Thấy Trương Văn Đạt không dùng Ánh Cam nữa, lũ sinh vật trong bóng tối ngày càng áp sát.
“Làm sao đây! Chúng sắp vây kín rồi!” Tống Kiến Quốc nói đầy sốt ruột. Ngay lúc này, dù Trương Văn Đạt có lăm lăm đèn pin ở cả hai tay cũng không xua nổi cái bóng tối đặc quánh đang dần ập tới từ bốn phía.
Khi chúng đến gần, Trương Văn Đạt phát hiện trong bóng tối không chỉ có bóng mèo, mà từ sâu thẳm còn thò ra vô số tay, chân và các chi đốt dày đặc. Rõ ràng, bóng của tất cả sinh vật nào đã rơi xuống tầng đáy Dark Web đều bị kẹt lại tại đây.
Vô số cái bóng cuộn trào trong đêm. Chúng lúc nhúc, dính chặt vào nhau, và trong khoảnh khắc đó, chúng dường như hợp nhất lại thành một con quái vật bóng tối khổng lồ.
Trước uy hiếp kinh hoàng, thân hình Trương Văn Đạt chập chờn, méo mó giữa ánh sáng và bóng tối, như thể đang biến dạng.
“Bóng sợ gì? Chúng nó sợ ánh sáng! Nhưng bây giờ đào đâu ra ánh sáng!?”
Đúng lúc Trương Văn Đạt giẫm lên nền đất ẩm ướt, cậu bỗng nảy ra một ý, liền móc Dầu Bá trong túi ra.
Ánh mắt thoáng lên vẻ giằng xé, nhưng cậu không chút do dự ném thẳng giọt Dầu Bá xuống đất. Ngay lập tức, thứ chất lỏng không xác định trên mặt đất, dưới tác dụng của Dầu Bá, nhanh chóng biến thành dầu trong veo và loang ra xung quanh.
Dầu Bá không hổ danh là Dầu Bá, tốc độ đồng hóa cực khủng. Chỉ một loáng, không khí đã sặc sụa mùi xăng dầu khó ngửi.
“Kệ tao! Dẫn 2826 xông lên phía trước, càng xa càng tốt!!” Trương Văn Đạt vừa ra lệnh, Tống Kiến Quốc lập tức mất quyền tự chủ, răm rắp thi hành.
Dưới sự chỉ huy của cô, bầy mèo kết thành một tấm khiên khổng lồ, bọc lấy 2826, lao thẳng vào bóng tối. Trong nháy mắt, lũ bóng đen nuốt chửng lấy họ.
Cùng lúc đó, Trương Văn Đạt đứng tại chỗ, giơ cả đèn pin của mình và của 2826 lên, quẹt chéo vào nhau thật mạnh. Tiếng kim loại ma sát chói tai vang lên, tóe ra vài tia lửa.
Khi tia lửa rơi xuống vũng dầu, “bùm” một tiếng, thứ dầu do Dầu Bá đồng hóa lập tức bùng cháy dữ dội. Ánh lửa chói lòa xé toạc màn đêm, tầng đáy của Dark Web tức thì xuất hiện một quả cầu lửa rực rỡ nhất.
Ngọn lửa cuồn cuộn tàn phá. Trước biển lửa hừng hực nhường này, toàn bộ lũ bóng tối không còn chỗ trốn, cũng chẳng thể chống cự, nhanh chóng bị ngọn lửa xé tan và thiêu rụi.
Ngọn lửa này không chỉ nuốt chửng bóng tối, mà còn nuốt chửng chính Trương Văn Đạt đang đứng giữa tâm bão lửa.
Đau. Đau buốt toàn thân. Giờ phút này, Trương Văn Đạt đã hoàn toàn biến thành một ngọn đuốc sống.
Quần áo cậu cháy rụi. Hai chiếc đèn pin trong tay nóng đỏ rực. Mắt cậu mờ đi vì bỏng, chỉ có thể loạng choạng bước đi trong biển lửa với nỗi đau đớn tột cùng.
Cậu tống cả hai cây kẹo mút đã chảy nhão vào cái miệng phồng rộp.
Nhưng dẫu vậy, khả năng chữa trị của kẹo cũng không tài nào bì kịp với sức hủy hoại của ngọn lửa trên cơ thể cậu.
Cậu hiện chỉ có thể cắn răng chịu đựng, không ngừng chịu đựng. Khả năng chịu đau phi thường của cậu cuối cùng cũng phát huy tác dụng. Dù cho đau đớn đến xé da xé thịt, cậu vẫn không ngừng tiến bước.
Ngay lúc cậu sắp không trụ nổi, trước mắt bỗng sáng bừng. Lửa tắt rồi.
Bầy mèo đã chờ sẵn từ trước, vội hớp đầy nước đọng dưới đất phun xối xả lên người Trương Văn Đạt.
Trương Văn Đạt cũng vội nằm vật xuống, lăn lộn trong vũng nước, cố dập tắt những tàn lửa cuối cùng trước khi bị thiêu chết.
“Cuối cùng… cũng sống rồi.” Trương Văn Đạt nhìn lên khoảng không phía trên đã sáng sủa hơn hẳn, mỉm cười thở phào.
“Mày ổn chứ?” Tống Kiến Quốc nhíu mày nhìn Trương Văn Đạt quần áo đã cháy sạch không còn một mảnh, hỏi.
“Không sao, tao không sao. Kẹo vẫn còn tác dụng, chắc không chết được.” Trương Văn Đạt khó nhọc bò dậy, vừa dứt lời, mắt cậu bỗng sáng rực, “Dầu Bá!”
Trong biển lửa rộng lớn như sân vận động, ánh sáng rực rỡ đã khiến những giọt Dầu Bá vốn ẩn mình trong bóng tối nay lộ ra hết, trơ trọi lơ lửng giữa không trung.
Trương Văn Đạt lùng sục một vòng, không ngờ kiếm thêm ba giọt Dầu Bá nữa. Cộng thêm giọt trong cốc tráng men, cậu không chỉ hoàn thành mục tiêu, mà còn dư ra một giọt.
Dù người vẫn còn đau rát, cậu vẫn cười toe toét không ngậm được mồm. Dư một giọt là dư 200 tệ! Chuyến này đúng là thập tử nhất sinh, may mà không uổng công.
Thấy biển lửa Dầu Bá có dấu hiệu lụi dần, Trương Văn Đạt không dám nấn ná tìm thêm, sợ bóng tối quay lại, bị lũ bóng kia ghì chết.
Lúc này Trương Văn Đạt mới phát hiện, dưới tầng đáy Dark Web la liệt không ít thi thể, đủ mọi hình thù. Chỉ là vì bóng tối bao phủ, nên không ai hay biết họ đã bỏ mạng tại đây.
“Đi, chúng ta rời khỏi đây.”
“Đi sao? Mày bay được à?” Tống Kiến Quốc liếc mắt, trơ tráo quét qua quét lại giữa hai chân cậu.
Làn da đã hồi phục được bảy tám phần, Trương Văn Đạt nhận lấy cái áo khoác của 2826, quấn quanh hạ bộ, “Dùng mèo của mày. Biết nhiêu khí nóng thế này, không tận dụng thì phí.”
Chiếc dù khổng lồ kết từ bầy mèo bắt đầu căng phồng nhờ luồng khí nóng bốc lên, nâng bổng cả bọn bay về phía hòn đảo nổi phía trên.
Khi đáp xuống một hòn đảo lơ lửng, nhìn lên tấm lưới cáp mạng chằng chịt và vô số hòn đảo phía trên, cả bọn đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng cũng thấy đường rồi. Tiếp theo, chỉ cần men theo dây mạng đi lên là thoát. Đoạn đường còn lại chắc là an toàn.
“Cảm ơn nhé. Chuyến này anh vất vả rồi.” Trương Văn Đạt cười nói với 2826. Gã này coi như lập công lớn.
“Ừ, vất vả thật.” 2826 nhìn đống thương tích trên người mình, thở dài.
“Ha ha, đúng thế thật. Coi như anh xui xẻo, bị tôi lôi đến đây tìm cảm giác mạnh.”
Trương Văn Đạt lấy từ trong ca ra bốn giọt Dầu Bá, xếp ngay ngắn trong lòng bàn tay, ngắm nghía chiến lợi phẩm của mình.
Không dễ dàng gì. Thật sự không dễ dàng. Vì mấy thứ này mà suýt mất mạng. Quả nhiên, tiền kiếm bằng cách bán mạng bao giờ cũng nhiều.
“Này anh bạn,” Trương Văn Đạt quay sang 2826, “Khoản phụ cấp công tác lần này của anh được bao nhiêu?”
“60.” 2826 đưa ra một con số bất ngờ.
“Ít thế á? Chúng ta liều mạng mới thu thập được tình báo tầng đáy Dark Web đấy. Có thông tin này rồi, tha hồ xuống đây hốt Dầu Bá lúc nào chả được, kiếm bộn tiền còn gì?”
Trương Văn Đạt thậm chí còn nảy ra ý định rủ 2826 hợp tác làm vài chuyến nữa, biết đâu nhờ cách này mà cả hai đạt được tự do tài chính luôn ấy chứ.
2826 dường như lường trước được Trương Văn Đạt sẽ nói vậy, “Chẳng kiếm được bao nhiêu đâu. Vì chúng ta đang ở Tư Triều Mạng số 7. Tư Triều số 7 có một thiết lập cốt lõi, đó là mạng lưới luôn biến động. Nó thay đổi từng giây, từng phút, và không ngừng tiến hóa.”
“Nếu cậu dám lấy kinh nghiệm của thế giới mạng trong quá khứ để áp dụng cho việc khảo sát các khu vực nguy hiểm của thế giới mạng hiện tại, tin tôi đi, cậu sẽ chết rất thảm.”
“Đệt.” Trương Văn Đạt chửi thề một tiếng. Cái chỗ này phi logic vãi.
“Dầu Bá 200 tệ một giọt, lại còn có giá mà không có hàng, đều có lý do của nó cả.”
“Thôi được. Mà vẫn phải cảm ơn anh.” Trương Văn Đạt nghiêm túc nhìn gã.
Nhưng 2826 lại lắc đầu, nhìn thẳng vào cậu: “Cậu không cần cảm ơn tôi. Cậu cứu tôi, đưa tôi mặt trời. Tôi giúp cậu tìm Dầu Bá. So với việc bạn bè giúp đỡ lẫn nhau, chuyện này thực chất giống một cuộc giao dịch hơn.”
“Trên thực tế, theo như tôi hiểu về cậu, nếu tôi thật sự giúp cậu vô điều kiện, e là cậu chưa chắc đã đồng ý.”
“Anh nói vậy là sao?” Nghe trong lời gã có ẩn ý, nụ cười trên môi Trương Văn Đạt tắt dần, mày cậu nhíu lại.
“Cậu dường như rất bài xích việc người khác giúp đỡ mình vô điều kiện. Cậu thích giao dịch hơn.”
“Gã thỏ giúp cậu vô điều kiện, cậu không chấp nhận. Nhưng cậu lại có thể để tôi giúp, bởi vì giữa chúng ta là giao dịch, phải không?”
Trương Văn Đạt đột ngột ngẩng phắt đầu, nhìn gã trừng trừng, “Sao anh biết gã thỏ? Anh theo dõi tôi?”
