Cựu Vực Quái Đản

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3116

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2412

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 353

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6925

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 16

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 501

Tập 01: Hồi Trẻ Thơ - Chương 092: Lam Hạch

Bị Trương Văn Đạt chất vấn, 2826 không hề phản bác.

“Rất xin lỗi, mỗi một người gia nhập Tam Tuyến đều phải trải qua thẩm tra lý lịch, kể cả tôi, ai cũng vậy. Tam Tuyến nắm giữ rất nhiều thứ mà người thường không nên biết. Chúng tôi tất nhiên không muốn có kẻ ý đồ bất chính trà trộn vào. Mong cậu thông cảm.”

“Tôi còn chưa nhận lời. Các người làm vậy không phải là quá vội sao?” Trương Văn Đạt cố nén cơn giận, gằn giọng.

“Đây chỉ là một phần của quy trình tuyển dụng. Nếu việc này làm cậu thấy bị xúc phạm, tôi thay mặt Cục 507 xin lỗi cậu. Nhưng quy tắc là quy tắc. Thế giới này đã đủ vô lý rồi, chúng tôi không muốn tổ chức của mình cũng mất đi logic cơ bản.”

Lời xin lỗi khô khốc của đối phương chẳng làm Trương Văn Đạt nguôi ngoai được bao nhiêu. Cậu buông 2826 đang bị thương ra, giơ đèn pin lên, cắm đầu cắm cổ leo lên.

“Tôi nói lần cuối, đừng có điều tra quá khứ của tôi. Kiến Quốc! Mày qua đỡ hắn!”

Tống Kiến Quốc đang bọc hậu lết tới. Bầy mèo theo lệnh cô bé, nâng 2826 bị thương lên. “Nó dở dở ương ương thế đấy, hở ra là lại lên cơn, kệ nó đi.”

“Cô có vẻ biết gì đó? Kể tôi nghe được không?” 2826 hỏi Tống Kiến Quốc.

Tống Kiến Quốc nhớ lại lúc mình nằm dưới gầm giường, nghe thằng Tí lảm nhảm điên dại trước khi ngủ.

Sau đó, Tống Kiến Quốc bực bội đưa tay giật giật cái vòng cổ, “Trông tôi với nó thân lắm à? Nó có chuyện gì đời nào kể cho tôi nghe. Chẳng qua là tôi không trốn được thôi. Chứ trốn được là tôi phắn từ đời cố hỉ rồi.”

“Ừm…” 2826 nhìn bóng lưng Trương Văn Đạt, vẻ đăm chiêu. Gã móc điện thoại từ trong túi ra, nhanh chóng gửi đi vài dòng tin nhắn.

“Vốn dĩ anh đến đâu phải để giúp tôi. Chuyến này anh đâu cần phải đi. Với mức lương của anh, 600 tệ chắc chắn chẳng nhằm nhò gì. Anh lặn lội tới đây, chính là để chiêu mộ và thăm dò tôi, đúng không?” Trương Văn Đạt nói mà không thèm ngoảnh lại.

Về điểm này, 2826 không phủ nhận cũng không thừa nhận, “Nếu cậu muốn đến Cục 507, cứ dùng máy nhắn tin BB liên lạc với tôi. Nhưng bất kể cậu có đến hay không, tôi chỉ muốn nói, có những chuyện, trước hết cậu phải tự buông tha cho chính mình. Nếu cậu không buông, cậu sẽ kẹt mãi trong đó.”

“Cảm ơn đã quan tâm. Chuyện của tôi, tôi tự lo được!”

Lời vừa dứt, Trương Văn Đạt bỗng khựng lại. Nhưng cậu dừng không phải vì 2826, mà vì trước mắt đã hết đường.

Dõi mắt hướng lên sợi cáp mạng bị đứt trước mặt, khu vực vốn dĩ phải chằng chịt đảo nổi và cáp mạng, giờ đây trống huơ trống hoác, chẳng còn lại gì.

Tống Kiến Quốc bế mèo, ngửa cổ nhìn lên, cũng học theo Trương Văn Đạt chửi thề: “Đệt, cả một mảng lớn bị con quái kia xơi tái rồi, lên bằng niềm tin à?”

Ngay lúc cả ba đang gần như bó tay, cứ như thể đã chuẩn bị sẵn cho họ, một sợi dây thừng từ trên cao thả xuống.

“Anh gọi viện binh à?” Trương Văn Đạt nhìn 2826, gã lại lắc đầu.

Tình hình này xem ra cũng chẳng có cách nào tốt hơn. Trương Văn Đạt quyết định tận dụng sợi dây này để rời đi.

Bầy mèo làm đội tiên phong, nối đuôi nhau trèo lên. Xác nhận an toàn rồi, ba người mới bám theo.

Gọi mãi mà không thấy Trương Văn Đạt đoái hoài gì đến 2826, Tống Kiến Quốc đành chửi đổng mấy câu rồi cõng gã trên lưng, bắt đầu leo.

“Cảm ơn.” 2826 áy náy nói.

“Anh mà muốn cảm ơn tôi thật, thì về tra xem trong tổ chức của anh có ký ức của tôi không. Tôi bị mất trí nhớ rồi.”

Sợi dây thừng rất dài, xuyên qua cả khoảng không trống rỗng. Ba người leo đến rách da rớm máu tay, mới lên được một hòn đảo nổi. Lúc này, xung quanh đã sáng sủa hơn nhiều.

Nhưng điều khiến cả bọn bất ngờ là, trên đảo chỉ có một sợi dây thừng vắt vẻo, tuyệt nhiên không một bóng người.

“Ủa? Lạ vậy, ai giúp bọn mình thế?” Tống Kiến Quốc ngạc nhiên hỏi.

Trong lòng Trương Văn Đạt đã lờ mờ có đáp án, nhưng cậu không nói.

Cậu ló đầu nhìn lên không gian Dark Web chằng chịt nhưng sáng sủa hơn hẳn phía trên, rồi lên tiếng: “Đi thôi, rời khỏi đây đã, rồi theo tôi đến một nơi.”

“Đi đâu?”

Trương Văn Đạt quay sang 2826: “Chợ trời.”

Tuy thế giới mạng này tứ phía thông nhau, nhưng may mà 2826, một Khảo sát viên Tư Triều, vẫn thuộc đường. Chẳng mấy chốc, họ lại từ dưới một tảng đá lớn chui ra, trở lại khu chợ trời ồn ã.

Nhìn cảnh vật quen thuộc, Trương Văn Đạt siết chặt ba giọt Dầu Bá trong tay, tim bắt đầu đập thình thịch.

“Cuối cùng! Bao phen trầy da tróc vảy, cuối cùng cũng đến được giờ phút này!”

Dẫu vừa từ quỷ môn quan trở về, dẫu mình mẩy vẫn còn thương tích, dẫu trên thân không còn một mảnh vải che, nhưng hễ nghĩ đến mục tiêu sắp hoàn thành, cậu không thể đợi thêm một khắc nào nữa.

Nghĩ là làm, cậu nắm chặt ba giọt Dầu Bá, lao thẳng về phía tòa nhà lông chó có treo hành tây.

Tống Kiến Quốc vừa định đi vào, bỗng nghe bầy mèo sau lưng rít lên. Cô bé ngoái nhìn, nhưng phía sau trống không.

Bên trong vẫn y như cũ, chỉ là củ hành tây giữa đại sảnh có vẻ to hơn, mùi hăng nồng xộc lên khiến Tống Kiến Quốc và lũ mèo không khỏi hắt xì.

Sau khi thấy ba giọt Dầu Bá trên tay Trương Văn Đạt, cái bóng luôn ẩn mình sau quầy hàng cao tít cuối cùng cũng lộ diện.

Đó là một người đàn bà đầu chó. Nhìn bộ mặt chó đó, Trương Văn Đạt kinh ngạc nhận ra nó trông rất giống con chó khổng lồ cõng cả khu chợ trời trên lưng, cùng một giống Golden Retriever.

“Chả nhẽ con chó khổng lồ kia mới là kẻ cầm trịch cả khu chợ này?” Ngay lúc Trương Văn Đạt đang mải nghĩ ngợi, ả người thú trước mặt đã lên tiếng.

“Tôi tên là Hồ Mao Mao, rất vui được gặp quý vị. Mời đi lối này.” Một cánh cửa bí mật từ từ mở ra từ bức tường lông chó bên trái.

Cả bọn vừa định đi vào, Hồ Mao Mao bỗng khụt khịt mũi, rồi chặn 2826 đang được bầy mèo đỡ lại, “Rất xin lỗi, nơi này không tiếp người của Tam Tuyến.”

“Tôi có thể đợi ở ngoài.” 2826 rất biết điều nói.

Liếc nhìn thương tích trên người gã, Trương Văn Đạt bảo Tống Kiến Quốc ở ngoài bảo vệ gã, rồi một mình theo Hồ Mao Mao đi vào.

Bên trong lạnh đến bất ngờ, lạnh đến nỗi Trương Văn Đạt chỉ khoác độc một cái áo mà cũng phải hà ra khói trắng. Dọc đường hầm chật hẹp treo đầy những ngọn đèn hành tây.

Nếu là trước kia, Trương Văn Đạt hẳn đã buông lời trêu chọc rằng lắm hành tây thế này là để chống ma cà rồng hay gì. Nhưng lúc này, cậu chẳng còn tâm trí đâu mà nghĩ vẩn vơ.

Men theo đường hầm đi xuống, khi Trương Văn Đạt xuyên qua một lớp chất rắn sền sệt màu vàng nhạt, một văn phòng bằng xương thịt đỏ au đập vào mắt.

Phía xa cũng có một cái quầy làm bằng xương, nhưng thấp hơn cái bên ngoài nhiều. Không chỉ có mình cậu, mà còn vài người khác cũng đang làm thủ tục. Xem ra, tòa nhà lông chó bên trên chỉ là một trong số các trạm giao dịch mà thôi.

Theo chân Hồ Mao Mao, Trương Văn Đạt đi đến quầy ngoài cùng bên trái. Cậu vừa ngồi xuống, ả người đầu chó bên kia quầy lập tức lấy từ bên dưới ra một cái hộp.

Chiếc hộp vuông vắn mở ra, một vật thể tựa viên phấn, tỏa ra ánh sáng xanh lam, đang nằm yên chính giữa.