Cựu Vực Quái Đản

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3114

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2404

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 353

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6722

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 15

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 499

Tập 01: Hồi Trẻ Thơ - Chương 095: Quái Vật

Trong phòng, Trương Văn Đạt ngẩng đầu nhìn hai bát mì còn lại ở phía đối diện. Mỗi bát đều cắm dựng một đôi đũa. Hai chiếc ghế đẩu vẫn đó, nhưng không một bóng người.

“Tôi không ăn. Lát nữa tôi đi ngay.” Trương Văn Đạt nói với hai chiếc ghế trống, như thể có người đang ngồi đó.

“Hôm nay tôi về là muốn nói với hai người một chuyện. Làm ơn, sau này đừng dùng quy tắc hành hạ tôi nữa, được không? Đau lắm, tôi khổ sở lắm.” Cậu nói một cách nghiêm túc. Song, trong căn phòng trống rỗng, vẫn chẳng có lấy một lời hồi đáp nào.

Trương Văn Đạt thở dài, cúi gằm mặt nói với giọng trĩu nặng đầy bất lực: “Nói gì đi chứ.”

Tay phải cậu chộp lấy bát mì, ném thẳng xuống đất, “NÓI GÌ ĐI CHỨ!!”

Trương Văn Đạt đứng bật dậy, nhìn trừng trừng vào hai cái ghế trống, “Hôm nay tôi sẽ không sang thế giới người lớn đâu! Tôi biết hai người nghe thấy! Muốn nói chuyện thì ra đây mà nói!”

Cậu vừa dứt lời, chiếc bàn gấp bỗng rung lên bần bật, như thể có kẻ vô hình vừa đập mạnh xuống bàn.

“Hờ.” Trương Văn Đạt cười khẩy. Dù cho họ không nói một lời, dù cho không một bóng người.

Chỉ với cú đập bàn đó, cậu đã có thể mường tượng ra cái bản mặt giận dữ của họ. Chẳng cần phải nói thêm gì nữa. Chẳng có gì thay đổi. Muốn họ tôn trọng mình, thì phải thắng được họ.

Trương Văn Đạt lại cúi đầu xuống lần nữa. Khi ngẩng lên, cậu bấu chặt lấy mép bàn gấp, dùng hết sức bình sinh lật tung nó lên.

“Đập bàn chứ gì? Này thì đập!”

Đồ uống, canh, thức ăn bị hất tung lên cao. Giây phút chúng rơi xuống, cả căn phòng lập tức biến thành một bãi chiến trường.

Dù không ở cùng một Tư Triều, Trương Văn Đạt vẫn nghe thấy tiếng gầm rống trong không khí. Cậu rút đèn pin ra, gầm đáp lại.

Khi gầm lên đáp trả kẻ thù vô hình, mọi dồn nén bấy lâu trong Trương Văn Đạt như vỡ òa, bỗng chốc cậu cảm thấy khoan khoái hơn hẳn.

“Nhào vô! Tới hết đi! Đã là quái vật thì giả dạng làm người làm gì! Hôm nay xem thử là các người giết tôi! Hay là tôi giết các người!!” Một luồng sáng đỏ từ đèn pin bắn ra, nhưng thế vẫn chưa đủ.

“Xích Khí xung Tả Phụ—Tam Hồng phá Thái Hư! Hoàng Sát trấn Hữu Bật—Nhị Hoàng trảm Phách Cơ! Nhị thập diện tinh cách toái ngũ mang, Tiêu vực tháp súc uý Thao Thiết!”

Một nhát chém như lưỡi hái suýt cắt đôi cơ thể Trương Văn Đạt. Cậu giơ đèn pin, dồn sức vung sang trái. Ba luồng sáng Đỏ 3, Vàng 2, Lam 7 lóe lên trong bóng tối, cấp tốc thi triển Tam Tiêu Quang Mạch Luật Lệnh.

Khi nghi thức hoàn tất, Trương Văn Đạt đột ngột đảo ngược đèn pin, đâm mạnh vào lòng bàn tay. Mọi ánh sáng xung quanh, từ TV, đèn điện, thậm chí cả ánh trăng bên ngoài, đều bị đèn pin hút sạch.

Từng luồng sáng xoắn ốc sặc sỡ mờ ảo len lỏi qua kẽ giữa đèn pin và lòng bàn tay Trương Văn Đạt, tỏa ra, soi rọi vạn vật chìm trong bóng tối.

Không chỉ vậy, dưới ánh sáng xoắn ốc này, cảnh vật xung quanh liên tục biến đổi về quá khứ. Và trong ánh sáng đó, hai bóng người quái dị, mờ ảo hiện ra trước mặt Trương Văn Đạt.

Hai con quái vật dính liền mang lưỡi hái, vốn vĩnh viễn tàng hình trong Tư Triều số 1, cuối cùng đã lộ diện.

Ở Tư Triều số 2, chúng là những tên khổng lồ cao 3-4 mét, nhưng khi sang Tư Triều số 1, chúng rõ ràng đã lùn đi đáng kể, nhưng vẫn cao đến hai mét.

Chúng giương cặp lưỡi hái đẫm máu, đứng trước mặt Trương Văn Đạt, gào thét điên loạn, trong mắt không một tia lý trí.

Chúng vừa giơ lưỡi hái vung tới, Trương Văn Đạt đã giơ đèn pin, chiếu thẳng vào chúng. Lần này, thứ bắn ra là ánh sáng lam.

Ánh sáng lam khóa chặt cả hai, đóng đinh chúng tại chỗ. Vốn dĩ đây là chiêu của 2826, nhưng Trương Văn Đạt đã học được nó. Đây là chiêu thứ hai cậu học được từ chợ đen.

Trương Văn Đạt vung mạnh đèn pin. Bị luồng sáng kéo giật, hai con quái vật bị quăng thẳng vào tấm bản đồ thế giới trên tường.

Trương Văn Đạt gầm lên với chúng: “Tới đây! Bọn quái vật chúng mày! Tới đây!!”

Cùng một tiếng gầm lớn hơn, con quái vật vung hai lưỡi hái tới, chém chéo xuống. Trương Văn Đạt lăn vòng né kịp. Lưỡi dao sượt qua tủ tivi, phổi lợn liền bị chém thành mấy khúc.

Giây tiếp theo, con quái vật hóa thành một vệt mờ, gào thét lao về phía Trương Văn Đạt. Tốc độ nhanh đến mức gần như áp sát ngay tức khắc.

Trương Văn Đạt lại chiếu ánh sáng lam về phía chúng, nhưng lưỡi hái của đối phương lại có thể chém tan cả tia sáng.

Chiếc lưỡi hái sắc lẹm xé đôi cột sáng lam, bổ thẳng xuống đầu Trương Văn Đạt.

Ánh sáng lam lập tức chuyển thành cột sáng đỏ. Hai bên va chạm tóe lửa.

Áp lực khủng khiếp đẩy lùi Trương Văn Đạt, ghim cậu vào tường.

Ngay lúc hai bên đang giằng co, “GÀO—!!” từ cái hốc đen trên bụng con quái vật bỗng chui ra một cái mồm khác, ngoạm lấy ngực cậu mà điên cuồng cắn xé.

“Mẹ kiếp! Đồ chó!!” Cơn đau ập đến, lửa giận trong lòng Trương Văn Đạt bùng lên ngút trời.

Liếc thấy Lam Hạch chỉ còn 12, Hoàng Hạch còn 16, Trương Văn Đạt thi triển nghi thức cuối cùng học được từ chợ đen.

Tiếng gầm của cậu vang dội khắp căn phòng chật hẹp: “Thập Nhị Diện Thể Dung Đỉnh Hỏa — Cao Duy Bao Thể Luyện Tử Vi!”

Mặt kính đèn pin lập tức nứt vỡ như mạng nhện. Năng lượng Lam Hạch và Hoàng Hạch bên trong phun trào như mạch máu vỡ tung!

Cái mồm thứ hai của con quái vật đang gặm lấy xương đòn của Trương Văn Đạt, nanh của nó đã cày ra cả xương trắng.

Nhưng đúng lúc này, từ cái miệng trên bụng nó vang lên tiếng “xèo xèo” của kim loại nóng chảy. Sâu trong vết cắn, máu của Trương Văn Đạt, dưới ánh sáng lục do xanh vàng hòa trộn, đã biến thành một thứ chất lỏng khác.

“Grar?!” Cái mồm trên bụng con quái vật đau đớn nhả ra. Thứ rỉ qua kẽ răng nó không còn là máu của Trương Văn Đạt, mà là thép nóng chảy!

“Vẫn chưa xong đâu!” Trương Văn Đạt nhìn con quái vật bị thương, nhe hàm răng đầy máu, cười gằn.

Đèn pin trong tay cậu nổ tung! Những mảnh thủy tinh vỡ vụn, quyện trong thứ ánh sáng gần như đặc quánh, bắn xối xả như mưa bão, găm thẳng vào cơ thể con quái vật.

Phập! Phập! Phập! Con quái vật lưỡi hái rú lên một tiếng rít phi nhân tính. Chúng cố dùng lưỡi hái để đỡ, nhưng những mảnh thủy tinh hình nón sáng kia lại xuyên qua cả vật chất, điên cuồng găm vào cơ thể chúng.

Lần đầu tiên con quái vật rú lên đau đớn. Thân thể dính liền của chúng run lên bần bật. Chúng theo bản năng vung lưỡi hái chém vào người Trương Văn Đạt.

Song, dưới ánh sáng đó, không chỉ máu, mà ngay cả da của Trương Văn Đạt cũng đã biến sắc và trở nên cứng cáp dị thường. Lưỡi hái bổ xuống, máu tóe ra, nhưng lại phát ra tiếng kim loại va chạm chói tai.

Trong cuộc hỗn chiến, căn phòng ấm cúng giờ đã tan hoang. Những món đồ đạc cuối cùng cũng vỡ nát dưới đòn tấn công của hai bên.

Nhưng không một ai thèm để ý. Đôi bên gầm rống vào mặt nhau, mắt long lên sòng sọc, thề phải giết chết đối phương.

Nhờ năng lực của Lam Hạch, Trương Văn Đạt cuối cùng đã có được cơ hội ngang cơ với quái vật lưỡi hái. Lần này, cậu không trốn nữa. Lần này, cậu phải giải quyết dứt điểm!

Bị ném văng ra khỏi cửa, Trương Văn Đạt, mình mẩy bê bết máu, không chút do dự lại gầm lên, lao ngược trở lại vào phòng.

Máu trên trán chảy xuống, lấp mờ đôi mắt. Nhưng cậu mặc kệ. Giữa một mảng màu đỏ nhòe nhoẹt, cậu điên cuồng tấn công, tấn công, và lại tấn công.

Trong lúc cả hai điên cuồng lao vào nhau, không ai để ý luồng sáng xoắn ốc đang yếu dần. Tam Tiêu Quang Mạch Luật Lệnh, thứ có thể ép kẻ địch chuyển Đổi Tư Triều, sắp hết hiệu lực.

Ngay khoảnh khắc ánh sáng vụt tắt, Trương Văn Đạt bỗng thấy bên trái mình, một con quái vật lưỡi hái đẫm máu, gớm ghiếc đang đứng đó. Toàn thân nó là hốc đen, đôi mắt rỗng hoác ngập tràn hận thù vô tận.

Gần như theo bản năng, Trương Văn Đạt dồn mọi phẫn nộ, vung nắm đấm về phía đó.

“CHẾT ĐI! CHẾT ĐI! CHẾT HẾT CHO TAO!!”

Kèm theo tiếng “xoảng”, dưới cú đấm trời giáng của Trương Văn Đạt, con quái vật lưỡi hái đáng sợ trước mặt bỗng vỡ tan thành trăm mảnh. Đó là một tấm gương.