Cựu Vực Quái Đản

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3115

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2411

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 353

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6879

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 16

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 501

Tập 01: Hồi Trẻ Thơ - Chương 090: Ánh Cam

Giữa màn đêm đặc quánh, đèn pin trong tay Trương Văn Đạt lóe lên hai màu đỏ-vàng. Chùm sáng rạch một đường, phác họa nên những cạnh sắc của một khối đa diện giữa không trung.

Trong tâm trí, cậu nhẩm đi nhẩm lại câu thần chú theo giọng của 2826.

“Tam Tiêu... Tam Tiêu quang quỹ lạc tinh ngân; Tả tam xích nhiễm Khôn; Hữu nhị huyền thực trần; Chính đa diện thể liệt hư môn; Tả phế tam xích văn, chước xuyên Lê Mạn ngân; Hữu phế nhị huyền hoàng, quỹ vực tự toàn trầm.”

Theo lời niệm chú, ánh sáng từ đèn pin không còn tắt ngấm khi bấm nút nữa, mà ngưng tụ và lưu lại giữa không trung.

Ánh đỏ và vàng hòa quyện, tạo thành một vầng sáng màu cam rực rỡ như hoàng hôn, chiếu rọi vạn vật, và rọi thẳng lên mình lũ bóng đen.

Lũ bóng dường như kinh sợ. Chúng ngước nhìn vầng sáng cam đang ngày một chói lòa trên đỉnh đầu.

Chợt như bừng tỉnh, chúng đồng loạt lao về phía Trương Văn Đạt, nhắm thẳng vào chiếc đèn pin.

Trong phút chốc, Trương Văn Đạt như đứng giữa mắt một cơn bão đen, lúc nào cũng có thể bị xé xác.

Ngay khoảnh khắc chiếc nanh đen sắc lẹm sắp chọc thủng mắt, cậu nghiến răng, bấm lia lịa công tắc đèn pin.

Đỏ-Đỏ-Đỏ-Vàng-Vàng-Đỏ-Vàng.

Bảy lần nhấp nháy liên hồi. Lũ bóng đen xung quanh cậu tức thì nổ tung, văng tứ tán.

Giờ phút này, Trương Văn Đạt giơ cao đèn pin, tựa như một vị thần giương cao mặt trời. Không một cái bóng nào bén mảng đến gần cậu trong phạm vi năm mét.

Nghi thức đã hoàn tất. Vầng sáng cam trên không trung như một vầng thái dương nhỏ, rọi sáng từng ngóc ngách, xua tan mọi âm u.

Dưới ánh sáng cam, toàn thân lũ bóng bắt đầu bốc khói đen. Chúng khiếp sợ Trương Văn Đạt, vội vã lùi lại, trốn biệt vào những góc tối.

Chứng kiến cảnh này, toàn thân Trương Văn Đạt không khỏi run rẩy. Cậu cảm nhận được mình đang sở hữu một nguồn sức mạnh siêu phàm không thuộc về người thường.

Cái cảm giác nắm giữ quyền năng này... sướng tê người! Giờ đây, cậu thấy mình như toàn năng, không thứ gì có thể so bì, kể cả sức mạnh cơ bắp của Hồng Hạch hay khả năng chuyển đổi Tư Triều của Hoàng Hạch.

Quả nhiên cậu đoán không sai. Ba lõi này khi phối hợp với nhau có thể giải phóng ra uy lực lớn hơn 1+1=2 rất nhiều, một sức mạnh vượt xa giới hạn xác thịt của con người.

Lòng Trương Văn Đạt đã quyết. Bất kể giá nào, cậu cũng phải học bằng hết.

Nhưng cậu còn chưa kịp mừng, đầu óc bỗng quay cuồng dữ dội. Vầng sáng cam trên không trung vụt tắt, bóng tối lập tức nuốt chửng lấy không gian vừa bừng sáng.

Lảo đảo suýt ngã, Trương Văn Đạt vội nhìn xuống cánh tay. Cậu phát hiện ra chỉ trong nháy mắt, Hồng Hạch của cậu đã cạn kiệt, chỉ còn lại chút Hoàng Hạch ít ỏi.

“Tiêu hao kinh khủng, mới đó mà đã cạn sạch.” Song Trương Văn Đạt không có thời gian để than thở. Cậu vội đỡ 2826 đang bị thương nằm vật ra đất dậy, “Có năng lực trị liệu nào không? Dạy tôi, tôi chữa cho anh.”

2826 lắc đầu, “Cậu không có Lam Hạch, không dùng được.”

“Vậy miệng anh ở đâu? Tôi cho anh ăn kẹo.” Trương Văn Đạt vừa móc kẹo ra, đã bị Tống Kiến Quốc chạy tới giật mất, nhét vào miệng con mèo mù đang bị thương trong lòng nó.

“Tôi từng này tuổi đầu rồi còn ăn kẹo? Thứ đó vô dụng với tôi. Mau rời khỏi đây, tôi cảm giác chúng nó sắp quay lại.” Trông 2826 lúc này thảm hại vô cùng, toàn thân đầy thương tích

“Được rồi.” Trương Văn Đạt dìu gã đi. Nhưng trước khi đi, cậu không quên vớ lấy giọt Dầu Bá vừa trông thấy.

“Hai giọt rồi, thế là 400 đồng.” Trương Văn Đạt nhìn chiến lợi phẩm, thầm nhủ.

“Hèn gì nó đáng giá đến vậy. Cái chốn quỷ quái này quá nguy hiểm. Kiếm được núi tiền mà không có mạng để tiêu thì cũng bằng không.”

Vốn định kiếm thêm, nhưng ngó sang bộ dạng của 2826, cậu biết không thể ở lại đây được nữa. Mất một tay chủ lực mà còn cố đấm ăn xôi thì quá mạo hiểm. Cậu quyết đoán nói: “Đi thôi, chúng ta rời khỏi đây đã.”

“Anh không phải người của Cục 507 à? Thế mà cũng bị cái bóng đánh lén à? Gà thế?” Trương Văn Đạt vừa dìu gã đi vừa hỏi.

“Tôi là đội khảo sát, không phải đội chiến đấu. Với lại, đó là đánh lén, đánh lén hiểu không?” 2826 bất mãn cãi lại.

Nghe giọng gã vẫn còn sang sảng, Trương Văn Đạt cũng tạm yên tâm. Xem ra gã tạm thời chưa chết được.

“Chiêu vừa rồi tên gì? Để tôi còn nhớ.”

“Ánh Cam.”

Nghe vậy, Trương Văn Đạt vội vàng lẩm nhẩm học thuộc lòng câu thần chú líu lưỡi kia để khắc sâu vào trí nhớ, kẻo lại quên mất.

Rời khỏi khu vực đó, nhóm Trương Văn Đạt tạm nghỉ chấn chỉnh. Cậu xé vạt áo của mình, băng bó qua quýt, cầm máu tạm cho 2826.

“Không thể ở lại tầng đáy này nữa rồi, chúng ta phải lên trên.” Trương Văn Đạt giơ đèn pin nói.

“Nói thì dễ, lên kiểu gì?” Tống Kiến Quốc ngửa cổ nhìn khoảng không đen kịt phía trên. Đáy của vô số hòn đảo nổi đã bịt kín mọi nguồn sáng.

“Nếu tôi bay được, có lẽ đã đưa các cậu lên rồi. Tiếc là giờ tôi chịu.” 2826 nói.

Bầy mèo bên cạnh hiểu ý, nhanh chóng xếp tháp, nhưng số lượng không đủ, vừa chồng lên chưa được bao cao đã đổ sập, kêu “meo meo” nhốn nháo.

Trương Văn Đạt chiếu đèn pin lên đỉnh đầu, ước lượng. Hòn đảo nổi gần nhất cũng phải cao hơn trăm mét.

“Dù lên kiểu gì, tao thấy tốt nhất là lẹ lên.” Tống Kiến Quốc ngập ngừng nhìn vào bóng tối xung quanh. Giác quan nhạy bén của cô bé dường như đã cảm nhận được gì đó. Gần đây cũng bắt đầu có tiếng sột soạt.

“Tôi chỉ còn Hoàng Hạch. Có chiêu nào chỉ dùng Hoàng Hạch mà giúp ta thoát hiểm không?” Trương Văn Đạt quay sang 2826.

Thấy gã ngần ngừ, Trương Văn Đạt bồi thêm: “Đến nước này rồi còn giấu nghề à? Anh đã dạy tôi một chiêu rồi, thêm chiêu nữa thì có sao?”

Nghe thấy tiếng bước chân trong bóng tối, Trương Văn Đạt vung mạnh đèn pin, dọa cho thứ đó vội lùi lại.

Bóng mèo nào có tiếng bước chân. Trong bóng tối này, ngoài lũ bóng ra, chắc chắn còn thứ khác.

“Không phải tôi không dạy. Hoàng Hạch đơn lẻ chủ yếu dùng để chuyển đổi Tư triều, trong tình huống này vô dụng.”

Trương Văn Đạt lại vung đèn pin, dọa lui lũ bóng đang mon men tới. Nhưng sự uy hiếp này không kéo dài được lâu. Một khi chúng phát hiện cậu không thể tái kích hoạt Ánh Cam, e rằng chúng sẽ vồ tới. Tình thế lại nguy cấp.

“Khoan, chuyển đổi Tư Triều? Biết đâu mình có thể…” Trương Văn Đạt nghĩ, rồi nhìn Hoàng Hạch trên tay và ấn mạnh. Song, chẳng có gì xảy ra.

“Vô dụng thôi. Khi đứng trước sinh vật Tư Triều đặc hữu của một nơi, thì không thể chuyển đổi Tư Triều. Đây là thường thức.”

Nghe vậy, Trương Văn Đạt chợt nhớ lại lần không thể chuyển đổi Tư triều khi đối mặt chiếc máy bay.

“Ai nói? Lúc trước tôi rõ ràng đã chuyển đổi trước mặt bọn quái vật…” Trương Văn Đạt nói đến nửa chừng thì khựng lại. Cậu sực ngộ ra, những lần cậu có thể chuyển đổi Tư Triều thành công hình như đều là chuyển đổi trước mặt con người.

“Tam Tiêu… Quỹ quang Tam Tiêu in hằn tinh vết. Trái, ba vệt đỏ, nhuộm thắm quẻ Khôn. Phải, hai luồng huyền, gột rửa bụi trần. Khối đa diện đều xé toang Hư Môn— Phổi trái, ba vạch đỏ thẫm, thiêu xuyên vết hằn Riemann— Phổi phải, hai sắc huyền hoàng, quỹ vực tự xoay, chìm sâu—”