”
“Nhà á? Nhà quan trọng hay tự do quan trọng? Cùng lắm thì bọn mình tìm chỗ khác xây lại cái mới, có gì to tát đâu.”
“Meo meo!”
“Đúng, chính xác. Tìm chỗ nào nhiều chuột với chim sẻ hơn. Chỗ này sắp bị bọn mình đào xới tung lên rồi. A, nói đến là lại điên tiết! Tao đi làm bục mặt, thế mà nó còn dám chê tao kiếm không đủ tiền.”
Tống Kiến Quốc bĩu môi chán ghét, lầm bầm chửi Trương Văn Đạt vài câu, rồi khoát tay: “Thôi, không nhắc tới cái thằng xúi quẩy đó nữa. Dọn đồ, chúng ta chuồn ngay.”
“Meo~!”
“Đi đâu á? Đi đâu cũng được, miễn là không phải ở đây.”
Theo lệnh của Tống Kiến Quốc, bầy mèo lập tức bắt tay vào dọn dẹp đồ đạc.
Vốn dĩ cũng chẳng có gì nhiều nhặn, chưa đầy một phút sau, tất cả đã sẵn sàng lên đường.
Khi cả đàn đã kéo hết ra ngoài, vẫn còn một chú mèo con trơ trọi đứng lại tại chỗ.
Tống Kiến Quốc, tay đang ôm lọ đom đóm, vẫy vẫy nó: “Đi thôi, Cục Than, còn ngây ra đấy làm gì?”
“Meo meo meo meo~!”
“Mặc xác nó đi. Nó sống hay chết mặc bay. Nếu không phải vì tao biết mình đánh không lại, tao còn muốn quay lại bồi cho nó một nhát rồi.” Tống Kiến Quốc ngồi xổm xuống cạnh Cục Than, bế thốc nó lên rồi đi ra ngoài.
“Ngoan nào, đừng có vì một bữa cá mà bị nó mua chuộc chứ. Giờ bọn mình biết kiếm tiền rồi, bọn mình tự kiếm tiền mua cá ăn.” Vừa nghĩ đến bữa tiệc thịnh soạn đó, Tống Kiến Quốc lại bất giác nuốt ực một cái.
Cô bé dẫn đầu đàn mèo, vừa đi trên dây điện vừa nghêu ngao hát. Lũ mèo con cũng theo nhịp hát, đầu lúc lắc qua trái, lúc lắc qua phải, thỉnh thoảng lại “meo” một một tiếng đệm nhạc.
Nhưng trong số đó, Cục Than thì không hùa theo. Tống Kiến Quốc xoa đầu nó: “Tao là bạn thân của mày, hay nó là bạn thân của mày?”
“Đấy, trong lòng mày tao quan trọng hơn nó nhiều. Thôi thôi, đừng nghĩ linh ta linh tinh nữa. Thằng Tí kia mạng lớn lắm, chết không nổi đâu.”
“Meo~”
Nghe tiếng mèo kêu này, Tống Kiến Quốc đang sải bước trên dây điện bỗng khựng lại, “Phải rồi, cái gã đầu sắt kia còn nhờ mình nhắn cho thằng Tí, bảo là nó bị Cục 507 từ chối rồi. Sao mình lại quên béng mất vụ này nhỉ?”
“Thôi kệ, có mỗi một câu, dù sao cũng không phải chuyện gì quan trọng, không nói chắc cũng chả sao.” Tống Kiến Quốc vừa dứt lời thì thấy Cục Than đang dụi dụi vào ngực mình, kêu meo meo, đôi mắt to tròn long lanh đầy vẻ van lơn.
“Rồi rồi, tao quay lại một chuyến là được chứ gì? Đúng là hết cách với mày.” Tống Kiến Quốc cong ngón tay lại, gõ yêu lên cái chóp mũi hồng của Cục Than, rồi quay đầu, đi về phía nhà Trương Văn Đạt.
20 phút sau, Tống Kiến Quốc đứng trên cột điện, gân cổ hét lớn về phía khu tập thể đằng xa: “Tí! Cái gã đầu sắt kia bảo mày phế vật quá! Bọn họ không thèm nhận mày!!”
Hét xong, cô bé vẫy tay với lũ mèo, “Rút.”
“Meo~” Cục Than lại dùng ánh mắt đáng thương nhìn cô bé.
“Hầyy.” Tống Kiến Quốc thở dài thườn thượt, bất đắc dĩ đi về phía lối vào cầu thang.
Vừa đến cửa nhà Trương Văn Đạt, Tống Kiến Quốc định lên tiếng gọi thì chết sững trước cảnh tượng thi thể và máu me ngập ngụa trên sàn.
Sau đó, cô bé chỉ tay vào trong phòng, nói với Cục Than: “Tuyệt vời, thằng Tí thối chết rồi. Bọn mình khỏi cần nhắn nhủ gì nữa. Đi.”
“Trò ấy không chết. Trò ấy chỉ rời đi thôi.”
Một giọng nói vọng ra từ trong phòng. Tống Kiến Quốc lúc này mới phát hiện ra, trong phòng còn có một gã thỏ tím cao lớn đang đứng.
Tống Kiến Quốc ghét cay ghét đắng gã kẹt xỉ này. Lần trước ăn cơm trong thế giới mạng, gã ta chỉ mời thằng Tí, chứ không thèm mời cô bé và lũ mèo của nó.
“Vậy sao? Chưa chết à? Thế thì tiếc thật đấy.” Tống Kiến Quốc xị mặt, lùi dần về sau.
“Em là bạn tốt của trò ấy, em có biết trò ấy sẽ đi đâu không?” Gã thỏ hỏi Tống Kiến Quốc.
“Không biết. Với lại đính chính nhé, bọn tôi là kẻ thù.” Tống Kiến Quốc vừa quay người, chưa đi được hai bước đã bị gã thỏ chặn đường.
“Ta ngửi thấy mùi máu của trò ấy. Có kẻ đã tấn công trò ấy, tình hình rất tệ. Ta e là trò ấy đang gặp nguy hiểm.”
“Thế sao ông không mau đi tìm đi? Chặn tôi lại làm gì?” Tống Kiến Quốc thấy gã này thật khó hiểu.
“Chúng ta cùng đi tìm trò ấy nhé? Một mình trò ấy không thoát ra được đâu.”
“Tôi đếch đi. Mắc mớ gì tôi? Nó bắt nạt tôi còn chưa đủ hay sao, mắc gì tôi phải giúp nó.” Tống Kiến Quốc khoanh tay trước ngực.
“Cứ thế này trò ấy sẽ chết thật đấy.”
“Xì, sống chết mặc bay.” Tống Kiến Quốc cúi đầu, bỗng nhìn thấy một con mèo trong đàn, cô bé liền bực bội nói: “Rồi rồi. Nể tình ông đã cứu Mun Mun, tôi giúp ông lần này.”
Nghe vậy, gương mặt lông lá của gã thỏ dãn ra như thở phào, “Cảm ơn.”
Khi bàn tay khổng lồ của gã áp lên, vết thương trên cánh tay Tống Kiến Quốc liền biến mất, “Vậy, theo như em biết về trò ấy, em nghĩ trò ấy sẽ đi đâu?”
“Tôi làm sao biết được? Tôi với nó có thân thiết gì đâu.” Tống Kiến Quốc nói xong, như sực nghĩ ra điều gì, liền cúi đầu hỏi bầy mèo đen lúc nhúc: “Tụi bây có biết nó đi đâu không?”
Bầy mèo đen nghiêng đầu suy nghĩ một lát, rồi chợt quện cả vào nhau, hợp thể thành một con chó mực khổng lồ. Con chó mực do bầy mèo tạo thành hít hà một vòng quanh phòng, sau đó áp cái mũi to tướng xuống sàn, vừa rít rít đánh hơi vừa tiến về phía trước.
