Trương Văn Đạt chưa bao giờ ôm Tống Kiến Quốc. Bỗng dưng bị cậu ôm chầm lấy, Tống Kiến Quốc sợ chết khiếp.
“Buông tao ra! Người mày toàn máu, bẩn chết đi được! Á! Buông ra!” Tống Kiến Quốc nhe nanh, ngoạm một phát vào vai Trương Văn Đạt.
Đợi Trương Văn Đạt buông ra, Tống Kiến Quốc vội lùi lại mấy bước liền. Cô bé nhìn vết máu dính trên cánh tay mình, liếm thử một cái, rồi lập tức nhăn mặt ra vẻ ghê tởm, ọe khan một tiếng.
Thấy đối phương vẫn gan góc như vậy, mọi hành vi của mình trước đó không hề ảnh hưởng đến cô bé, Trương Văn Đạt bất giác thở phào nhẹ nhõm. Con nhỏ này đúng là vô tư lự, mình có nói gì nó cũng chẳng để bụng.
Nghe tiếng bước chân sau lưng, Trương Văn Đạt ngoảnh đầu lại nhìn gã thỏ tím mắt đỏ cao lớn. Đối phương đã đeo lại bao tay.
Trương Văn Đạt nhìn gã, nói: “Thầy! Thầy nói đúng lắm, em không nên dễ dàng chấp nhận số phận như vậy. Kể cả ông trời có bắt em làm quái vật, em cũng phải nghịch thiên cải mệnh, trở lại làm người! Em nhất định sẽ thoát khỏi ảnh hưởng của họ!”
Nghĩ đến cái thế giới kỳ quái này, Trương Văn Đạt vừa xác lập được mục tiêu mới, lòng lập tức không còn hoang mang, tuyệt vọng, mà trái lại, niềm tin tăng vọt.
Nơi đây có nào là thứ niềm vui thể lỏng có thể uống, nào là Dầu Bá biến nước thành dầu, thậm chí còn có cả dị năng tiêm vào người. Việc biến một con quái vật như mình trở lại làm người dường như cũng không phải là chuyện gì khó khăn.
Gã thỏ không nói gì thêm, chỉ dùng bàn tay lông lá vỗ nhẹ lên đầu Trương Văn Đạt.
Tinh thần căng như dây đàn cả tối, giờ được thả lỏng, Trương Văn Đạt lập tức thấy buồn ngủ rũ rượi. Cơn buồn ngủ này khác hẳn cái kiểu lờ đờ khi cậu thức đêm tăng ca ngày trước, mà cảm giác chỉ giây sau là mí mắt sẽ sụp xuống. Có lẽ, đây chính là giấc ngủ trẻ con.
Ngó giờ giấc hiển thị trên máy BB, đã 1 giờ sáng. Cậu ngẩng đầu nói với gã thỏ: “Ta về thôi, về ngủ đã. Một đêm xảy ra nhiều chuyện quá, em cũng cần về xâu chuỗi lại mọi thứ.”
“Được.” Thấy Trương Văn Đạt có mục tiêu mới, tâm trạng đã ổn định hơn nhiều, gã thỏ gật đầu, “Được, thầy đưa các trò về.”
Có gã thỏ đi cùng, một tiếng sau, Trương Văn Đạt và Tống Kiến Quốc lại về đến dưới nhà cây. Bấy giờ đã là 2 giờ sáng.
Trên đường, ngoài mấy cô chú lao công đang cần mẫn bắc thang, mở nắp đèn đường ra để thổi tắt đèn, thì chỉ còn lại ba người họ và một bầy mèo.
Tống Kiến Quốc vừa ngáp vừa xoa bụng: “Ê, tao đói, tao muốn ăn cá.”
Đề nghị của cô bé lập tức được bầy mèo nhất trí hưởng ứng.
“Hai giờ sáng thì đi đâu mà ăn cá? Cám mày ăn không?”
Bảo Tống Kiến Quốc yên phận xong, Trương Văn Đạt quay sang nói với gã thỏ: “Thầy, thầy cũng về đi ạ. Hôm nay phiền thầy quá rồi. Mai ngủ dậy em sẽ tìm thầy bàn bạc sau.”
Gã thỏ gật gật đầu: “Ừ, đi đi.”
Thấy Tống Kiến Quốc và Trương Văn Đạt leo vào nhà cây, gã thỏ không rời đi. Gã nhìn quanh quất, rồi lủi vào bóng râm ở góc tường gần đó.
Bên trong nhà cây của Tống Kiến Quốc, mấy ngọn đèn đom đóm vốn bị tháo xuống đã được treo lên lại. Ánh sáng vàng mờ ảo lập lòe, vừa đủ soi sáng mà không quá chói mắt.
Mệt lử cả ngày, Tống Kiến Quốc đã chẳng chờ nổi. Cô bé vớ đại một con mèo quệt qua quýt lên mặt, rồi nằm ịch vào chiếc chăn mèo.
“Uầy, mệt chết tao rồi. Đi theo mày đúng là xúi quẩy. Có đời nào nửa đêm mà cũng phải đi làm đâu.”
Trương Văn Đạt gối đầu lên chiếc gối lông xù, nhìn đom đóm lập lòe phía trên. Không biết có phải ảo giác không, mà lòng cậu thấy bình yên hơn trước rất nhiều.
Cậu không rõ là do đã tìm thấy mục tiêu, hay do đã trút được nỗi lòng vẫn luôn đè nén. Nhưng cậu thích cảm giác này. Như vầy tốt hơn trước.
Nhưng hễ nghĩ đến bộ dạng của mình trong gương, Trương Văn Đạt không chắc tình trạng này kéo dài được bao lâu. Liệu một thời gian nữa, cậu có biến trở lại như cũ không.
“Kiến Quốc, cảm ơn mày.”
Một con mèo bị Tống Kiến Quốc quẳng thẳng vào mặt cậu, “Cảm ơn cái đầu mày! Ngủ đi! Phiền chết! Đừng làm ồn nữa!”
Trương Văn Đạt bắt lấy con mèo, đắp lên cái chăn nhỏ của mình, khiến cái “chăn mèo” của cậu dài ra thêm một mẩu.
“Giúp tao một việc được không?”
“Mày không buồn ngủ à? Tao lạy mày luôn. Tao còn đang đeo vòng cổ của mày đây. Mày còn phải hỏi à? Chẳng phải mày bảo gì là tao phải nghe nấy sao?”
“Tao nhờ mày với tư cách là bạn, không phải ra lệnh với tư cách là chủ nhân.”
“Có gì thì phun ra lẹ đi, tao buồn ngủ sắp chết rồi.”
Trương Văn Đạt nghiêm túc nghĩ một hồi rồi nói: “Nếu tao gặp phải chuyện gì, mà bỗng trở nên kích động, mày nhớ phải nhắc tao, để tao tỉnh táo lại.”
Nghe vậy, Tống Kiến Quốc tỉnh ngủ hẳn. Cô bé ló đầu ra khỏi chăn, giọng hơi hí hửng: “Thế tao đánh mày được không?”
“Nhắc thôi, không đánh.”
“Xì, chán òm. Chả có lợi lộc gì mà còn không được đánh. Tao không làm.” Tống Kiến Quốc xoay người, hướng cái gáy về phía Trương Văn Đạt.
“Sau này mỗi tuần nghỉ 2 ngày.”
“Chốt kèo!”
Đêm đó, Trương Văn Đạt nghĩ rất nhiều. Nghĩ về thân phận thật của gã thỏ, nghĩ về con quái vật bên trong mình. Mãi đến khi trời hửng sáng cậu mới thiếp đi.
Khi cậu tỉnh lại lần nữa, trời đã sáng trưng. Dù chỉ ngủ được vài tiếng, nhưng tinh thần cậu lúc này rất tốt, cảm thấy khoan khoái lạ thường, không còn cảm giác nặng trĩu đè nặng tâm can nữa.
Nhìn đồng hồ trên máy BB, đã 9 rưỡi sáng.
“Đi, mua hai phần ăn sáng.” Trương Văn Đạt đưa tờ hai hào màu xanh lá cho Tống Kiến Quốc đang ngồi ngẩn tò te bên cạnh.
Tống Kiến Quốc dắt bầy mèo vừa chui ra ngoài lại chui tọt vào, “Tí, gã thỏ tím kia đang đợi ở ngoài kìa.”
“Gì cơ?” Trương Văn Đạt giật mình. Cậu nghĩ một lát rồi nói: “Thế thì mày đi mua ba suất.”
Rất nhanh, Trương Văn Đạt đón thầy thỏ vào nhà. Khi sờ vào bộ lông vẫn còn đọng sương đêm của gã, cậu không khỏi kinh ngạc hỏi: “Thầy, tối qua thầy không về ạ?”
“Thầy canh chừng thì an toàn hơn.” Gã thỏ nói.
Vóc dáng gã vừa cao vừa to, vừa vào nhà cây đã chiếm hết một nửa không gian.
“An toàn gì ạ?” Trương Văn Đạt không hiểu lắm.
Gã thỏ rảo mắt một vòng, rồi quay sang Trương Văn Đạt và nói: “Văn Đạt, thầy biết trò đang rất muốn thoát khỏi thân phận quái vật. Nhưng chuyện này, chúng ta có thể tạm gác lại. Hiện giờ, chúng ta cần giải quyết một vấn đề quan trọng và cấp bách hơn.”
“Còn có chuyện gì quan trọng hơn việc chúng ta thoát kiếp quái vật nữa ạ?” Trương Văn Đạt ngạc nhiên hỏi.
Gã thỏ chớp đôi mắt đỏ, mở cái miệng ba mảnh: “Có. Vấn đề an toàn. Những kẻ tấn công trò tối qua là ai? Chúng có đồng bọn không? Liệu chúng có quay lại ra tay với các trò nữa không?”
