Cựu Vực Quái Đản

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3114

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2405

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 353

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6758

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 15

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 499

Tập 01: Hồi Trẻ Thơ - Chương 088: Dầu Bá

“Dầu Bá.” Trương Văn Đạt đã từng thấy thứ này, ở khu chợ trời dạo trước.

Tuy món hàng đó có thể là hàng nhái, nhưng làm nhái đến đâu thì cũng phải mô phỏng theo hàng thật, vẻ bề ngoài ắt không khác mấy.

Dù chỉ thoáng nhìn một lần, nhưng một món đồ trị giá những 200 tệ kếch xù, liếc một cái thôi cậu cũng không tài nào quên được.

Nơi tầng sâu Dark Web này tối đen như mực, gần như không thấy gì ngoài mấy mét. Song, cái màu đen của Dầu Bá rõ ràng rất khác biệt.

Đó là một màu đen tuyền loang loáng váng dầu, lơ lửng giữa không gian u tối mà nổi bật lạ thường. Nó không phải là màu đen thông thường, mà là một màu đen ánh dầu, óng ả ngũ sắc.

“Cái của nợ này mà đáng giá 200 tệ á?” Tống Kiến Quốc nhìn chằm chằm vật thể ở đằng xa, hai mắt sáng rực.

Cô bé vừa định bước tới đã bị Trương Văn Đạt kéo giật lại, “Khoan. Dễ ăn thế à? Dâng tận miệng thế này? Cứ thấy giống sắp đặt thế nào ấy. Biết đâu có bẫy?”

Nghĩ đến khả năng này, Trương Văn Đạt cẩn trọng rút đèn pin ra, vặn mức sáng tối đa rọi về phía đó. Bóng tối xung quanh cứ như biết hút sáng, chiếc đèn pin vốn rất sáng cũng chỉ chiếu ra được một quầng sáng to bằng miệng bát.

Dù vậy, nhờ quầng sáng đó, Trương Văn Đạt vẫn quan sát rõ được tình hình. Xung quanh giọt Dầu Bá này không hề có bất cứ mối nguy nào, cũng chẳng có vật thể nào khác.

Tống Kiến Quốc cũng phái một con mèo của mình đi, lén lút dò xét, và cũng phát hiện không có gì tấn công nó.

Phải đợi đến khi 2826 liên tục chuyển đổi các loại ánh sáng, kiểm tra một lượt, cuối cùng, qua ba lần rà soát, họ mới xác nhận giọt Dầu Bá này thật sự không có nguy hiểm.

Thận trọng đỡ giọt Dầu Bá vào tay, Trương Văn Đạt ngạc nhiên phát hiện, nó trông như chất lỏng, to gấp đôi giọt nước bình thường.

Nhưng khi cầm trên tay, cảm giác lại rõ rệt như đang nắn một mẩu hắc ín nhỏ, lại còn không ngừng tỏa ra hơi ấm.

Chỉ nhìn bên ngoài cũng biết thứ này không tầm thường. Nghe đồn nó có thể biến nước thành dầu, không rõ cơ chế hoạt động ra sao.

Gạt phăng bàn tay đang thò tới của Tống Kiến Quốc, Trương Văn Đạt cất giọt Dầu Bá vào cốc tráng men, bảo quản cẩn thận.

Có được thứ này, coi như cậu đã hoàn thành một phần ba mục tiêu. Tiếp theo, chỉ cần tìm thêm hai giọt Dầu Bá nữa là có thể quay về.

Quả chẳng dễ dàng gì. Hèn gì thứ này đắt cắt cổ, hóa ra nó trốn tít dưới tầng đáy sâu nhất. May mà quá trình tuy có hơi trắc trở, nhưng hiện tại xem ra vẫn suôn sẻ.

Đợi Trương Văn Đạt cất đồ xong, cậu nhìn sang 2826: “Dầu Bá sản sinh ở tầng sâu nhất của Dark Web này à? Sao nó lại lơ lửng giữa không trung?”

Nghe hỏi vậy, 2826 lắc đầu, “Không rõ. Tư liệu tôi tra được đúng là có ghi chép thông tin ở đây. Nhưng Dark Web mới xuất hiện không lâu, nơi này chắc chắn có những thứ mà đội khảo sát chưa phát hiện ra.”

Trương Văn Đạt dậm dậm chân xuống nền đất, cảm giác như đang giẫm lên một chiếc áo len dày sũng nước. Bên dưới chân, nói là nước cũng không phải, mà giống một lớp keo dính, bên trong còn lẫn vài hòn đá lớn nhỏ.

Cậu dùng đèn pin rọi một vòng, phát hiện đâu đâu cũng như vậy. Xem ra, họ đã đến tầng đáy của Dark Web.

“Đi thôi. Đã vậy, chúng ta càng phải cảnh giác. Mau kiếm nốt hai giọt Dầu Bá còn lại, rồi chuồn khỏi đây càng sớm càng tốt.”

Miệng thì nói vậy, nhưng Trương Văn Đạt thầm nghĩ còn phải tùy tình hình. Nếu ở đây không quá nguy hiểm, biết đâu có thể tìm thêm vài giọt Dầu Bá nữa, khéo lại chả tự do tài chính luôn.

Ba người và một bầy mèo dè dặt di chuyển. Lần này, Trương Văn Đạt không bật đèn pin nữa.

Giữa một nơi tối om mà cứ giơ đèn pin, cho dù đã uống pixel, cũng vẫn quá lộ liễu với những sinh vật khác trong bóng tối.

Nhưng ở cái xó tối đến mức đưa tay lên không thấy ngón này, không có ánh sáng thì đúng là bước đi cũng khó.

May mắn thay, thị lực của mèo trong bóng tối tốt hơn họ. Bầy mèo nhanh chóng tản ra thành một vòng tròn quanh cả ba, đóng vai trò đôi mắt của cả nhóm trong đêm.

Bằng cách này, dù không nhìn được xa, nhưng hễ có thứ gì đến gần, họ đều có thể phát hiện kịp thời.

Có bầy mèo, Trương Văn Đạt cũng yên tâm phần nào. Cậu ghìm giọng, hỏi 2826 bên cạnh: “Vừa rồi rốt cuộc là thứ gì? Chính là cái thứ khổng lồ xơi đảo nổi như ăn quà vặt ấy.”

“Tôi cũng không biết.”

“Không biết? Anh không phải nói đã chuẩn bị kỹ càng trước khi vào Dark Web rồi sao? Ngay cả nơi này có quái vật gì anh cũng không biết à?”

2826 lại lắc đầu.

“Không, cậu nhớ nhầm rồi. Tôi chỉ nói nơi này rất nguy hiểm. Nơi này là khu vực phái sinh từ Tư Triều Mạng số 7. Chúng tôi còn chưa kịp cử đội khảo sát đến đánh giá. Cho nên, ngoài việc thu thập một số lời kể từ những người trở về, những gì chúng tôi biết cũng không nhiều hơn cậu.”

“Vậy sinh vật khí quyển anh nói lúc trước là gì?”

“Là một loại sinh vật ăn lọc, sống ở tầng bình lưu của Tư Triều số 2. Bởi phần lớn cơ thể chúng là không khí nên gần như trong suốt, và luôn duy trì trạng thái bay lượn.”

Trương Văn Đạt ngước nhìn tấm lưới khổng lồ mờ ảo trên đầu, “Chỗ này mà cũng có sinh vật khí quyển á? Trông đâu giống trên cao.”

“Đó cũng là lý do vì sao tôi nói nơi này nguy hiểm. Không phải vì chúng tôi biết ở đây có sinh vật hay thứ gì cực kỳ nguy hiểm, mà bởi vì nơi này là ẩn số, chưa được khảo sát và khai phá triệt để. Ẩn số đồng nghĩa với việc bất cứ điều gì cũng có thể xảy ra. Và trong thế giới này, ẩn số chính là nguy hiểm.”

“Ra vậy...” Trương Văn Đạt lẳng lặng ghi nhớ từng lời đối phương vừa nói. Đôi khi, tình báo chính là chìa khóa sinh tồn.

Đột nhiên, cậu như vớ được vàng, lập tức lên tiếng: “Vậy nói thế thì, chúng ta đây có được tính là đang thăm dò khu vực chưa rõ cho Cục 507 không? Thế thì các anh phải trả tiền cho tôi chứ?”

Nghĩ đến 13 tệ bèo bọt thảm hại trong túi, Trương Văn Đạt không khỏi mong chờ câu trả lời của 2826.

“Đương nhiên là có tiền, mà còn không ít cơ. Nhưng đó được tính là phụ cấp công tác đặc biệt của tôi. Giả như lúc trước cậu đồng ý gia nhập, khoản tiền này cũng có phần của cậu.”

“Đệt... Gã này, trông thì thật thà chính trực mà cũng biết ăn hai mang gớm nhỉ? Đợi chuyến này về, anh đưa tôi đến địa bàn của Cục 507 dạo một vòng nhé?”

Trương Văn Đạt còn định nói gì nữa, bỗng mắt sáng rực, “Nhìn kìa! Đằng kia lại có một giọt Dầu Bá! Sản lượng cao thế cơ à?”

Song, cậu còn chưa đi được mấy bước, giọng Tống Kiến Quốc từ phía sau đã vọng tới: “Tí! Có một con mèo mất tích rồi!”

Lời của cô bé như một gáo nước lạnh dội từ đỉnh đầu xuống. Quả nhiên cái chốn quỷ quái này không lúc nào để người ta yên thân.

Trương Văn Đạt chẳng màng đến giọt Dầu Bá đằng xa nữa, rút ngay thanh kiếm ánh sáng ra, “Sao lại thế! Gọi hết mèo về đây!”

Theo tiếng huýt sáo của Tống Kiến Quốc, lũ mèo trong bóng tối dần dần tụ lại. Cô bé đếm nhanh mấy lượt, rồi khẳng định chắc nịch: “Đúng rồi! Thiếu mất một con!”

“Mày chắc không? Đừng đếm nhầm!”

“Mèo của tao bao nhiêu con mà tao không rõ à?! Ý mày là tao chưa đi học nên đếm cũng đếm sai hả?” Giọng Tống Kiến Quốc vừa giận vừa lo.

Trương Văn Đạt đang định nói gì đó, bỗng cậu im bặt. Cậu nghe thấy một âm thanh vẳng lại từ bóng tối.

“Meo~~… Meo…”