Cựu Vực Quái Đản

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3114

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2405

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 353

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6758

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 15

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 499

Tập 01: Hồi Trẻ Thơ - Chương 087: Rơi

Trương Văn Đạt còn chưa kịp hiểu sinh vật khí quyển là cái quái gì, nhưng cậu cảm nhận rõ sự căng thẳng và nghiêm trọng trong lời nói của 2826.

Thứ có thể khiến một Khảo sát viên Tư Triều của Cục 507, kẻ đã vào sinh ra tử, phải căng, chắc chắn chẳng phải thứ tốt lành gì.

Trong tình huống này, chạy loạn xạ chi bằng lấy tĩnh chế động.

Nghĩ vậy, cậu lập tức rảo mấy bước, nhảy lên hòn đảo nổi sa mạc gần đó, kéo Tống Kiến Quốc đang ngáp ngắn ngáp dài dúi vào một đụn cát, bịt miệng cô bé lại và kích hoạt trạng thái “tĩnh”.

Khi Trương Văn Đạt và Tống Kiến Quốc ngừng cử động, chai pixel cuối cùng cũng phát huy công hiệu. Thân thể họ dần bị pixel hóa, bắt đầu hòa lẫn vào môi trường xung quanh.

Nấp trong đụn cát, Trương Văn Đạt không dám thở mạnh, cảnh giác quan sát mọi thứ. Tuy hiện tại chưa có gì xảy ra, song cậu biết chắc chắn có vấn đề. Bởi trong mưa, hứ mà 2826 gọi là xác của sinh vật khí quyển đang ngày một nhiều lên.

Năm phút dài đằng đẵng trôi qua. Ngay lúc Trương Văn Đạt vẫn đang kiên nhẫn ẩn nấp, đồng tử Tống Kiến Quốc bỗng co rút lại thành một đường mảnh. Cô bé huých cùi chỏ vào Trương Văn Đạt, run rẩy chỉ tay về phía bên trái, nơi cơn mưa tạt tới.

Mắt Trương Văn Đạt không tinh bằng cô bé, cậu phải dõi kỹ một lúc lâu mới phát hiện ra, hình như có một hòn đảo nổi đang từ xa trôi chậm lại gần.

Và Trương Văn Đạt còn phát hiện, cơn mưa tạt ngang đã tạnh hẳn từ lúc nào không hay.

“Thứ gì vậy? Có ai điều khiển à? Một phi thuyền đảo nổi?”

Trong lúc Trương Văn Đạt đang mải mê suy đoán, cậu bỗng thấy hòn đảo nổi kia rung chuyển như thể động đất.

“Đừng động đậy. Tuyệt đối đừng động đậy. Chỉ cần chúng ta không cử động, bất kể xảy ra chuyện gì, chúng ta đều sẽ giành được thế chủ động.” Trương Văn Đạt ghìm giọng xuống mức thấp nhất, thì thào với Tống Kiến Quốc.

Cậu vừa dứt lời, liền thấy hòn đảo hình bầu dục kia đã sáp lại gần. Gần đến mức cậu có thể thấy rõ những rãnh nứt và cả những cái cây khẳng khiu, kỳ dị trên đó.

Khi cơn địa chấn của hòn đảo nổi ngày một rõ rệt, cuối cùng đạt đến đỉnh điểm, toàn bộ hòn đảo hình bầu dục dài ít nhất hàng trăm mét bỗng nứt toác ra từ chính giữa, tách làm đôi. Một con ngươi vàng khè khổng lồ án ngữ ngay vị trí đó, phơi bày trước mặt Trương Văn Đạt.

Đấy đâu phải là đảo nổi! Đó rõ ràng là một nhãn cầu khổng lồ!!

Những “rãnh nứt” mà Trương Văn Đạt thấy ban nãy, chính là nếp gấp trên mí mắt. Những cái "cây" đen kỳ dị kia, không gì khác, chính là lông mi của nó!

Tim Trương Văn Đạt như hẫng một nhịp. Giờ trong đầu cậu chỉ còn độc một câu hỏi: Nếu chỉ riêng con mắt đã dài vài trăm mét, thì nó là mắt của thứ gì? Và bản thể nó... khổng lồ đến mức nào?

Trương Văn Đạt cứng đờ người, cố gắng quan sát khoảng không bên ngoài con mắt, nhưng vô ích. Xung quanh chỉ là một mớ hỗn độn tăm tối, cứ như thể con mắt này mọc ra từ chính bóng tối của Dark Web vậy.

Chợt, con mắt bắt đầu di chuyển. Nó từ từ trồi lên, ngày một cao hơn. Cùng lúc nó nâng lên, cơn mưa không biết đã tạnh từ bao giờ bỗng dưng quay trở lại. Áp lực kinh hoàng ban nãy cũng hoàn toàn biến mất.

“Nó đi rồi! Nó đi rồi!” Tống Kiến Quốc mừng như điên, nhưng Trương Văn Đạt thì mặt mày xám ngoét, chẳng có nét gì vui mừng.

Con mắt dời đi chỉ có nghĩa là nó không nhìn nữa! Chứ không phải nó đã rời đi! Nó chỉ đang đưa một cơ quan nào đó bên dưới con mắt... đến đúng vị trí vừa rồi!!

Và nếu cơ quan bên dưới con mắt là...

Khi thấy một góc của hòn đảo sa mạc nơi mình đang đứng bắt đầu bị bóng tối bao trùm, Trương Văn Đạt gần như theo bản năng lao ra khỏi đụn cát.

Tiếng gầm thét của cậu vang vọng khắp hòn đảo: “CHẠY MAU! THỨ NÀY NÓ ĂN ĐẢO NỔI!!”

Giờ thì chẳng ai còn tâm trí đâu mà ẩn nấp nữa. Cả ba dốc hết sức bình sinh rời khỏi hòn đảo đang bị bóng tối nuốt chửng, chạy thục mạng dọc theo những sợi cáp mạng chằng chịt.

Hồng Hạch trên tay Trương Văn Đạt lóe sáng. Cậu dồn sức vào hai chân, thoăn thoắt đu mình giữa các sợi cáp mạng như Tarzan. Gặp những hòn đảo ở gần, cậu nhảy thẳng qua. Phía sau cậu, Tống Kiến Quốc cắm đầu chạy bằng bốn chi, bám sát bầy mèo đen.

Trong lúc tháo chạy, Trương Văn Đạt thỉnh thoảng ngoái nhìn. Mỗi lần nhìn, lòng cậu lại trĩu nặng một phần.

Bóng tối không chỉ nuốt một hòn đảo, nó đang nuốt chửng toàn bộ khu vực. Cứ như thể thứ đang truy đuổi họ là một con cá voi tấm sừng khổng lồ vô tận, đang lọc nước biển kiếm ăn, còn họ chỉ là đám sinh vật phù du!

Tệ hơn nữa là, Trương Văn Đạt nhận ra, cơn mưa trút ngang trời ban nãy chính là thứ nhỏ ra từ miệng của nó! Đây căn bản không phải là mưa. Đây rõ là nước dãi!

Lúc này, không chỉ có nhóm Trương Văn Đạt, mà tất cả sinh vật sống trên các hòn đảo nổi đều đang điên cuồng tháo chạy. Đủ loại sinh vật kỳ quái lướt qua, nhiều không đếm xuể. Trong phút chốc, các đường cáp mạng nối liền những hòn đảo trở nên đông nghẹt.

“2826!” Trương Văn Đạt vừa chạy vừa gào khản cổ, “Mau mở cái cổng màu đưa chúng ta đi!”

“Cậu đùa à? Giờ lấy đâu ra thời gian! Tôi vừa vẽ được một nửa thì đã bị nuốt chửng rồi!”

2826 cũng đang tháo chạy, gào lên đáp lại. Có điều gã vẫn khá hơn Trương Văn Đạt và Tống Kiến Quốc một chút: gã biết bay.

Nhưng cũng chẳng khá hơn là mấy. Cái đầu của gã là drone, chứ không phải máy bay chiến đấu. Gã chỉ có thể bay tà tà, không tài nào nhanh được.

Trương Văn Đạt biết, cứ chạy thế này không phải là cách. Đợi đến lúc kiệt sức, cả bọn chỉ có nước nằm chờ chết. Phải thoát khỏi phạm vi nuốt chửng của bóng tối!

Nhẩm tính nhanh phạm vi của bóng tối và tốc độ tháo chạy của họ, Trương Văn Đạt ngẩng lên nhìn độ cao mà bóng tối đang nuốt tới, rồi lại nhìn tấm lưới cáp chằng chịt trên đầu.

“Không được, cứ tốc độ này, chưa kịp leo lên đã bị xơi tái!”

Bỗng Trương Văn Đạt nghĩ ra điều gì, cậu lập tức nhìn xuống khoảng không sâu hun hút bên dưới.

Một thoáng lưỡng lự, nhưng cuối cùng cậu vẫn hét lên: "Nhảy! Nhảy xuống dưới! Dùng tốc độ rơi để thoát khỏi phạm vi của nó!!"

“Dark Web càng xuống sâu càng nguy hiểm!” 2826 vội nhắc.

“Vậy tình huống này anh còn cách nào khác à?” Trương Văn Đạt chỉ vào bóng tối đang áp sát, gầm lên.

2826 ngẫm lấy một giây, cánh quạt drone lập tức ngừng quay, cả người gã rơi tự do xuống vực. Theo sau gã là Trương Văn Đạt và Tống Kiến Quốc.

Rất nhanh, cả ba đã rơi thoát khỏi phạm vi nuốt chửng của bóng tối. Nhưng để dừng lại lại là cả một vấn đề. May mà lũ mèo lại lập đại công, chúng biến thành một chiếc dù lượn, đón được hai người đang rơi trong bóng tối.

Họ tập hợp lại trong một mảng không gian đen kịt. Nơi này tối đến mức cả ba chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy mặt nhau.

So với bên trên, nơi đây tĩnh lặng khôn cùng, thậm chí có thể nói là tĩnh mịch như tờ, không một tiếng động.

2826 vừa định nói gì đó, Trương Văn Đạt đã chỉ tay qua bên trái gã, “Nhìn kìa! Dầu Bá!”