Cựu Vực Quái Đản

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3114

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2405

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 353

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6758

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 15

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 499

Tập 01: Hồi Trẻ Thơ - Chương 085: Cục 507

Đối mặt với câu hỏi của Trương Văn Đạt, 2826 không phủ nhận cũng không thừa nhận.

“Chỉ cần cậu gia nhập Tam Tuyến, chắc chắn sẽ được duyệt cho sử dụng Lam Hạch. Chúng ta có thể quay về ngay bây giờ, tối đa một tiếng nữa cậu sẽ sở hữu được nó.”

“Không chỉ vậy đâu. Trở thành Khảo sát viên Tư Triều của Cục 507, mỗi tháng cậu chỉ làm 15 ngày, lương bổng lại cực kỳ hậu hĩnh. Cậu còn có thể tùy chọn loại tiền tệ dựa trên Tư triều của mình. Nếu tính theo Tư Triều 1 của cậu, lương tháng là 120 tệ.”

Nghe mức đãi ngộ cao ngất trời, Trương Văn Đạt lập tức dấy lên cảnh giác, “Anh coi tôi là thằng ngốc chắc? Nếu ngon ăn đến thế, còn cần phải ra ngoài lôi kéo người à?”

Cậu đâu phải là sinh viên ngây thơ vừa mới ra trường. Nếu đãi ngộ tốt đến vậy, việc gì phải đi tuyển mộ bên ngoài? Có mà cả ngàn người tranh nhau sứt đầu mẻ trán để “qua cầu độc mộc” rồi.

Trước sự chất vấn của Trương Văn Đạt, 2826 bắt đầu giải thích: “Cục 507 không phải ai cũng nhận. Cậu có biết tại sao chúng tôi bỗng dưng muốn chiêu mộ cậu không?”

Trương Văn Đạt đưa mắt thấy hòn đảo trôi nổi phía xa, nơi dường như đang có giao tranh, cậu tức thì hạ giọng: “Sao nào? Chẳng lẽ tôi là kỳ tài trăm năm có một?”

“Không. Cậu ngần này tuổi đầu còn chưa lĩnh ngộ được Lam Hạch, thiên phú của cậu nói dễ nghe thì cũng thuộc hàng đội sổ.”

“Anh có ý gì? Đang chửi xéo tôi đấy à?” Trương Văn Đạt bất mãn lườm gã.

“Không hề. Đây chỉ là sự thật. Tiêu chí ưu tiên tuyển người của Tam Tuyến chưa bao giờ là thiên phú, mà là nhân phẩm.”

Tống Kiến Quốc dắt đám mèo lân la sáp lại, mặt đầy vẻ bỉ bai: “Thế thì các người mù rồi. Nhân phẩm của thằng này còn tệ hơn cả thiên phú của nó. Tội phạm giết người so với nó còn ra dáng người tốt chán.”

“Mắc mớ gì mày? Cho mèo đi cảnh giới! Đi mau đi mau!” Trương Văn Đạt đẩy phắt Tống Kiến Quốc ra.

Dù bị đuổi đi xa, đôi tai mèo trên đầu Tống Kiến Quốc vẫn vểnh cao, mặt đầy hóng hớt, dồn hết tâm trí để nghe lén. Ngoài mấy chuyện này ra, cô bé chẳng có sở thích nào khác.

Thấy Tống Kiến Quốc đã đi xa, 2826 nói tiếp: “Tôi cũng không giấu cậu. Thật ra sau khi cấp trên đọc báo cáo của tôi, biết cậu đã không tham ô mặt trăng để đem đi bán, lại còn là hậu duệ của bậc lão thành, nên đã lập tức quyết định phá lệ, mời cậu gia nhập Cục 507.”

“Chỉ cần cậu gia nhập Cục 507, rắc rối của cậu chính là rắc rối của Cục 507. Bất kể cậu gặp phải chuyện gì, chúng tôi đều sẽ giúp cậu.”

Nghe vậy, Trương Văn Đạt thoáng chút bực bội, “Thứ nhất, tôi nhắc lại lần nữa, chuyện của tôi, các anh không giúp nổi đâu.”

“Thứ hai, anh đừng có tránh nặng tìm nhẹ, chỉ nói cái lợi mà không nói cái hại. Cục 507 không dễ vào như vậy đâu.”

Nói đến đây, Trương Văn Đạt dừng bước, không đi xuống nữa. Cậu nhìn thẳng vào con mắt camera của 2826, “Còn một việc nữa, tôi muốn hỏi cho rõ. Nếu tôi từ chối gia nhập, có phải anh sẽ không giúp tôi tìm Dầu Bá nữa không?”

2826 khẽ lắc lắc cái đầu drone của mình, “Không. Công ra công, tư ra tư. Chuyện công tôi đã nói xong. Cậu chọn thế nào là quyền của cậu. Bất kể cậu lựa chọn thế nào, tôi vẫn là bạn của cậu. Đã hứa giúp cậu, tôi nhất định sẽ giúp.”

Nghe vậy, sắc mặt Trương Văn Đạt mới dịu lại. Cậu lại cẩn thận giẫm lên mạng lưới, đi tiếp xuống dưới, “Vậy để tôi cân nhắc.”

“Được. Chừng nào cậu nghĩ xong, cứ dùng cái này liên lạc với tôi. Tôi lưu số rồi, có thể liên lạc xuyên Tư Triều.”

Vừa nói, 2826 vừa móc từ trong túi ra một chiếc máy nhắn tin BB đưa cho Trương Văn Đạt.

“Ồ, cảm ơn.” Trương Văn Đạt ngạc nhiên mân mê món đồ cổ trong tay. Cậu phát hiện thứ này cũng khá tân tiến, còn hiển thị cả giờ giấc. Vậy là đỡ tốn tiền mua đồng hồ.

Đúng lúc này, Tống Kiến Quốc rón rén lại gần, ghé vào tai Trương Văn Đạt thì thầm: “Mày định gia nhập à? Nếu mày gia nhập, hỏi giúp tao xem ở đó có cách nào chữa chứng mất trí nhớ không.”

Trương Văn Đạt cạn lời nhìn cô bé, “Bạn học Kiến Quốc, để tao phổ cập cho mày một kiến thức xã hội này: sau này nếu ai nói với mày là ‘để tôi cân nhắc’, thì 99% ý là ‘tôi từ chối’, hiểu chưa?”

Nghe đến đây, Tống Kiến Quốc lập tức xù lông, “Sao mày không đồng ý?! Mày ngu à! Một tháng 120 tệ đấy! Mày có biết phải bắt bao nhiêu con chuột mới kiếm được 120 tệ không?”

Liếc 2826 đang đi bọc hậu, Trương Văn Đạt ghé sát tai nó, nói: “Mày mới ngu ấy. Mày tưởng tiền đó dễ nuốt à? Mày quên 2826 làm nhiệm vụ gì lúc trước rồi à? Bắt mày chui vào tận hang hùm ổ cướp, nơm nớp lo sợ, để diễn Vô Gian Đạo, mày thấy 120 tệ một tháng còn nhiều không?”

“Cái gì mà nhân phẩm, cái gì mà quan hệ với ông nội tao. Nói toạc móng heo ra ấy, lợi ích càng cao thì rủi ro càng lớn. Cả đời này, câu quan trọng nhất mà tao học được chính là: ‘trên đời làm gì có bữa ăn nào miễn phí’. Những món hời tự dưng dâng đến tận miệng, tuyệt đối không phải món hời.”

Tống Kiến Quốc lủi đi, chung quanh lại chìm vào yên lặng. Cả ba trầm mặc tiếp tục đi xuống.

Trên đường, họ cũng gặp phải sự thăm dò của vài sinh vật lạ, nhưng sau khi nhận ra nhóm Trương Văn Đạt không phải dạng dễ xơi, chúng cũng không giao chiến thêm.

Trương Văn Đạt phát hiện một vấn đề. Đa số sinh vật trong Dark Web đều có liên quan đến súc sinh, kể cả không phải, cũng mang ít nhiều đặc điểm của dã thú.

Chợt nghĩ đến điều gì, cậu liếc nhìn đôi tai của Tống Kiến Quốc. Cậu có chút nghi ngờ, nhưng không nói ra.

Càng đi xuống, ánh sáng xung quanh càng lúc càng ảm đạm. Trương Văn Đạt còn phát hiện trọng lực lại bắt đầu biến đổi, trở nên lúc nặng lúc nhẹ.

“Này, chắc chắn Dầu Bá ở chỗ này chứ?” Trương Văn Đạt bước ra mép hòn đảo nổi, nhìn xuống khoảng không đen kịt như vực thẳm bên dưới.

“Theo tư liệu tôi tra được trong kho dữ liệu, chỉ cần vượt qua Vũ Tuyến, là có thể tìm thấy Dầu Bá. Tiện thể nói luôn, kho dữ liệu của Cục 507 là kho lưu trữ toàn diện nhất. Nếu cậu không hiểu điều gì, đều có thể tìm thấy câu trả lời trong đó.”

“Vãi.” Trương Văn Đạt cạn lời. Gã này đúng là không bỏ lỡ một giây nào để lôi kéo mình. Nhưng cậu đã quyết rồi, tạm thời cậu không muốn nối gót ông nội, chui vào cùng một chỗ làm việc với ông.

Lại đi thêm chừng 15 phút, tình hình bắt đầu thay đổi. Một giọt nước mưa màu đen rơi lên mặt Trương Văn Đạt.

Nhưng rất nhanh, cậu phát hiện có gì đó không ổn. Mưa ở đây rơi ngang. Cơn mưa xối xả tạt từ bên trái sang, chỉ một loáng đã khiến họ ướt như chuột lột. Trừ Tống Kiến Quốc.

Cô bé đã sớm ra lệnh cho bầy mèo biến thành một cái ô, vác trên vai. Mãi đến khi Trương Văn Đạt ra lệnh, nó mới “sực nhớ”, cho mèo biến thành thêm hai cái ô nữa, đưa cho cậu và 2826.

“Cái chỗ quái quỷ này, đến mưa mà cũng rơi ngang.” Mưa rơi ngang, Trương Văn Đạt ướt sũng, cũng đành phải cầm ô theo phương ngang.

“Chuyện gì cũng có nguyên do của nó. Dù là việc kỳ lạ đến đâu, đều có một lời giải thỏa đáng.” 2826 nói với Trương Văn Đạt.

Rồi gã nhìn cậu đầy ẩn ý: “Cậu có biết mục đích sơ khởi khi chúng tôi thành lập Tam Tuyến là gì không?”

“Lại định lôi kéo tôi à? Tôi không nghe.”

Trương Văn Đạt cắm đầu đi xuống, giọng nói của 2826 vọng lại từ phía sau.

“Cậu có biết, đối với nhân loại chúng ta, thế giới nào là tàn khốc nhất không?”

“Không phải thế giới thiếu thốn vật chất, cũng không phải thế giới có môi trường khắc nghiệt. Mà là một thế giới hoàn toàn không tuân theo logic nào. Ấy mới là nơi tàn khốc nhất.”