“Có tiếng mèo kêu! Mun Mun còn sống, nó chưa chết!”
Nghe tiếng mèo kêu thều thào vọng lại, Tống Kiến Quốc mừng húm, vội đưa ngón tay lên miệng huýt sáo, hòng gọi con mèo trong bóng tối mau quay về.
Nhưng dù cô bé huýt sáo bao nhiêu lần, tiếng mèo kêu vẫn văng vẳng từ xa, lại còn ngày một lịm đi.
“Mày không phải hiểu tiếng mèo hả? Nó đang nói gì đấy?” Trương Văn Đạt quay sang hỏi cô bé.
“Nó… nó đang kêu đau!” Tống Kiến Quốc xót ruột, nói xong liền lần theo hướng âm thanh mà đi, “Nó không thấy đường. Nó bị thứ gì đó trong bóng tối tấn công rồi!”
2826 đứng bên cạnh lúc này cũng siết chặt đèn pin, nói với Trương Văn Đạt: “Cẩn thận. Tôi cảm thấy tình hình không ổn. Dầu Bá mà dễ thu thập như vậy, thì trên thị trường không thể có cái giá đó được.”
“Tôi biết.” Trương Văn Đạt thấy Tống Kiến Quốc hấp tấp xông lên, vội chạy tới kéo cô bé lại, “Bình tĩnh, càng cuống càng loạn!”
Ngay sau đó, cậu lại giơ đèn pin lên, cẩn trọng rọi về phía tiếng kêu. Trong quầng sáng, quả nhiên có một con mèo đen.
“Chính nó!” Tống Kiến Quốc mừng rỡ, vừa định lao qua, lại bị Trương Văn Đạt giữ chặt, “Khoan! Con mèo có gì đó không ổn! Nó không có mắt!”
Ba người chụm lại, cùng nhìn về phía con mèo đen. Họ phát hiện, quả đúng là nó không có mắt.
“Có phải nó đang quay lưng lại với chúng ta không?” 2826 đưa ra một phỏng đoán hợp lý.
“Nó vẫn đang kêu đau! Nó cảm thấy nó sắp chết rồi!” Hốc mắt Tống Kiến Quốc ươn ướt.
Nghe Tống Kiến Quốc nói vậy, Trương Văn Đạt càng thấy con mèo đen đằng xa thật đáng nghi. Nếu đã đau đến thế, tại sao còn có thể đứng vững, mà lại còn quay lưng về phía họ?
Nghĩ vậy, Trương Văn Đạt nâng cao cảnh giác tột độ, từ từ tiến lại gần.
Ngay lúc sự chú ý của tất cả mọi người đều dồn vào con mèo đen đang ngồi chồm hỗm, thì ở ngay sau lưng họ, mặt đất đen kịt bắt đầu trồi lên thứ gì đó.
Vài chục giây sau, khi Trương Văn Đạt tiến sát lại con mèo, nhìn thấy bộ dạng thật của nó, đồng tử cậu lập tức co rúm lại.
Cậu thấy đó căn bản không phải là mèo đen, mà là một cái bóng có hình dạng mèo. Còn con mèo đen thật sự thì đang nằm co quắp dưới đất, khớp xương vặn vẹo, mắt lòi ra khỏi hốc máu, không ngừng rên lên những tiếng thảm thiết.
Vài cái móc câu màu đen bắn ra từ con mèo bóng, găm vào da thịt con mèo thật. Khi con mèo bóng di chuyển, nó kéo lê con mèo thật trên đất như một miếng giẻ rách. Đây mới là lý do nó kêu đau!
“Bóng? Là cái bóng!” Chợt nhận ra điều gì, Trương Văn Đạt vung đèn pin, quét một vòng ra sau lưng.
Dưới ánh đèn, cậu thấy cái bóng của cả ba người đã đứng bật dậy từ lúc nào, đang giơ những tảng đá lên, chuẩn bị tập kích từ sau lưng!
“Coi chừng! Cái bóng đang đánh lén chúng ta!!” Trương Văn Đạt giơ đèn pin lên đỡ lấy cái bóng đang vung tới, đồng thời hét lên cảnh báo hai người kia.
Tống Kiến Quốc thân thủ lanh lẹ, 2826 thì dày dạn kinh nghiệm, cả hai lập tức chặn được đòn tấn công từ cái bóng của chính mình. Nhưng tất cả đều đã bỏ sót một điểm: không chỉ họ có bóng, mà mèo cũng có.
Bóng của bầy mèo lập tức tách khỏi vật chủ, từ trong bóng tối nhảy xổ ra, lao về phía họ.
Những cái bóng này rõ ràng có trí khôn, chúng không ngần ngại xông vào vây công 2826, người là mối đe dọa lớn nhất, gần như bủa vây kín mít lấy gã.
Ngay lúc 2826 bị bầy mèo bóng tấn công, cái bóng của chính gã từ sau lưng đã dùng một tảng đá giáng mạnh vào đầu.
“2826!” Trương Văn Đạt muốn xông đến cứu, nhưng lại bị chính cái bóng của mình chặn cứng.
Cậu chỉ kịp thấy, cái bóng của 2826 giơ đá lên, điên cuồng nện xuống. Nó không chỉ giống 2826, mà còn nắm rõ sở trường, sở đoản của gã.
Ngay lúc 2826 định giơ đèn pin lên, bầy mèo bóng bên cạnh đã xông tới, cắn chặt lấy tứ chi của gã. Kèm theo tiếng “bụp”, tảng đá nhuốm máu giáng mạnh xuống.
Một tiếng rên bị dằn xuống vang lên. Hai tay của gã bị đập gãy nát, không thể dùng đèn pin được nữa.
Sau khi đập gãy tứ chi của 2826, cái bóng của gã cũng rút ra những cái móc câu màu đen, xuyên qua da thịt trước ngực, rồi cứ thế tùy tiện kéo lê gã trên đất, tiến về phía Trương Văn Đạt.
Giờ đây, cái bóng của 2826 đã thay thế vị trí của gã, còn 2826, lại trở thành cái bóng của nó, kéo theo một vệt máu dài trên đường đi.
Thấy bầy mèo bóng đã xử lý xong 2826, bắt đầu quay sang bao vây hai người còn lại, Tống Kiến Quốc vội huýt sáo.
Ngay lập tức, toàn bộ những con mèo thật mất bóng đều xông tới, tụ thành một bàn tay khổng lồ, vồ lấy đám mèo bóng, cuộn thành một mớ hỗn độn.
Giữa cảnh hỗn loạn, Trương Văn Đạt chỉ muốn cứu 2826. Lũ bóng này dường như không muốn giết người, chúng chỉ muốn hành hạ. 2826 vẫn còn sống.
Tuy nhiên, cái bóng của cậu cứ chặn cứng trước mặt, không cho cậu đi. Bất kể cậu tấn công bao nhiêu lần, nó đều đoán trước được mọi hành động, kiên quyết cản đường.
Nó không tấn công Trương Văn Đạt, chỉ thụ động phòng thủ, rõ ràng là đang câu giờ chờ đồng bọn đến hội đồng.
Đây không chỉ đơn thuần là cái bóng sống dậy! Nó có trí tuệ, nó biết mọi thứ về bản thể, nó mang cả một phần ký ức của bản thể!
Thấy cục diện dần sụp đổ, Trương Văn Đạt nóng lòng như lửa đốt, nhưng cậu buộc mình phải bình tĩnh.
“Bình tĩnh, bình tĩnh. Mình có thứ gì mà nó không có!” Trương Văn Đạt ghim chặt mắt vào khuôn mặt không có ngũ quan của cái bóng.
Đúng lúc này, cậu bỗng nghĩ ra điều gì. Tay phải cậu thoắt một cái, lôi một vật ra, ném thẳng vào cái bóng.
Ngay khoảnh khắc va chạm, “vút” một tiếng, cái bóng của Trương Văn Đạt biến mất tăm.
Trên tay Trương Văn Đạt lúc này là cái cốc tráng men đã bị móp. Đã không thể tấn công, vậy thì nhốt nó lại!
Không còn vật cản, Trương Văn Đạt lại xông về phía cái bóng của 2826.
Nó còn định chống cự, nhưng kết cục cũng không khác gì cái bóng của Trương Văn Đạt, bị hút tọt vào trong.
Nhưng đến đây cũng là giới hạn. Cái cốc này chỉ chứa được từng đó, thêm nữa là không thể.
“Này, không sao chứ? Tỉnh táo lại!” Trương Văn Đạt đỡ 2826 đang thoi thóp dưới đất dậy. Cậu vội rút một cây kẹo mút, định nhét vào miệng gã.
Nhưng rồi cậu nhận ra, gã căn bản làm gì có miệng mà nhét.
2826 yếu ớt nhìn cảnh hỗn loạn trước mắt, rồi lại nhìn hai cánh tay đã gãy nát của mình.
Sau một thoáng chần chừ, gã ngẩng lên nhìn Trương Văn Đạt nói: “Tôi nói, cậu học theo. Nhanh lên. Ba Đỏ Hai Vàng.”
“Gì cơ?” Trương Văn Đạt không hiểu gã đang nói gì.
Giọng của 2826 đầy gấp gáp và trông cực kỳ khẩn thiết.
“Không có thì giờ giải thích đâu! Chỗ này quá nguy hiểm, cứ cù cưa thế này không có cửa thắng! Hơn nữa động tĩnh lớn thế này, quỷ biết sẽ dụ thứ gì kéo đến! Phải tốc chiến tốc thắng! Giơ thiết bị phát của cậu lên! Bây giờ học theo tôi! Ba Đỏ Hai Vàng!”
Chiếc đèn pin trong tay Trương Văn Đạt giơ cao. Kèm theo đó, hai luồng sáng đỏ và vàng bắt đầu lóe lên theo tần số trong bóng tối.
