Giữa thế giới mạng kỳ quái đến lác mắt, một gã thỏ lông tím mắt đỏ và một cô nhóc mèo một tai đang nối đuôi theo sau một con chó mực khổng lồ.
Bấy giờ, bọn họ đang ở trên thảo nguyên Aminos của thế giới mạng. Thảo nguyên trải dài ngút tầm mắt, gió hiu hiu thổi qua khiến cỏ xanh rạp mình ngả nghiêng.
Bầu trời trên đỉnh đầu không còn tĩnh lặng mà liên tục biến ảo. Nhưng đã vào đây quá lâu, họ sớm đã quen mắt, chẳng còn buồn bận tâm dù chỉ một chút.
Mỏi nhừ đôi chân, Tống Kiến Quốc ỉu xìu gục đầu thở hắt ra một hơi. Cô bé vừa thò tay vào áo gãi ngứa sồn sột, vừa quay sang gã thỏ bên cạnh: “Giờ tôi hối hận còn kịp không?”
“Giờ em mà quay về, chẳng phải công sức nãy giờ đổ sông đổ bể hết sao? Mèo con ngoan, sắp đến nơi rồi.”
Gã thỏ móc túi, lôi ra một viên kẹo sữa Thỏ Trắng, dúi vào tay Tống Kiến Quốc.
Tống Kiến Quốc chộp lấy viên kẹo, chẳng thèm bóc giấy mà tống thẳng vào mồm mà nhai ngấu nghiến, miệng thì làu bàu chửi rủa: “Tí, mày đáng chết thật! Chạy xa như quỷ ám!”
“Đồ thần kinh! Đã thế còn chui vào thế giới mạng, sao mày không lên hẳn cung trăng luôn đi!”
“Mày cứ đợi đấy, món nợ này tao ghim rồi. Đợi đến lúc cái vòng cổ này được tháo ra, tao sẽ tính sổ với mày cả vốn lẫn lời!”
Ngay lúc cô bé đang chửi hăng say thì con chó mực cao lừng lững bỗng ngẩng đầu, lè lưỡi, hướng về phía Tống Kiến Quốc sủa vang: “Meo meo meo~!”
“Ha! Mãi mới thấy, chẳng dễ dàng gì!” Tống Kiến Quốc co chân đạp mạnh xuống thảm cỏ, nhảy phóc lên lưng con chó lớn. “Đi!”
“Meo meo!” Con chó lớn vươn mình, bốn chân sải dài, phóng hết tốc lực. Cuối cùng, bên bờ hồ trong vắt phía trước, họ đã thấy bóng dáng quen thuộc.
Đó là Trương Văn Đạt. Đôi tay lưỡi hái buông thõng, thân mình lỗ chỗ những hốc đen, đứng sừng sững như một pho tượng.
“Thằng đầ–” Tống Kiến Quốc vừa mở miệng định hét, đã bị gã thỏ dùng bàn tay dày cộm bịt chặt lại.
Gã thỏ rón rén tiến lại gần, như thể sợ làm kinh động cậu.
Tới sát bên, gã thỏ mới nhận ra, Trương Văn Đạt nãy giờ vẫn luôn nhìn chằm chằm vào bóng hình mình dưới nước, nhìn con quái vật trong hình hài phản chiếu.
Gã thỏ luồn hai tay qua nách Tống Kiến Quốc, nhấc bổng cô bé đang ngơ ngác như một con búp bê vải, đưa ra trước mặt Trương Văn Đạt, “Xem này, con mèo cưng của trò đến tìm trò đây.”
Thấy cậu không phản ứng, gã thỏ thả Tống Kiến Quốc xuống. Gã vừa nhích lên một bước, một tàn ảnh chợt lóe, Trương Văn Đạt đã vọt ra xa năm mét, “Đừng lại gần tôi!”
Dường như bị chính tiếng gầm của mình dọa sợ, hơi thở Trương Văn Đạt tức khắc trở nên hỗn loạn. Cậu gần như van nài gã thỏ: “Thầy, đừng lại gần tôi, được không? Tôi xin thầy đấy.”
“Tôi không muốn gào lên với thầy, tôi cũng không muốn làm hại mọi người, nhưng tôi không kiểm soát được!”
Trương Văn Đạt giơ đôi tay sắc lẹm, theo bản năng muốn ôm lấy chính mình, nhưng ngoài việc tự cứa vào cánh tay đến nát bươm, thì chẳng có tác dụng gì.
“Bình tĩnh, bình tĩnh. Bọn thầy không qua đó nữa, bọn thầy đứng đây thôi.” Chứng kiến cảnh này, gã thỏ đứng cách sáu mét nói vọng sang.
Thấy họ không lại gần, Trương Văn Đạt cuối cùng cũng bớt hoảng hốt. Cậu nhìn hai người họ với vẻ bất lực sâu sắc.
“Thầy thỏ, trước đây thầy muốn giúp tôi, tôi toàn từ chối. Tôi cứ ngỡ là mình không muốn mang ơn người khác.”
“Nhưng vừa rồi tôi đã thông suốt rồi. Thực ra, em luôn sợ hãi việc phải tạo dựng mối quan hệ với bất kỳ ai. Tận sâu thẳm, tôi luôn sợ hãi, sợ rằng tôi sẽ làm tổn thương mọi người, y như cái cách bố mẹ đã làm tổn thương tôi.”
Cảm nhận được cảm xúc mình biến động, Trương Văn Đạt vội ép mình phải bình tĩnh lại, không cho phép bản thân rơi vào cơn bộc phát.
Lúc này, gã thỏ mới lên tiếng: “Vậy trò trốn đến đây thì có ích gì? Thế giới mạng chẳng giúp được gì cho trò cả.”
“Ít nhất ở đây ai cũng dị hợm, không ai coi tôi là quái vật.” Trương Văn Đạt vừa gặm lấy lưỡi hái sắc lẹm của mình, vừa bồn chồn đi tới đi lui.
“Tôi biết tôi là quái vật. Tôi chẳng thể nào thay đổi được sự thật đó. Điều duy nhất tôi thay đổi được là, tôi sẽ không cho phép mình làm hại người khác như họ đã từng.”
Gã thỏ lặng nhích thêm một bước, “Gặp vấn đề, chúng ta phải tìm cách giải quyết. Chứ không phải thỏa hiệp.”
“Tôi... tôi tìm được cách giải quyết rồi. Thật đấy. Chỉ cần từ nay về sau tôi sống một mình là được. Thật mà! Chỉ cần tôi sống một mình, không tiếp xúc với bất kỳ ai, tôi sẽ không làm hại ai cả. Giống như trước đây!”
“Tôi cũng không cần bất cứ mối quan hệ máu mủ nào! Tôi cũng sẽ không có con! Tôi sẽ không để cái vòng lặp này tiếp diễn!”
Nói rồi, đôi chân với khớp xương ngược của Trương Văn Đạt chùng xuống, chuẩn bị bật hết sức để rời khỏi đây, rời xa bất cứ ai có thiện ý với mình.
Thấy Trương Văn Đạt sắp chạy mất, gã thỏ túm lấy chiếc găng tay phải, dùng sức giật mạnh, lột phắt cái bao tay lông thú hình móng thỏ ra, để lộ bàn tay phải gớm ghiếc, kinh hoàng. “Nhìn đây!”
Đó là một bàn tay khô quắt và thối rữa như xác ướp, cổ tay quấn một chiếc vòng tím. Bàn tay đầy những vết sẹo teo tóp, móng tay đen sì dài ngoằng, trông còn đáng sợ hơn cả tay lưỡi hái của Trương Văn Đạt.
Thấy vậy, đồng tử Trương Văn Đạt run lên dữ dội. Hóa ra bấy lâu nay, hình hài con thỏ chỉ là lớp ngụy trang của đối phương. Thầy cũng có hoàn cảnh giống hệt mình.
“Thầy cũng là quái vật, Văn Đạt à. Thầy cũng vậy.”
Giờ phút này, gã thỏ nhìn thẳng vào Trương Văn Đạt, giọng nói kiên định chưa từng thấy, “Kể cả khi chúng ta đã định sẵn là quái vật, kể cả khi bản chất của chúng ta là thú tính, thì chúng ta vẫn có thể tìm cách chiến thắng bản năng đó!”
“Bây giờ chúng ta là quái vật, không có nghĩa cả đời này chúng ta cũng là quái vật. Thầy chưa từng bỏ cuộc, trò cũng tuyệt đối không được phép bỏ cuộc!”
Gã chìa bàn tay khô héo, thối rữa của mình về phía Trương Văn Đạt, “Tin thầy đi. Có cách mà. Thế giới này rộng lớn như vậy, chúng ta nhất định sẽ tìm ra cách.”
“Dẫu cho có khó khăn thế nào, thầy cũng sẽ đồng hành bên trò. Chúng ta cùng nhau tìm cách để không phải làm quái vật nữa nhé, được không? Đừng từ bỏ chính mình mà.” Nói đến đây, giọng gã thỏ đã nhuốm vẻ van nài.
Trương Văn Đạt nhìn bàn tay quỷ khô héo kia, rồi lại nhìn lưỡi hái đẫm máu của mình, cõi lòng chợt lay động.
Nghe lời gã thỏ, cậu từng bước một quay lại. Khoảnh khắc bàn tay lưỡi hái đặt lên bàn tay thối rữa kia, lưỡi hái sắc lẹm bỗng dần mềm ra, cuối cùng biến về thành những ngón tay thon gầy.
Bàn tay lông lá còn lại vươn tới, kéo Trương Văn Đạt đang dần thu nhỏ lại, ôm chặt cậu vào lòng.
Khi cảm nhận được toàn thân đã hoàn toàn trở lại hình dạng cũ, một luồng hơi ấm chợt lan tỏa trong trái tim đang tuyệt vọng của Trương Văn Đạt. Mình có thể trở lại làm người.
Cảm nhận lớp lông mềm mại bao quanh, Trương Văn Đạt run run thốt lên một lời cảm ơn.
“Ừm, đúng rồi, cứ như vậy. Đừng e ngại sự giúp đỡ của người khác. Người ta giúp trò, trò chỉ cần chân thành nói một tiếng cảm ơn là đủ.”
Gã thỏ ôm chặt Trương Văn Đạt một lúc rồi mới nới lỏng tay, “Qua cảm ơn mèo con đi. Tìm được trò, con bé cũng có công rất lớn đấy.”
Nghe vậy, Trương Văn Đạt, đôi mắt vẫn còn vằn tia máu, kinh ngạc nhìn Tống Kiến Quốc đang đứng bên cạnh gãi ngứa.
Dựa trên hiểu biết của cậu về Tống Kiến Quốc, cậu đã đinh ninh là cô bé chạy mất dép từ lâu rồi, không ngờ nó lại chịu quay lại tìm cậu.
Thấy Trương Văn Đạt bước tới, Tống Kiến Quốc ngước nhìn cậu với vẻ mặt chán ghét cố hữu, “Gì?”
Trương Văn Đạt đột ngột dang rộng vòng tay, ôm chầm lấy cô bé.
