Trong Dark Web quái đản đến kỳ quặc, trên mấy sợi cáp mạng chằng chịt tứ phía, Trương Văn Đạt chết trân tại chỗ bởi một câu nói của gã đầu drone.
“Một thế giới không tuân theo logic là tàn khốc nhất. Không thể phân tích, không thể nghiên cứu, thậm chí không thể thấu hiểu.”
2826 đưa tay ra khỏi vòm ô mèo, mặc cho dòng mưa tạt ngang lọt qua kẽ tay.
“Có lẽ cậu khó mà thấu triệt. Nhưng thực ra, mưa vốn dĩ đâu thể trút ngang trời, trọng lực nào cho phép? Thế gian này cũng đâu nên tồn tại thứ gọi là Tư Triều, logic nào tự nó vẹn toàn. Mặt trời ắt phải treo tít trên bầu trời, chứ đâu phải để kẻ khác đoạt mất."
Lời của 2826 vẫn tiếp tục: “Thế giới đáng lẽ không nên như thế này. Sứ mệnh của Tam Tuyến chúng tôi, chính là đưa vạn vật trở về đúng quỹ đạo. Đó là tôn chỉ của chúng tôi khi thành lập tổ chức."
Giờ phút này, Trương Văn Đạt không khỏi dậy sóng trong lòng. Thật ra, cậu rất muốn hét lên rằng, cậu hiểu, cậu hiểu quá rõ là đằng khác.
Cậu cứ ngỡ người của thế giới này đã sớm quen với mọi thứ, quen với thời gian và không gian dị hợm này. Rằng chỉ có mình cậu cứ chuyện bé xé ra to, còn dân bản địa thì thấy đây là một thế giới hoàn toàn bình thường.
Giờ xem ra, không phải! Mọi thứ ở đây rành rành là có vấn đề! Tivi thì không nên dùng để treo thịt! Cung Thiếu Nhi cũng không thể là một sinh vật dưới lòng đất!
Tất cả những hành động chiêu dụ trước đây của 2826 gộp lại, cũng không có sức nặng bằng mấy câu nói này.
Thấy Trương Văn Đạt gần như sắp mở miệng đồng ý, lý trí đã kéo cậu dừng lại, “Tất cả mọi người trong Tam Tuyến đều nghĩ vậy sao?”
Cậu thậm chí còn muốn hỏi, Tam Tuyến rốt cuộc là do ai sáng lập, có phải cũng là người đến từ cùng một nơi với cậu không.
2826 dường như nhận ra sự xao động của Trương Văn Đạt, bồi thêm: “Phải. Đại đa số mọi người đều nghĩ thế. Chúng tôi chỉ muốn tạo ra một thế giới tuân thủ logic. Chỉ đơn giản vậy thôi.”
Lúc này, Tống Kiến Quốc đang ở trên hòn đảo nổi bán trong suốt phía dưới, ngóng nhìn hai người trò chuyện trên cáp mạng, chờ đến phát bực, “Này, hai người còn đi nữa không?”
Trương Văn Đạt liếc cô bé một cái, rồi cùng 2826 tiếp tục đi xuống, không khỏi cảm thán: “Kỳ công đến vậy, xem ra Tam Tuyến của các anh khát khao một thế giới logic đến tột cùng.”
2826 gật đầu, “Cậu có hiểu tại sao không? Giống như khi đi học, chúng ta có thể chấp nhận bị thầy cô phạt vì không làm bài tập, cũng có thể chấp nhận bị phạt vì đi trễ. Nhưng chúng ta không thể chấp nhận việc bị phạt chỉ vì bước vào lớp bằng chân phải trước.”
Dứt lời, gã xắn tay áo lên, để lộ ba đường vạch trên cánh tay, Hoàng Hạch, Hồng Hạch và Lam Hạch. Hồng Hạch của gã quả thực dài hơn của Trương Văn Đạt, nhưng Hoàng Hạch rõ ràng lại ngắn hơn một chút.
Gã lại giơ đèn pin lên trước mặt Trương Văn Đạt, “Trong quá khứ, không phải chúng tôi chưa từng thử thấu hiểu và chấp nhận thế giới này. Chúng tôi đã dùng vô số mô hình và công thức để lý giải nó, thậm chí còn đạt được một số thành quả nghiên cứu nhất định. Thiết bị phát này chính là một trong số đó.”
“Nhưng thế là không đủ. Còn lâu mới đủ. Sự kỳ quái này dường như là vô tận. Bất kể chúng tôi nghiên cứu bao nhiêu mô hình, lật đổ bao nhiêu lý thuyết, thì những thứ phi logic mới vẫn cứ trồi lên.”
“Thứ chúng tôi muốn thực sự rất đơn giản. Chúng tôi chỉ muốn 1+1=2, chứ không phải 1+1=3, hay 1+1= giò cháo quẩy, hay 1+1= bất cứ mớ hổ lốn nào khác."
Nói xong tất cả, 2826 cất đèn pin, không nhìn Trương Văn Đạt nữa mà bước tiếp, “Tôi không biết cậu hiểu được bao nhiêu. Có lẽ với cậu, điều này chẳng là gì. Nhưng đây chính là lý do tôi gia nhập Tam Tuyến.”
"Điều cần nói tôi đã nói hết. Nếu cậu không đồng ý, sau này tôi cũng sẽ không làm phiền cậu nữa. Mỗi người một chí hướng, tôi có thể hiểu."
Trương Văn Đạt trầm ngâm một lúc rồi lên tiếng: “Tôi… sẽ suy xét.”
Lần này Trương Văn Đạt nói thật lòng. Cậu thật sự sẽ suy xét nghiêm túc. Không chỉ vì lời mời của Tam Tuyến, mà còn vì cậu phát hiện ra tam quan của những người này hợp với mình hơn. Ở đó, cậu sẽ không bị lạc lõng.
Mặt khác, cậu cũng phải chuẩn bị cho tương lai của mình.
Nếu thế giới này đã kỳ quái đến vậy, thì tương lai cậu nên đi đâu? Sẽ làm gì? Cậu phải tự mình tính toán.
Khi chứng kiến thế giới người lớn được xây dựng bởi những Người Đúc Sẵn, cảm nhận sự vô vị không thể tìm thấy niềm vui, và cả những xiềng xích trên người bọn họ, Trương Văn Đạt biết mình không muốn sống ở một nơi như vậy.
Nhưng nếu tương lai không đến thế giới người lớn, cậu cũng chẳng biết đi đâu về đâu.
Giả như Tam Tuyến thật sự có cách khôi phục thế giới này, có thể quay lại thế giới y hệt như xưa, vậy thì còn gì bằng. Tất nhiên là trừ 996 và tăng ca ra.
Dù cho ngắn hạn chưa thể thành công, ít nhất cũng có một cái đích để vươn tới, để biết mình còn cách quá khứ bao xa.
“Nhân tiện, nếu thế giới này thật sự được Tam Tuyến chỉnh lại cho bình thường, mà mình gia nhập, chẳng phải cũng coi như người trong biên chế rồi sao? Đãi ngộ cho công việc này tuyệt đối không thấp.”
Trương Văn Đạt thầm nhẩm tính, 120 tệ của thế giới trẻ con quy đổi ra sức mua thì đáng giá bao nhiêu.
Đương nhiên cậu cũng thừa nhận, khả năng điều khiển ba lõi một cách điêu luyện của 2826 cũng là thứ cậu thèm muốn. Thử hỏi có thằng đàn ông nào lại miễn nhiễm được với sức cám dỗ của siêu năng lực chứ?
Được trở về môi trường cũ, lại còn có siêu năng lực, lương bổng cao. Còn gì hấp dẫn hơn.
Của rẻ là của ôi, cậu không cần. Nhưng nếu đối phương thẳng thắn, không vừa vào đã lùa gà hay PUA mình, mà là một cuộc trao đổi sòng phẳng, vậy thì dĩ nhiên đáng để cân nhắc.
Nếu như việc biết đến Tư Triều là vén lên một góc của thế giới bí ẩn này, thì bây giờ, nó lại được hé mở thêm một chút nữa. Bản năng thôi thúc cậu muốn biết nhiều hơn, nhiều hơn nữa.
“Này anh bạn, thế Tam Tuyến chuẩn bị đến đâu rồi? Bao giờ thì biến thế giới này trở lại logic? Hay là kế hoạch đã đến giai đoạn nào rồi?” Trương Văn Đạt đuổi theo 2826 đang đi nhanh phía trước, tò mò hỏi.
“Bí mật.” 2826 giờ lại quay về bộ dạng cũ, cứ như người vừa thao thao bất tuyệt ban nãy là ai đó khác.
“Đừng vậy mà, tôi đã bảo là suy xét rồi còn gì? Thế Tam Tuyến nghiên cứu thế giới này đến bước nào rồi? Va chạm hạt?”
“Bí mật.”
“…Đệt.”
Trương Văn Đạt đang định hỏi tiếp, bỗng nhiên cảm thấy chiếc ô đen trong tay nặng trĩu. Ngay sau đó, cậu nghe thấy những con mèo kết nên chiếc ô đen rít lên khè khè.
“Gì thế này?” Trương Văn Đạt cảnh giác lật chiếc ô lại, liền thấy trên tán ô dính đầy những cục nhầy nhụa như thạch, trơn nhớt, bốc lên một mùi hôi thối nồng nặc.
Không chỉ trên ô, mà trong cơn mưa đang rơi ngang, giờ đây cũng lẫn đầy những khối thạch trong suốt, nhầy nhụa đó.
Và ngay khoảnh khắc 2826 nhìn thấy thứ này, gã lập tức căng như dây đàn.
“Cẩn thận! Đây là xác của sinh vật khí quyển! Tình hình không ổn rồi! Nâng cao cảnh giác!”
PUA là tên viết tắt của Pick-up Artist, ban đầu mang nghĩa “nghệ sĩ bắt chuyện", vốn để giúp các chàng trai một phần nào đó cải thiện kỹ năng giao tiếp của mình, nhưng sau này dần dần biến tướng và trở thành từ lóng chỉ những chiêu trò dụ dỗ, lừa dối tình cảm của người khác nhằm đạt được mục đích của bản thân là quan hệ tình dục.