Con trai út của Bá tước là một Warlock

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 35

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 152

Con trai út nhà Bá tước là một Warlock - Chương 63: Thời gian ngừng lại? (3)

Lucion khựng lại trên đại lộ, ngoảnh đầu nhìn về phía sau.

Khi hiệp sĩ vừa chạm mắt với cậu liền theo bản năng né vào nơi khuất tầm nhìn.

Hẳn anh ta đã nhận lệnh từ Carson là không được rời mắt khỏi Lucion.

[Còn 24 giây.]

[Còn 19 giây.]

Theo từng giây trôi qua, Lucion chỉ khẽ mỉm cười với hiệp sĩ rồi tiếp tục đi dọc theo đại lộ.

Hume cũng tự nhiên tăng tốc theo, tiến lại gần Lucion hơn.

[Chạy đi!]

Vừa nghe Russell nói vậy, Lucion lao thẳng về phía trước.

Trong khoảnh khắc hiệp sĩ còn đang sững sờ, từ con hẻm bên cạnh có một, hai rồi ba cỗ xe ngựa đồng loạt tràn ra, chắn ngang con đường để dọn lối cho cuộc diễu hành.

“Xin mọi người hãy nhường đường cho cuộc diễu hành lúc 4 giờ!”

Tiếng hô vang lên, ngay sau đó là binh sĩ từ các cỗ xe bước xuống tiến hành phong tỏa tuyến đường.

“Này, đứng lại. Con đường này tạm thời cấm qua lại cho đến khi buổi diễu hành kết thúc.”

Những người lính chặn trước mặt hiệp sĩ đang cố đuổi theo Lucion.

"Làm ơn tránh đường cho tôi. Tôi đang hộ tống một người."

Hiệp sĩ không hề hoảng sợ, đưa ra thanh kiếm khắc huy hiệu của Cronia.

Ngay khi vừa trông thấy huy hiệu Cronia, người lính hốt hoảng hỏi.

“Có phải… anh đang hộ tống Thánh Lucion không?”

Hiệp sĩ lặng lẽ đưa ngón tay lên môi. Binh sĩ giật mình, vội vàng ra hiệu cho đồng đội.

Một lối đi được mở ra, chỉ đủ cho duy nhất một người vượt qua.

"Tôi xin lỗi về chuyện lúc nãy. Mời ngài đi tiếp."

"Cảm ơn."

Hiệp sĩ gật đầu với người lính rồi nhanh chóng băng qua đường chính.

Nhưng anh vẫn không thấy Lucion đâu cả.

Hiệp sĩ liền quỳ xuống một gối, quan sát dấu chân trên mặt đất.

Những dấu chân sâu hơi lệch về bên trái.

'Có mùi.'

Cánh tay bị gãy của Lucion khiến cậu luôn phảng phất một mùi thuốc đặc trưng, hiệp sĩ liền nhận ra ngay.

― Dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, không được rời mắt khỏi Lucion.

Lời của Carson loé lên trong đầu anh ta khi bước vào con hẻm.

Nhưng tại đây mùi hương ấy đột ngột biến mất, như thể người mang nó đã biến mất vào bầu trời.

Sắc mặt của hiệp sĩ bỗng chốc trở nên trắng bệch.

* * *

[Ổn rồi.]

Lucion đã dùng dịch chuyển qua bóng di chuyển tới nơi cách bốn dãy nhà, nghe Russell nói vậy khiến cậu thở phào.

'Cuối cùng cũng cắt đuôi được.'

Cậu chọn một con hẻm không người, đổi áo choàng, giày, và cuối cùng đeo lên chiếc mặt nạ.

“Hume. Còn ngươi thì….”

“Tôi đã sẵn sàng.”

Hume đã biến thành hình dạng của một cô gái từ trước.

'Ước gì mình cũng có một thứ có thể thay đổi diện mạo chỉ bằng một nút bấm.'

Lucion thoáng ghen tị với Hume.

Quần áo, mặt nạ tất cả đều vướng víu, còn phải thay bằng tay nữa, thật phiền.

Nhưng rồi mọi việc sẽ sớm kết thúc.

Chỉ cần làm xong chuyện này, cậu có thể thoải mái gây dựng tổ chức và nghiền nát những kẻ dám cản đường mình.

'Còn sợi chỉ đỏ thì…'

Lucion nghĩ đến Heint nhưng ngay lập tức lại lắc đầu.

Cậu quyết định tạm thời ngừng nghĩ đến sợi chỉ đỏ.

Hôm nay, việc của cậu là giết ba tên đó.

— Lucion. Lần này Ratta làm tốt lắm, đúng không? Lần này Ratta còn không dùng nhiều bóng tối nữa đó.

Ratta bám sát chân cậu, giậm giậm đôi chân trước, nôn nóng chờ được khen.

Trong lúc Lucion đang nằm liệt giường, Ratta đã dành thời gian rảnh để chơi và luyện tập dùng dịch chuyển qua bóng nhờ vậy lượng tiêu hao bóng tối đã giảm đi đáng kể.

Đúng như Ratta đã nói, lượng tiêu thụ bóng tối đã giảm đi một chút.

"Giỏi lắm."

Lucion vuốt ve Ratta, nó ngại ngùng mỉm cười, cho tay chạm vào bóng của cậu.

— Giờ chúng ta phải dùng shoong thêm lần nữa, đúng không? Lần này Ratta sẽ chui vào bóng rồi dùng 'shoong' luôn.

“Đó là một ý hay đấy."

Lucion cũng tò mò nên chẳng có lý do gì để cản Ratta.

— He he. Đúng không?

Sau khi Ratta chui vào bóng của Lucion, cả hai tiếp tục hướng về địa điểm mục tiêu.

Một bữa tiệc có sự tham gia của ba tên kia được tổ chức tại biệt thự của một bá tước.

Vì đây là nơi tụ họp của giới quý tộc tụ họp nên chắc chắn sẽ có cả hiệp sĩ, pháp sư, thậm chí có khi còn có pháp sư kết giới hay pháp sư phòng ngự đi kèm.

'Được rồi, trước tiên…'

Khi tới gần khu biệt thự, Lucion dừng lại và nhìn sang Russell.

Nhìn thấy ánh mắt đó, Russell thở dài mệt mỏi.

Có lẽ trên đời này chỉ có mỗi Lucion mới có thể sai khiến được thầy mình đến mức này.

[Được, được. Học trò của thầy đã nhờ thầy rồi thì biết làm sao được. Thầy đi đây.]

"Cảm ơn thầy."

Nghe thấy lời cảm ơn của Lucion, Russell lê từng bước nặng nề về phía biệt thự.

'Cố làm cho nhanh rồi quay lại vậy.'

Nghĩ đến vị hiệp sĩ đang cuống cuồng tìm mình, Lucion cũng thấy hơi áy náy nhưng không còn cách nào khác.

Lẽ ra cậu phải điều tra xem ba tên đó biết thông tin về Cronia bằng cách nào. Nhưng nếu bỏ lỡ cơ hội này, cậu sẽ phải chạy khắp đế quốc Tesla mất.

Tử tước Therem Mail ở phía Bắc.

Bá tước Dortor Sofran ở phía Đông.

Hầu tước Orion Gitran ở phía Nam.

'Thật kinh khủng…'

Nếu kỹ năng dịch chuyển qua bóng của Ratta phát triển hơn, có lẽ đi vòng quanh cả đế quốc Tesla trong một ngày cũng không khó.

Lucion từ bỏ ý định này và gọi Hume.

“Hume.”

“Vâng, cậu chủ.”

Hume nhìn cậu.

Đôi mắt trong trẻo ấy hôm nay lại mang một vẻ nặng nề.

“Hôm nay chúng ta phải giết ba người.”

“Cậu chủ không cần lo. Tôi là quái vật. Tôi không có cảm giác tội lỗi hay sợ hãi cái chết như con người.”

Hume lặng lẽ rút ra một con dao găm.

"Hôm nay tôi sẽ giết chúng bằng thứ này. Tôi nghĩ thế này có lẽ tốt hơn."

Giọng anh điềm tĩnh, Lucion gật đầu.

“Nếu có cách moi thêm thông tin từ chúng thì tốt, nhưng chuyện đó thì tính sau đi.”

“Nhưng cậu chủ giết cả ba một lượt, liệu có bị nghi ngờ không? Chẳng phải như vậy sẽ lộ rõ cậu chủ đứng sau chuyện này sao? Hoặc có thể bọn chúng sẽ phát hiện ra thông tin bị đánh cắp ở tổ chức…”

“Không. Bọn chúng sẽ không nghĩ đến đâu.”

Lucion giơ hai ngón tay lên.

“Hôm nay anh trai ta đến hoàng cung. Điều đó nghĩa là Cronia không có bất kỳ động tĩnh nào.”

Cậu gập một ngón tay xuống.

“Ổ kiến đó không dễ dàng bị di dời đâu. Hơn nữa, không có bằng chứng nào cả.”

Giọng nói của Lucion pha lẫn tiếng cười.

Thật sự rất thú vị khi làm kẻ địch hỗn loạn.

'Ổ kiến phải tồn tại.'

Mỗi tháng nó cung cấp thông tin miễn phí, không thể để nó biến mất được.

Chỉ là, những gì liên quan đến cậu và Cronia thì phải xóa sạch ngay khi quay về biên giới.

[Lucion.]

Một lúc sau, Russell quay trở lại.

[Dinh thự này lớn thật nhưng canh gác lại lỏng lẻo hơn thầy nghĩ. Ba tên đó đang tụ lại ở ban công.]

“Bọn chúng có quen nhau trước đó sao?”

[Ừ, có vẻ là vậy. Không. Cuộc trò chuyện của chúng vẫn chưa kết thúc nên con tự đến mà nghe...]

Russell khựng lại, nếu anh ta kể tiếp, e là mất thời gian.

Chúng vẫn đang vừa mới bắt đầu cuộc trò chuyện nên anh nghĩ vẫn chưa quá muộn để đi bây giờ.

[Có vài món vật phẩm ánh sáng nhưng cũng không đủ gây trở ngại đến con đâu, nên con cứ thoải mái mà vào. Thầy sẽ ra hiệu cho con.]

Russell lao nhanh về phía dinh thự với tốc độ nhanh hơn trước.

— He he, Ratta lúc nào cũng sẵn sàng!

Ratta vui vẻ, còn Hume thì ngược lại, vẻ căng thẳng hiện rõ trên gương mặt.

“Tôi vẫn chưa học cách đi mà không gây tiếng động. Nếu tôi lỡ gây ra tiếng động thì sao?”

“Nếu ai đó phát hiện ra ngươi, đầu tiên là bịt miệng họ lại. Sau đó bẻ cổ họ.”

Lucion đưa ra một phương án mà cậu đã thấy nhan nhản trên TV.

Với Hume, có vẻ như đây là cách hữu hiệu nhất.

“À. Đơn giản hơn tôi nghĩ. Vậy thì tôi sẽ làm vậy.”

Hume mỉm cười.

Bíp.

Lucion bất giác thấy tóc mình dựng đứng lên.

'…Đây không phải là tín hiệu của thầy.'

“Sao vậy ạ?”

Hume hỏi.

“Không, ta vừa có một cảm giác kỳ lạ… đến rồi.”

Một luồng bóng tối rung lên khe khẽ, đó là tín hiệu của Russell.

— Chúng ta đi thôi!

Ratta reo lên.

* * *

“…Vậy hắn ta đã nói gì?”

Ngay khi cậu bước vào dinh thự bằng cách dịch chuyển qua bóng, giọng của một người đàn ông vang lên.

Rõ ràng đó là giọng của Tử tước Therem Mail.

Âm thanh đó vọng ra từ ban công tầng trên.

Không có thời gian nghe Ratta hí hửng, Lucion ra hiệu bảo Hume khóa cửa.

Hume kiểm tra cánh cửa vốn đã khóa từ trước rồi quay lại chỗ Lucion.

[Thấy chưa? Thầy đã nói rồi mà. Nhìn kìa bọn chúng canh gác cực kỳ lỏng lẻo.]

Russell cười nhạt.

'Hẳn ba tên đó đã tự khóa cửa để không bị ai nghe lén.'

Lucion dựng tai lên lắng nghe.

“Tôi còn biết nói được gì nữa đây? Devia bị tóm rồi nên tôi khuyên cô trong thời gian này tạm thời đừng chọc vào Cronia, cẩn thận lời nói và hành động. Thật là, một đứa trẻ xui xẻo.”

Giọng nói của một người phụ nữ vang lên, đó hẳn là Hầu tước Orion Gitran.

“Thành thật mà nói… Đã đến mức này rồi chẳng phải chúng ta nên rút lui sao?”

Đó là giọng của một người đàn ông nhưng không phải là giọng của Tử tước Therem.

'Nghĩa là đó chính là Bá tước Dortor Sofran.'

“Giờ sao có thể rút lui đây?”

Orion khẽ cười khẩy.

“Nếu cô ta khai ra thì chúng ta đã tiêu đời từ lâu rồi. Devia Jeven, mấy người quên mất gia tộc Jeven đã sụp đổ như thế nào vì con khốn đó rồi sao?”

Giọng của Therem cao lên trước lời nói thẳng thừng của Orion.

“Đúng thế, thưa phu nhân. Cronia có đủ năng lực để làm điều đó.”

“Vậy nên Dortor, anh càng phải cẩn thận hơn. Tôi nhớ anh còn có một giao dịch trực tiếp với Cronia.” 

“…Ha. Phu nhân. Không có cách nào xử lý hắn sao?”

Dortor nói với Orion bằng giọng cầu xin. 

Bộp!

Cậu nghe thấy tiếng bàn bị đập mạnh.

“Tôi không biết tên cũng không biết mặt mũi của hắn, anh nói tôi có thể làm gì được đây? Nếu tôi biết hắn là ai thì tôi đã ngay lập tức xử lý hắn rồi. Người bực nhất ở đây là tôi đây này.”

Orion cao giọng nói.

“Phu nhân.”

Sau đó, Therem nhỏ nhẹ lên tiếng. 

“Nói đi.”

“Cái đó… tôi từng nhìn thấy một vết sẹo hình chữ thập trên mu bàn tay hắn.”

“Vết sẹo hình chữ thập?”

'Vết sẹo hình chữ thập…?'

Orion lặp lại, còn khóe môi của Lucion khẽ nhếch lên.

Một mẩu thông tin đã nằm trong tay cậu.

“Đúng vậy. Trong buổi họp lần trước, lúc hắn rời đi. Khi tấm rèm bay lên tôi đã thoáng thấy bàn tay của hắn ta.”

“Tại sao bây giờ anh mới nói?”

Orion quở trách Therem.

Cạch.

Cậu nghe thấy tiếng tách trà đặt xuống.

“Nếu anh nói sớm hơn, tôi đã tìm ra hắn rồi. Vết sẹo hình chữ thập… chữ thập….”

Cô ta lẩm bẩm, chìm vào suy nghĩ. Lucion cũng vô thức tập trung theo.

Có lẽ cô ta biết thông tin nào đó liên quan đến vết sẹo hình chữ thập.

“Phu nhân biết đó là ai sao?”

Dortor hỏi.

“Phạm vi rộng lắm, hiếm khi thấy một người không có sẹo trong số các quý tộc và hiệp sĩ. Tôi có biết một người…”

Orion đột nhiên ngừng nói.

Lucion chờ nhưng không có âm thanh nào vang lên nữa. Lạ thật.

'Có thứ gì đó đang đến?'

Đôi mắt của Lucion nhanh chóng mở to.

'Cái gì thế này…'

Khi Lucion thấy một con bướm đang bay gần mình bất động giữa không trung, cậu lập tức nhìn về phía Russell, Ratta và Hume tất cả đều đứng yên.

'Tất cả đều dừng lại rồi?'

Tất cả đều không có bất kỳ chuyển động nào như thể thời gian đã dừng lại.

Thế giới ngừng lại giống khoảnh khắc cậu lần đầu nhìn thấy những sợi chỉ vận mệnh.

'Chuyện gì đang xảy ra thế này…'

Lucion hoang mang.

Nhưng cái này lại khác.

Một cảm giác tối tăm, dữ dội bất ngờ ập đến, khác hẳn lúc đó.

Tạch.

Sau đó, những ký tự méo mó, ngoằn ngoèo hiện lên rồi nhanh chóng biến mất giống y hệt ngày đó.

– Hắn đang đến.

Tạch, tạch.

– Đứng yên.

Ngay cả hình dạng của những ký tự kia cũng run rẩy theo như muốn tan vỡ. 

Kétt.

Cậu nghe thấy tiếng cửa mở ở đâu đó.

Ngay khoảnh khắc ấy, Lucion cảm thấy mồ hôi lạnh túa ra khắp lưng.

Âm thanh ấy phát ra từ ngay phía trên.