Con trai út của Bá tước là một Warlock

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 33

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 145

Con trai út nhà Bá tước là một Warlock - Chương 64: Bắt đầu hành động

Tách.

Tách.

Ai đó đang bước vào từ cửa và bởi mọi thứ chung quanh đều lặng ngắt như tờ nên từng tiếng bước chân vang lên rất rõ.

“Lẽ ra là ở chỗ này mới phải.”

Một giọng nói khàn khàn vang lên.

'Đó là ai vậy?'

Lucion chưa từng nghe thấy giọng nói ấy bao giờ.

"Chắc chắn phải là nơi này mới đúng."

'Chẳng lẽ… hắn đang tìm mình sao?'

Lucion nín thở.

Bản năng cảnh báo cậu, kẻ kia không phải là người mà cậu có thể đối phó được.

Bản thân cậu lúc này chẳng khác gì con chuột đứng trước một con mèo khi ở trước mặt người này.

Thình thịch.

Thình thịch.

Cậu cảm thấy mình như sắp phát điên, nhịp tim cậu hỗn loạn như muốn vọt khỏi lồng ngực khiến cậu chỉ sợ đối phương nghe thấy.

“Lạ thật.”

Từng âm sắc trong giọng nói ấy đều thật thuần khiết.

Nhưng sự ngây thơ ấy lại khiến Lucion sởn tóc gáy.

Sát khí và áp lực tự nhiên tỏa ra xung quanh kẻ đó khiến toàn thân Lucion run rẩy không ngừng.

Ngay cả thở cậu cũng không dám thở mạnh.

“Kỳ lạ… thật sự kỳ lạ. Chuyện đó lại xảy ra lần nữa sao? Đã xảy ra chuyện mà ta không biết ư?”

Giọng nói của kẻ đó mỗi lúc một nhanh, rồi bất chợt… hắn bật cười.

“Thú vị thật. Đúng như mong đợi, thế giới này thật thú vị. Những điều mà ta không thể dự đoán mới là tuyệt nhất!”

Không hiểu sao, không khí xung quanh đột nhiên rung chuyển như thể đang nhảy múa, những tiếng dậm chân nặng nề giáng xuống nền nhà khiến cả không gian rung lắc mạnh.

Lucion nhắm chặt mắt lại.

Mỗi lần đối phương dậm chân, một luồng áp lực vô hình lại cuộn đến như muốn lật tung nội tạng của cậu lên.

Rồi bỗng nhiên, tiếng dậm chân dừng lại.

“…Hả? Sao đám người này lại ở đây?”

Trước câu hỏi nhẹ nhàng đó, Lucion lại cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.

"Các người không nên ở đây. Giờ này các ngươi phải tản ra khắp nơi mới đúng."

'…!'

Lời nói trầm thấp, mơ hồ như thể hắn ta đã biết trước tương lai.

Mắt Lucion mở to, tròng mắt rung lên dữ dội.

“Nhưng thôi. Ở đây hay ở kia… hoặc biến mất, cũng chẳng ảnh hưởng gì đến tương lai cả. ”

Rắc.

Cậu nghe thấy âm thanh của thứ gì đó bị giật ra khỏi cơ thể.

Một. 

Hai.

Ba.

Âm thanh này vang lên ba lần và thứ đang lan ra xung quanh chắc chắn là máu.

“Những gì không cần thiết thì phải biến mất. Dù sao nơi này cũng sắp bị thiêu rụi, sụp đổ, rồi hủy diệt.”

Hắn cười.

Một tràng cười rợn tóc gáy, lạnh lẽo như móng tay cào lên linh hồn.

Lucion muốn dùng cả hai tay bịt tai mình lại để ngăn âm thanh quái dị ấy xuyên vào hộp sọ.

Xèo xèo xèo.

Đột nhiên, một sợi chỉ đen bỗng hiện ra, kèm theo đó là thứ cảm giác âm u lạnh ngắt.

Nhưng chỉ trong thoáng chốc, nó chập chờn như một hình ảnh bị lỗi, nhấp nháy bất ổn.

“…Cái gì đây?”

Hắn ta lập tức ngừng cười.

Lucion cũng không còn tâm trí để nghĩ về sợi chỉ đó nữa.

Vì có thứ gì đó đang từ từ hạ xuống từ ban công phía trên.

Từng lọn tóc đen uốn lượn theo gió, chậm rãi thõng xuống.

Lucion hoảng hốt che miệng lại, không dám thở.

“Không. Chắc lại là ảo giác thôi. Ta không có thời gian để phí vào những chuyện thế này. Cũng sắp đến lúc rồi.”

Kẻ đó quay đi và như khi xuất hiện, tách tiếng gót chân lại vang lên.

Cạch.

Cánh cửa mở ra rồi đóng lại.

Rầm.

Thời gian quay trở lại và ngay lập tức, máu từ ban công tuôn xuống như thác.

"…Khụ!"

Cùng lúc đó, Lucion cũng vội tháo mặt nạ xuống và nôn ra máu.

Chỉ đứng trong không gian khi nãy thôi mà cơ thể cậu đã chịu áp lực nặng đến mức run lên không ngừng.

[Lucion, sao đột nhiên lại thế này?]

Russell hoảng sợ.

— Á! Lucion!

“Cậu chủ!”

Ratta và Hume đồng loạt kêu lên.

[Sao trên kia lại toàn là máu…?]

Đôi mắt của Russell rung lên dữ dội.

Không ai hiểu vì sao máu lại chảy ra từ ban công và vì sao Lucion lại bất chợt nôn ra máu?

Lucion nôn thêm vài ngụm nữa rồi lau miệng bằng bàn tay run rẩy.

“Con… không sao.”

Giọng cậu hơi khàn, như vừa bị bóp nghẹt lại.

Russell quét mắt nhìn xung quanh, gương mặt dần tối lại.

[Không có ánh sáng nào quanh đây… Thầy cũng không cảm nhận được ai đã đến.]

Không có warlock nào khác xâm nhập vào dinh thự này.

Nhưng rõ ràng Lucion đã bị ảnh hưởng bởi thứ gì đó.

[Không lẽ là tác dụng phụ của Ratcho?]

Russell lẩm bẩm.

“Thầy nghĩ tại sao giờ nó mới phát tác?”

Lucion cố gượng cười.

Cậu đâu thể nói rằng thời gian vừa bị ngưng đọng và một kẻ điên nào đó đã xém bóp chết mình chỉ bằng sự hiện diện của hắn.

“Cậu thật sự không sao chứ?”

Hume đưa cho cậu một chiếc khăn tay.

“Ta không sao. Nhưng mà…”

Lucion ngẩng đầu lên.

[Tốt nhất là không nên nhìn. Ba cái đầu kia vừa bị nhổ sạch cả rồi.]

'Đều là thật…'

Mọi chuyện xảy ra khi nãy đều là thật.

Nếu kẻ đó nhìn thấy cậu, có lẽ đầu cậu cũng đã bị giật ra khỏi cổ giống chúng.

Một cơn sợ hãi muộn màng siết lấy lồng ngực cậu.

'Hắn ta là ai… và sợi chỉ đen đó là gì?'

Đây không phải là tình tiết được trong tiểu thuyết.

Cậu cảm thấy có thứ gì đó đang lệch khỏi quỹ đạo.

'Hơn nữa… sợi chỉ đó không hoàn chỉnh. Nó luôn nhấp nháy rồi lại biến mất như sắp tan đi.'

Nhưng Lucion không hề lộ ra bất kỳ cảm xúc nào.

Cậu đeo lại mặt nạ, cố giữ giọng bình tĩnh.

“Giờ chúng ta rút thôi.”

[Đúng. Rời khỏi đây ngay đi.]

Russell chau mày nhìn ra xa.

[Nhanh lên. Có một phép thuật đang bay tới đây.]

“Ratta.”

Vừa nghe Lucion gọi, Ratta gật mạnh đầu.

— Chúng ta đi thôi!

* * *

Bùm!

Dù họ đã dịch chuyển đến một nơi khá xa căn biệt thự, tiếng nổ vẫn vang rền như xé toạc bầu trời.

Lucion tháo mặt nạ, lại nôn thêm một ngụm máu.

'...Khốn kiếp.'

Lucion không biết gã đàn ông kia là thứ gì nhưng sự hiện diện của hắn đã làm nội tạng của cậu đảo lộn đến mức không chịu nổi cả phép dịch chuyển trong bóng.

['Rốt cuộc… thứ gì vừa qua mặt mình vậy?']

Russell cố ráp nối lại những chi tiết mà mình biết nhưng tất cả đều vô ích.

Như thể một sinh vật vô danh xuất hiện rồi biến mất, không để lại bất kỳ dấu vết nào.

['Khoan… cảm giác này có chút quen thuộc… Không. Chắc là mình tưởng tượng thôi.']

Russell dừng suy nghĩ, bay lên cao nhìn về phía dinh thự.

Nó đã bị chôn vùi trong đống đất đá, cháy rụi bởi ma pháp lửa, rồi bị sét từ trên trời giáng xuống, nát bươm không còn hình dạng ban đầu.

['Có vẻ đã bắt đầu rồi.']

Russell thở dài.

Từ trước anh đã nghe đồn có một nhóm pháp sư bắt đầu những hoạt động cực đoan. 

Tuy nhiên, đây là lần đầu tiên họ đụng đến quý tộc, khiến anh càng lo lắng cho Lucion hơn.

Vì cậu chính là người được phong Thánh.

[Các pháp sư đã bắt đầu hành động rồi.]

Russell nói.

“Pháp sư... bắt đầu hành động?”

Lucion hỏi, lau vết máu trên miệng bằng chiếc khăn tay Hume đưa cho.

[Con biết đấy, warlock bị đối xử tệ như thế nào mà.]

“Bị coi là kẻ thù của thế giới.”

[Con có biết rằng ngay cả những pháp sư bình thường cũng không được coi trọng mấy không?]

"Chẳng phải đó chỉ là một phần nhỏ thôi sao? Đâu tới mức bị chèn ép như warlock đâu?"

Lucion bắt đầu thay một bộ đồ khác.

[Đúng vậy. Nhưng luôn có vài kẻ không biết mình may mắn đến mức nào và bọn chúng vừa gây chuyện. Có lẽ đây là tuyên bố bắt đầu biểu tình.]

Russell nhếch môi.

“Biểu tình? Ý thầy là cái trò đòi phong tước cho mọi pháp sư ư? ”

Russell gật đầu với Lucion.

[Đúng. Là cái trò ngớ ngẩn đó đấy.]

'Chuyện này là...?'

Lucion bắt đầu nhớ lại nội dung tiểu thuyết.

Kẻ phản diện chính là Bàn Tay Hư Vô nhưng phản diện phụ đầy phiền phức lại chính là tổ chức pháp sư Luminos.

Chúng săn lùng quý tộc, tự lập quyền lực và chiến đấu cho đến ngày mọi pháp sư đều trở thành quý tộc.

Sự kiện khởi đầu mang tính biểu tượng của chúng chính là phá hủy một dinh thự của quý tộc khi đang tổ chức tiệc.

'Luminos… đã được thành lập rồi ư? Sớm hơn một năm so với mạch truyện chính...'

Lucion cắn môi.

Điều đáng sợ nhất là Luminos có mục tiêu tương tự như Bàn Tay Hư Vô.

Dù mục tiêu ban đầu của Bàn Tay Hư Vô là bảo vệ quyền lợi của warlock nhưng kết quả thì lại khác.

'Tiêu rồi.'

Lucion ấn chặt chiếc mũ trùm đầu xuống.

Cậu biết Luminos sẽ bắt tay với Bàn Tay Hư Vô và hiện tại không có cách nào ngăn được sự hợp tác này cả.

Pháp sư thì không phải là dân thường, cũng chẳng phải là linh hồn để cậu can thiệp.

'…Khoan đã.'

Đôi mắt của Lucion lóe sáng.

'Tại sao mình lại nghĩ phải làm chuyện này một mình?'

Cậu đã quen với việc hành động đơn độc nhưng từ giờ trở đi phải thay đổi.

'Mình biết hang ổ của chúng ở đâu. Đầu tiên là giăng bẫy. Rồi… huy động mọi thứ mà mình có thể điều động. Còn rất nhiều việc phải làm.'

Khóe môi cậu cong nhẹ.

[Lucion. Dù thế nào thì ba tên kia đều đã chết. Giờ chúng phải đi gặp hiệp sĩ hộ tống của con.]

“Vâng. Chúng ta nên quay lại. Hẳn anh ta đã lo đến phát điên rồi.”

Vết sẹo hình chữ thập.

Lucion nhìn vào đám khói đen đang bốc lên từ căn biệt thự như một điềm báo về những nguy hiểm sắp tới.

* * *

“Th- thưa cậu chủ!”

Ngay khi nhìn thấy Lucion, hiệp sĩ đã vội vàng chạy đến, lo lắng kiểm tra cậu từ đầu đến chân.

"Cậu đã đi đâu vậy!? Bên kia vừa xảy ra sự cố mà cậu thì lại biến mất… tôi tìm cậu khắp nơi."

Giọng anh ta run run như sắp khóc.

Toàn thân anh ta ướt đẫm mồ hôi, mùi mồ hôi nồng đến mức chứng tỏ anh ta đã chạy không ngừng.

“Ta chỉ đi loanh quanh đây thôi. Ngươi có muốn ăn chút gì không?”

Lucion thấy áy náy, liền đưa các món ăn vặt đã mua bên đường cho anh ta.

Hiệp sĩ nhận từng món, ánh mắt đầy bối rối, rồi chậm rãi đổi thành một nụ cười biết ơn khi bụng mình bắt đầu réo.

“Cảm ơn cậu. Tôi sẽ ăn hết ạ.”

Trước khi kịp nhận ra, hai tay của anh ta đã nhanh chóng đầy ắp đồ ăn.

Lucion cứ nghĩ mình mua nhiều lắm, vậy mà hơn nửa đã chui vào bụng của Hume và Ratta.

“Là lỗi của ta vì đã chạy đi chỗ khác. Chuyện này ta sẽ không để anh trai biết đâu nên đừng lo.”

Lucion trấn an hiệp sĩ.

“Tôi không có ý oán trách cậu chủ đâu! Tôi chỉ… chỉ lo cậu gặp chuyện thôi.”

Đôi mắt của hiệp sĩ trong veo như trẻ nhỏ.

[Đôi mắt ấy trong sáng ghê.]

Russell buông lời nhận xét làm Lucion nghẹn họng.

“Được rồi, dù sao thì, ta sẽ không lơ đãng nữa đâu. Ngươi cứ ăn đi.”

Lucion liếc sang Hume.

Hume đang ăn xiên gà ngon lành trông như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Hiệp sĩ thấy vậy mới chịu nghẹn ngào uống nước.

“Nhưng mà... cậu chủ này.”

Anh ta đầy băn khoăn nhìn Lucion.

Ngay cả khi mọi dấu vết đều bị che giấu, anh vẫn có thể ngửi thấy mùi máu thoang thoảng trên người Lucion.

“Kia… chẳng phải là cậu chủ sao?”

Hume nhìn theo hướng anh ta chỉ.

"Ta?"

Lucion quay lại.

Đoàn diễu hành vẫn không dừng lại dù một dinh thự vừa mới bị nổ tung, và ánh mắt cậu rơi lên một bức tượng.

'...Chết tiệt. Sao lại nhanh như vậy?'

Bức tượng có hình dạng của một con hổ chính là Troy, Thần thú ánh sáng và tất nhiên, người áp trán với Troy chính là Lucion.

Ratta lập tức leo lên đầu Lucion.

- Ôi! Đúng rồi! Là Lucion đấy! Lucion!

Đuôi của Ratta vẫy tán loạn, trong khi gương mặt của Lucion thì méo xệch.

[Ồ, con nổi tiếng quá.]

Russell cười khoái chí và xòe các ngón tay ra.

[Trên đường tới đây thầy đã thấy bọn họ làm búp bê giống mặt con tuy hơi vụng về nhưng cũng cố gắng lắm. Rồi còn tranh chân dung của con nữa. Wao đó đúng là một kiệt tác. Rồi nơi khắc ấn phước lành trên trán… rồi thức ăn con từng ăn và…]

Lucion bắn ánh nhìn sắc như dao về phía Russell.

Ánh mắt đầy hàm ý: "Thầy im ngay."

[Lễ hội là lễ hội mà. Và đây là lễ hội dành riêng cho con.]

— Đúng vậy, hôm nay là ngày của Lucion.

Lucion run lên vì xấu hổ.

Nhưng gương mặt của mọi người đều hân hoan.

'...Thôi vậy.'

Đây là ngày vui của tất cả mọi người, cậu cũng nên hưởng chút niềm vui.

Lucion thở dài thật sâu, gạt bỏ hình ảnh tên điên đáng sợ kia ra khỏi đầu.

“Ồ, cho ta một xiên gà nữa.”

Việc cho rồi lại lấy đi là điều không nên làm nhưng ai cũng đang ăn mà cậu thì lại thấy thèm.

“Dạ, xin mời.”

Hiệp sĩ mỉm cười không hề do dự đưa ngay cho cậu.

Lucion cắn một miếng, vị thịt nóng hổi tan ngay trên lưỡi.

'Thèm bánh macaron quá.'

Nhưng xiên gà cũng không tệ chút nào.

wizard