Lucion nuốt lại tiếng cười suýt bật ra khỏi miệng.
Giờ chỉ còn ba tên chưa bị xử lý.
Tử tước Therem Mail.
Bá tước Dortor Sofran
Hầu tước Orion Gitran.
[Thật… thật vậy sao?]
Giọng Bethel khẽ run lên.
Cô siết chặt đôi tay, hỏi lại lần nữa.
[Ngài thực sự sẽ đích thân xử lý bọn chúng sao?]
[Có lẽ là vậy.]
Russell đáp thay cho Lucion.
[Tôi chưa từng dám mong ngài sẽ làm đến mức này. Chỉ riêng việc ngài đồng ý giải thoát cho bọn họ là tôi đã biết ơn lắm rồi… nhưng liệu tôi có thể tham lam hơn một chút được không?]
Đôi tay đang nắm chặt của Bethel khẽ run lên bần bật.
[Vậy thì hãy đối xử thật tốt với Lucion đi. Và đừng quên báo đáp ân tình này đấy.]
Russell liếc nhìn Lucion.
Cho dù có nhiều lý do từng khiến Lucion ghét cay ghét đắng linh hồn nhưng cậu vẫn ra tay giúp đỡ Bethel. Chỉ riêng điều đó đã khiến Russell cảm thấy hài lòng.
[Tất nhiên rồi. Đến mức tôi chỉ mong mọi chuyện lúc ấy khi tôi vung kiếm về phía ngài và thử thách ngài đều chưa từng xảy ra.]
Bethel gật đầu lia lịa.
'Ồn ào quá.'
Lucion cau mày.
Tất cả đều ổn, ngoại trừ cái sự ầm ĩ này.
Tiếng nói vang trong đầu chứ không phải bên tai, chỉ riêng việc Ratta chưa xen vào đã đủ khiến cậu thấy may mắn.
[Nhưng mà Russell này, anh thật đúng là một hồn ma kỳ lạ đấy.]
Bethel nhìn Russell chằm chằm.
[Tôi vẫn còn nhiều điều kỳ lạ khiến cô ngạc nhiên hơn nữa cơ.]
Russell khịt mũi, đầy vẻ đắc ý.
[Đây là lần đầu tiên tôi gặp một hồn ma không phải là hiệp sĩ tử thần mà lại có thể tự do hành động như thế này đấy.]
[Vì tôi là thiên tài mà.]
Russell cười to đến mức khiến Bethel cũng cảm thấy ngượng thay.
* * *
Hiện tại, Trung tâm đang mở hội tưng bừng để tôn vinh Lucion.
Mà đã là lễ hội thì cũng đồng nghĩa đây là thời điểm tuyệt hảo để gây chuyện.
Chỉ còn hai ngày nữa là Lucion rời khỏi Trung tâm và đây cũng là cơ hội duy nhất để tóm cả ba tên kia cùng lúc.
Tử tước Therem Mail.
Bá tước Dortor Sofran.
Hầu tước Orion Gitran.
Sau khi trở về từ cơ sở kinh doanh, Lucion không đi nghỉ ngơi luôn mà lập tức tìm đến phòng Carson.
“Em ra ngoài chơi một chút nhé.”
“…?”
Carson đang định nhấp ngụm trà đầu tiên nghe vậy thì trợn tròn mắt nhìn cậu.
“Em muốn ra ngoài chơi sao…?”
Lucion chỉ mới rời khỏi giường bệnh ngày hôm qua.
Cơ thể cậu vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, vậy mà còn cố ngồi xe ngựa đến cơ sở kinh doanh kia từ sáng đến giờ.
“Bởi hôm nay là ngày hội mà.”
Lucion liếc qua khung cửa sổ.
Bàn tay Carson siết mạnh lấy tách trà khiến bên thân tách nứt ra một đường nhỏ.
Lucion và lễ hội xưa nay là hai đường thẳng song song.
Dù ở biên giới không thiếu lễ hội nhưng nếu không bị ai ép ra ngoài thì Lucion chưa bao giờ bước chân ra khỏi phòng.
Carson khẽ thở dài.
Chính vì là lễ hội nên càng nguy hiểm.
Những kẻ ám sát dễ dàng hòa vào dòng người, tìm cơ hội lấy mạng Lucion bất cứ lúc nào.
“Em đảm bảo sẽ che kín mặt.”
Thấy Carson còn trầm ngâm, Lucion vội lên tiếng đảm bảo.
“Nhưng anh hiểu rõ em. Dù bảo là đi xem lễ hội nhưng cuối cùng em cũng sẽ chọn mấy góc vắng vẻ mà đi vào.”
Chuẩn ghê.
“Đã vậy lại còn che mặt nên càng dễ bị gây chuyện. Mà anh biết em, em chẳng bao giờ nhịn nổi khi người ta chọc vào mình.”
[Anh con biết tỏng luôn kìa.]
Russell vừa cười vừa xoay vòng quanh Lucion.
“Dù là cá nhân hay khách quan… anh không thể cứ để em đi ra ngoài như vậy được.”
“Em sẽ đi cùng với hiệp sĩ.”
Carson ngẩn ra nhìn Lucion như thể nghe lầm.
“Như vậy anh sẽ yên tâm hơn chứ?”
Tất nhiên, Lucion vốn tính sẽ tìm lúc thích hợp để cắt đuôi hiệp sĩ hộ tống.
Dịch chuyển qua bóng.
Đã học rồi chẳng lẽ lại không dùng?
― Ratta muốn dùng 'shoong' ngay cơ.
Ratta đã nóng lòng muốn thử kỹ năng mới đến phát run.
[Hử? Sao tự nhiên Ratta vui thế?]
Bethel vừa vuốt đầu Ratta vừa hỏi.
― E hèm, đó là bí mật.
Gương mặt tinh nghịch của Ratta suýt khiến Lucion bật cười.
'…Khi thì bảo không thích Bethel, vậy mà được vuốt vài cái đã vẫy đuôi rồi?'
Do chưa lập giao ước, giọng của Ratta vẫn không truyền đến tai Bethel nên Bethel chỉ tròn mắt nhìn Russell.
[Nếu muốn nghe tiếng của Ratta thì cô cứ thề với Lucion đi.]
Khóe môi của Russell nhếch lên đầy vui vẻ.
“Lucion. Em… thật sự muốn đi xem lễ hội đến vậy sao?”
Carson ngập ngừng hỏi.
Thấy Lucion liều mình muốn ra ngoài như vậy khiến lòng anh mềm hẳn.
“Vâng, em muốn đi.”
Một nửa lời ấy là sự thật nên Lucion nói với giọng kiên quyết.
Carson đặt tách trà xuống.
Tay cầm bị gãy tách một tiếng khiến Lucion khẽ giật mình.
Cậu nuốt nước bọt khi thấy Carson vẫn lặng thinh.
[Sao cậu chủ lại căng thẳng như vậy? Anh trai cậu đối xử với cậu rất tốt mà.]
Bethel nghiêng đầu, cái chùm lông trên mũ giáp cũng đung đưa theo.
[Vì chẳng biết khi nào sự hợp tác này sẽ thay đổi. Tạm thời Carson là người nắm quyền trong biệt thự này.]
Russell đang giải thích bỗng nhíu mày.
[Sao nói ghét Lucion vì bóng tối thế mà giờ lại hỏi han kỹ thế?]
[Tôi đã suy nghĩ rất nhiều về sự thất lễ của mình. Với lại, tôi sẽ đi theo cậu chủ để trả nợ ân tình nên ít nhất cũng phải biết vài điều cơ bản chứ.]
Bethel ngọ nguậy ngón tay.
Russell khoanh tay nhìn Bethel, thở dài.
[Được rồi. Để tôi dạy cô mấy điều căn bản.]
[Cảm ơn.]
Trong khi Carson vẫn im lặng, Lucion chăm chú nghe bọn họ trò chuyện.
“Em chắc chứ?”
Carson cuối cùng cũng mở lời.
Câu hỏi ngoài dự đoán khiến Lucion hơi thả lỏng vai.
“Vâng. Em chắc chắn. Em cần nhận thức rõ ràng vị trí hiện tại của mình.”
Dù không cố ý nhưng giờ cậu đã trở thành một vị thánh.
Chức vị càng cao, hiểm họa càng nhiều.
Ác ý dành cho Lucion chắc chắn cũng đã bắt đầu ở đâu đó.
'Cả mình và Hume đều phải nhanh chóng mạnh hơn nữa.'
Muốn tự do hành động thì cần phải có sức mạnh.
Dạo gần đây, suy nghĩ ấy cứ lặp đi lặp lại mãi trong đầu cậu.
“Em có thể mang theo bao nhiêu người?”
Khi Carson hỏi, Lucion chỉ giơ một ngón tay.
Carson đứng dậy.
“Vậy anh sẽ chọn hiệp sĩ giỏi nhất trong những người mà anh mang theo.”
'Anh không cần phải làm thế đâu.'
Lucion đảo mắt nhưng cuối cùng vẫn miễn cưỡng trả lời.
"…Vâng ạ."
* * *
“Hôm nay tôi sẽ hết lòng hộ tống ngài.”
Hiệp sĩ đứng cách Lucion đúng một mét, hét lớn như thể đang tuyên thệ.
[Người này… chắc khó cắt đuôi lắm đây.]
Russell lẩm bẩm.
Lucion cũng đồng ý, mắt liếc qua mấy hiệp sĩ đang đứng đằng xa phía sau Carson.
Ai nấy đều nhìn người được đi cùng Lucion bằng ánh mắt ghen tị.
[Hừm…]
Bethel vừa lau lưỡi kiếm vốn chẳng có bụi, vừa đảo mắt quan sát xung quanh.
Sự căng thẳng này thật kỳ lạ, cảm giác giống như đang khám phá bí mật của một gia tộc có chuyện uẩn khúc vậy.
Tất nhiên, Lucion là trung tâm của việc này.
“Vốn dĩ anh định đi cùng em nhưng giờ anh phải mang những bằng chứng này trình lên Hoàng gia nên không thể đi theo em được.”
Trong giọng nói của Carson thoáng chút tiếc nuối.
Trong những hồ sơ Lucion giao có đầy đủ hoạt động của bọn warlock, sự dính líu của Bá tước Roberio, cùng những nạn nhân trong loạt thí nghiệm.
Đây là một vụ án lớn, khác xa so với sự thật hiển nhiên là nó được phát hiện trong quá trình khám phá.
Lần đầu tiên sau gần mười năm, hành tung của warlock mới bị phát hiện rõ ràng như vậy nên lần này Lucion đã lập đại công.
'Chuyện này để nói với Lucion sau cũng được.'
Carson bình tĩnh lại, quay sang quắc mắt nhìn hiệp sĩ hộ tống Lucion.
“Dù có chuyện gì xảy ra, tuyệt đối không được rời mắt khỏi Lucion. Em ấy đi đâu, ngươi đi theo đó.”
[Carson đúng là hiểu con rõ nhất mà.]
Russell phá lên cười.
[Ngay cả khi còn ở Cronia, việc thường ngày của con là bỏ rơi người hộ tống mà. Bây giờ có khác gì đâu?]
Lucion thầm rên.
Không ngờ những chuyện cũ lại thành dây thừng trói chân cậu bây giờ.
“Rõ! Tôi tuyệt đối sẽ không rời mắt khỏi cậu chủ!”
Hiệp sĩ trả lời to đến mức cổ nổi gân xanh.
E rằng động lực của anh ta thật sự không phải là trách nhiệm mà là áp lực từ Carson.
“Bây giờ em có thể đi rồi.”
Carson hài lòng, quay lưng bước đi.
Anh phải đến Hoàng cung trước, đồng thời báo ngay chuyện này cho Novio.
Vì mỗi khi warlock xuất hiện, nơi gặp họa đầu tiên chính là biên giới.
Nguyên nhân là do các quốc gia đối địch sẽ lợi dụng tình hình hỗn loạn trong nội bộ để xâm lược biên giới thường xuyên hơn.
Lucion nhìn theo bóng lưng của Carson rồi quay sang Hume.
“Hume. Hôm nay đừng lơ đễnh đấy.”
“Thế… hôm nay không được mua xiên gà nướng ạ?”
"KHÔNG."
"…Vâng."
Khuôn mặt của Hume trông như trời vừa sụp xuống.
— R… Ratta cũng vậy sao?
Thấy Hume bị từ chối, ngay cả Ratta đang vui như mở hội, cũng líu lưỡi lên tiếng hỏi.
Lucion gật đầu, đôi mắt tròn xoe của Ratta tràn đầy tủi thân.
[Cậu chủ mục đích của cậu không phải là đi xem lễ hội đúng không?]
Bethel hỏi và Lucion chỉ giữ im lặng.
“Đợi ở đây một lát. Ta lên phòng lấy vài thứ.”
Lucion để hiệp sĩ đứng canh ở cửa.
Thấy anh ta vẫn định đi theo, cậu dứt khoát nói.
“Ở đây chỉ có một cánh cửa ở đằng kia thôi, đừng lo lắng cứ đứng đấy đi.”
"Nhưng…"
“Đừng khiến ta thật sự muốn bỏ chạy.”
Lucion bước vào phòng sau khi cảnh cáo hiệp sĩ lần cuối.
Cánh cửa đóng sập, để lại hiệp sĩ đứng như trời trồng.
“Nghe đây, Bethel.”
[Tôi đang nghe đây.]
Bethel đứng thẳng như thể sẵn sàng làm theo mệnh lệnh của Lucion.
“Ta lần theo những kẻ bán thông tin về ta và phát hiện ra cả một tổ kiến. Ở đấy chứa đầy thông tin mật của Đế quốc Tesla. Trong số đó, có cả đám bán đứng Cronia và ta đang truy lùng bọn chúng.”
Lucion nhanh chóng giải thích tình hình hiện tại đơn giản và rõ ràng.
“Giờ ngươi đã biết tình hình rồi, tùy ngươi có quyết định đi theo ta hay không.”
Bethel không nhất thiết phải đi cùng cậu.
[Nếu cô muốn đi theo thì tốt nhất nên giữ khoảng cách.]
Russell lên tiếng trước khi Bethel kịp trả lời.
[Tôi có thể giấu cô khỏi tai mắt của lũ warlock hay những linh hồn nhưng nếu cô không được nhận bóng tối từ Lucion thì tôi không thể hoàn toàn che giấu cô được. Và cô đâu có năng lực trốn vào trong bóng như Ratta đâu.]
[Vậy thì lần này tôi sẽ không đi.]
Bethel chạm vào chuôi kiếm của mình.
[Không phải vì tôi không có năng lực ẩn mình mà vì tôi không dám chắc mình sẽ không giết sạch bọn warlock nếu nhìn thấy chúng. Tôi không muốn gây thêm phiền phức cho cậu.]
Trong đáy mắt cô, sát khí lóe lên rõ rệt.
“Được. Tùy ngươi.”
Lucion tôn trọng lựa chọn của Bethel.
Những kẻ mà cậu nhắm đến vốn chỉ là một đám quý tộc vô năng.
Hơn nữa, đây cũng chẳng phải là tình huống cần đến sức mạnh của Bethel, và trong tình hình này cũng không có cơ hội để cô khẳng định năng lực của mình.
[Cậu không tò mò về năng lực của tôi sao?]
Bethel thử hỏi.
“Ta chỉ cần biết ngươi giỏi xử lý warlock, vậy là đủ rồi.”
Có một hiệp sĩ tử thần tự nguyện đi cùng mình thì cậu còn mong chờ gì hơn nữa?
Lucion mỉm cười nhẹ, rồi bước ra khỏi phòng.
* * *
“Cậu chủ…!”
Người hiệp sĩ lo lắng đến mức đi tới đi lui nhưng khi thấy Lucion từ cầu thang bước xuống thì sáng bừng mặt lên.
[Nhìn cậu ta vui thật đấy. Khổ cái là không biết chuyện gì sắp xảy ra thôi.]
Russell cảm thán khi thấy vẻ mặt vui mừng của người hiệp sĩ.
“Ngươi không tin ta sao?”
Nghe Lucion hỏi vậy, hiệp sĩ vội xua tay lia lịa.
“K… không phải đâu, thưa cậu chủ.”
“Ta nghe thấy rõ tiếng thở phào của ngươi đấy.”
Lucion lướt qua ngưỡng cửa sau khi nói chuyện với hiệp sĩ.
"Không… không có chuyện đó đâu! Tôi tuyệt đối không có ý nghi ngờ cậu chủ đâu ạ. Thật sự không!"
Hiệp sĩ vừa giữ đúng khoảng cách Carson dặn, vừa luống cuống thanh minh.
Trước khi rời khỏi, Lucion kéo sâu chiếc mũ trùm xuống.
Trong thời gian nằm liệt giường vì Eol, Lucion vẫn không hề nghỉ ngơi.
Trước hết, cậu viết thư cho Kran giới thiệu nhà đầu tư tiếp theo và Peter, một pháp sư phòng ngự vừa thoát khỏi Roberio.
Đồng thời, cậu sai các bóng ma từ số 9 đến số 14 điều tra xem đám quý tộc kia tụ tập ăn chơi ở đâu.
“Ratta.”
Lucion hạ giọng.
— Có mặt!
“Gọi xem số 9 đến số 14 trả lời chưa? Chúng còn ở đó không?”
— Được! À, đây là Ratta. Đây là Ratta.
Trong lúc Ratta đang liên lạc với các bóng ma, Lucion ngắm nhìn những con phố ngập trong giấy màu trang trí.
'Chúc mừng sự ra đời của Thánh Lucion Cronia!'
Một chiếc băng-rôn to tổ bố treo ngay trước mắt khiến Lucion kéo mũ trùm xuống thấp hơn nữa.
'Chết tiệt.'
Hôm ấy đứng trước đám đông, Lucion đã nhận ra một điều.
Ngay cả khi cậu đã vượt qua được nỗi ám ảnh trong quá khứ, cậu vẫn thấy không thể quen với việc phơi mình trước ánh nhìn của mọi người.
— Lucion!
Ratta reo lên.
— Chúng bảo vẫn còn ở đó.
[Vừa báo cáo xong. Ba mươi giây trước.]
Russell nói thêm.
'Tốt.'
Lucion cố ý chọn đại lộ lớn để dễ cắt đuôi hiệp sĩ hộ tống.
Vừa hay, lúc này người ta đang chuẩn bị cho cuộc diễu hành bằng xe ngựa với những bức tượng có nhiều hình dạng khác nhau như thỏ, gấu hay các nhân vật thần thoại nên đường phố sắp bị chặn lại.
Đúng là thời cơ hoàn hảo để tách khỏi hiệp sĩ hộ tống.
