[Đúng vậy. Chúng ta đã xuống sâu đến mức này rồi thì chẳng cần để ý đến Carson nữa đâu. Lucion, giờ con có thể giải phóng toàn bộ sức mạnh của mình được rồi.]
Russell tuyên bố rằng sân khấu để Lucion tung hoành đã được chuẩn bị xong.
Câu nói đó khiến tâm trí của Lucion được thả lỏng.
'Vậy thì mình không cần phải dè chừng nữa.'
Lucion giữ lại khoảng 20% lượng bóng tối trong cơ thể, phần còn lại thì cậu giải phóng hết ra xung quanh.
'Giá như mà mình có thể làm bước này nhanh hơn thì tốt biết mấy.'
Muốn điều khiển được bóng tối, Lucion phải đưa lượng bóng tối trong cơ thể ra bên ngoài.
Quá trình ấy vẫn còn khá chậm.
Vừa ghi nhớ điểm cần cải thiện, Lucion vừa điều khiển bóng tối bay lên trần nhà rồi chờ hàng rào kết giới mà hiệp sĩ tử thần dựng lên bắt đầu bị phá vỡ.
Rắc rắc.
Nghe thấy âm thanh như tiếng kính vỡ vang lên khiến khóe môi Lucion khẽ nhếch lên.
“Ratta, chuẩn bị sẵn sàng chưa?”
— Ừm! Ratta đã sẵn sàng rồi.
Ratta cào nhẹ móng trước xuống đất, đôi mắt tập trung nhìn về trước.
Phép thuật Lucion sắp dùng lần này rất cần đến khả năng tự động nhắm chuẩn mục tiêu của Ratta.
Soạt!
Một âm thanh lớn vang lên ngay khi thanh kiếm bị rút ra.
Ngay khoảnh khắc đó, như có cả hàng chục linh hồn sa ngã đồng loạt cất tiếng gào thét.
[Cha ơi. Cha ơi… Cha ở đâu rồi? Cha bỏ con lại vì ghét con sao?]
[Xin… xin hãy cứu tôi! Chân… chân tôi không cử động được… Tôi không… thở được… tôi còn đứa con năm tuổi ở nhà… xin… xin hãy thả tôi đi!]
[Aaaagh! Tao sẽ giết hết tất cả chúng mày! Aaaaagh!]
Những âm thanh đó dội thẳng vào đầu khiến Lucion choáng váng cảm thấy như có ai đang nắm tóc mình mà lắc mạnh.
Nhưng ánh mắt của cậu không hề dao động.
Những lời đó cứ lặp đi lặp lại vô hồn như tiếng máy móc, không còn chút lý trí nào còn sót lại.
Lucion nâng tay lên và đánh dấu vào một điểm ngắm mà chỉ mình cậu thấy được lên những linh hồn lao đến đầu tiên.
'Biến đi!'
Lucion hạ tay xuống.
Không có tiếng “ầm” nào cả nhưng bóng tối tích tụ trên trần nhà rơi thẳng xuống, giống như sét đánh vào đầu lũ linh hồn đang lao tới.
Phập!
[Aaargh!]
Bóng tối không phải là sấm sét thật sự, nó chỉ xuyên xuống như những mũi chông đen thẫm, đâm thẳng qua đầu những linh hồn.
Để bóng tối không bị tràn ra, Lucion ra lệnh lần nữa.
'Giữ lại.'
Lượng bóng tối đã cắm xuống đến ngực những linh hồn liền lết sang trái, tạo thành hình dạng như lưỡi câu.
Những chiếc móc câu từ trên trời rơi xuống móc chặt lấy những linh hồn sa ngã. Một khi bị câu trúng sẽ bị treo lơ lửng, không thể lao đến cũng chẳng thể thoát ra.
Một.
Hai mươi bốn.
Bốn mươi sáu.
Bảy mươi hai.
Khi số lượng dần tăng lên, những tia máu càng hiện rõ lên trong mắt Lucion.
Phập!
Khi đã móc được toàn bộ linh hồn, Lucion ngẩng đầu lên nhìn chúng, tất cả đều bị treo lủng lẳng trên trần nhà.
Cậu chỉ có một mình nhưng lượng bóng tối phải điều khiển đã gần chạm đến một trăm.
Một cơn đau đầu dữ dội ập đến như thể có ai đó đang giẫm mạnh lên đầu mình.
Tách tách.
Máu mũi đang chảy xuống.
'…Đầu mình đau kinh khủng.'
Đã đến lúc bỏ qua cơn đau và giờ là lúc kết thúc.
Lucion liếm môi.
Trong lúc xuyên thủng những linh hồn sa ngã, cậu đã khắc dấu lên toàn bộ chúng.
“Ratta. Một lần thôi, dứt điểm đi.”
— Ừm. Ratta đã sẵn sàng.
Ratta gật đầu.
Lucion cảm nhận bóng tối đang nằm rải rác trong gần trăm linh hồn và ra lệnh.
'Nổ tung!'
Những móc câu bóng tối đồng loạt phồng lên.
Một vụ nổ lặng lẽ xảy ra bên trong những linh hồn sa ngã.
Khi bóng tối lan ra, cơ thể chúng chuyển thành màu đen, rồi từ mũi chân bắt đầu vỡ vụn và tan biến.
[…Cảm ơn.]
[Cảm ơn rất nhiều.]
Mỗi khi một linh hồn biến mất, lại có một giọng nói khẽ khàng vang lên bên tai Lucion.
Căn phòng dần chìm vào yên tĩnh.
Khi những linh hồn biến mất, trên mặt đất dần lộ ra những vệt máu đỏ thẫm.
Chỉ đến lúc đó, các vật dụng đã bị phá hủy để che đậy dấu vết giờ mới hiện lên từng chút một.
Vô số vết móng tay cào đầy trên tường, từng nắm tóc rơi vương vãi trên đất, những mảng thịt mục nát vương vãi khắp nơi.
Tất cả đều khiến người ta cảm thấy đau lòng.
Sột.
Khi Lucion thu bóng tối lại, toàn thân cậu run lên.
“…Ha.”
Cảm giác như vừa ngoi lên khỏi mặt biển sau khi nhịn thở quá lâu.
'Người mình nặng như đeo đá vậy.'
Đây là lần đầu tiên cậu tung ra một phép thuật diện rộng như vậy.
Lần đầu tiên xử lý nhiều mục tiêu đến thế, cũng là lần đầu cậu rải bóng tối rộng đến vậy.
Cậu mệt nhưng đã lâu rồi Lucion mới được sử dụng bóng tối trọn vẹn như vậy.
Cậu cảm thấy thật sảng khoái.
Thịch.
Hume đi xuống.
“Cậu chủ vất vả rồi. Thật sự… thật sự quá tuyệt vời rồi. Không lời nào tả nổi.”
Hume đỡ Lucion, giọng đầy tự hào.
Mặc dù chỉ đứng quan sát từ xa, Hume vẫn cảm thấy bị sức mạnh bóng tối của Lucion áp đảo hoàn toàn.
Lucion là nhạc trưởng và bóng tối là dàn nhạc vâng theo chỉ dẫn của cậu.
[Làm tốt lắm.]
Russell cuối cùng cũng lên tiếng.
[Con thật sự đã làm rất tốt.]
Russell vui mừng tột độ.
Anh thấy rất vui khi được chứng kiến quá trình một viên đá thô được mài dũa thành một viên ngọc quý giá đến thế.
“Đúng là không uổng công khi cố gắng chăm chỉ luyện tập điều khiển bóng tối mỗi ngày.”
Lucion vừa lau máu mũi vừa cười.
Việc luyện tập không hề vô ích.
Ngược lại, còn khiến cậu cảm thấy rõ sự tiến bộ qua từng ngày.
Trong tương lai, dù dùng những ma thuật lớn hơn thế nữa, cậu cũng không được phép kiệt sức, phải có khả năng chuẩn bị tung ra phép tiếp theo.
'Nhưng đúng là mình đã tiến bộ.'
Vài tuần trước, cậu còn chật vật khi trói chưa đến mười linh hồn cùng lúc. Nhưng giờ thì đã khác rồi.
[Thưa ngài.]
Hiệp sĩ tử thần gọi Lucion.
Âm thanh ấy hơi nghèn nghẹn.
Những linh hồn sa ngã kia không phải bị tiêu diệt mà được đưa vào vòng luân hồi.
Cuối cùng họ cũng được giải thoát.
[Cảm ơn.]
Hiệp sĩ tử thần bước xuống, cúi đầu với Lucion.
[Thật sự… Cảm ơn ngài.]
Dù cô có nói bao nhiêu lần đi nữa thì vẫn không đủ.
Lucion đã giữ lời hứa và giải phóng tất cả những linh hồn đáng thương ấy.
"Tên ngươi là gì?"
Lucion hỏi.
[Bethel Levisti.]
Ngay khi Bethel nói ra tên mình, một sợi chỉ đỏ bỗng nhiên xuất hiện.
Lucion thoáng nghi hoặc.
Vào lúc cậu đang nghi ngờ về sự xuất hiện đột ngột của sợi chỉ đỏ, Lucion nhận ra cái tên ấy nghe quen quen.
'Mình đã nghe cái tên đó ở đâu đó rồi nhỉ…?'
Lucion quyết định vừa đi lên cầu thang vừa nghĩ tiếp.
Dù sao cậu cũng phải nhường không gian cho Bethel.
“Ta sẽ lên trước. Nhớ cầu nguyện cho cả phần của ta nữa đấy.”
Lucion bước chân lên cầu thang rồi khựng lại.
Khi đi xuống thì không sao nhưng lúc leo lên lại khiến ngực cậu nghẹn lại như có vật gì đang chặn ngang.
“…Ha.”
Lucion thở dài.
'Với chút bóng tối còn lại, chắc mình vẫn dùng được phép dịch chuyển bóng tối để đến giữa cầu thang nhỉ?'
"Tôi sẽ…"
"KHÔNG."
Lucion cắt lời Hume trước khi anh ta kịp đề xuất điều gì đó.
Coi việc này như luyện tập, cậu nhấc chân bước lên từng bậc thang.
“…A!”
Ngay lúc ấy, cậu đã nhớ ra cô ta là ai.
Bethel Levisti.
Một trong những hiệp sĩ tử thần dưới trướng của trùm cuối và chính là thủ lĩnh của họ.
'Tốt lắm. Sợi chỉ đỏ hoàn toàn xứng đáng được xuất hiện.'
Trong giây lát, khóe môi Lucion hơi cong lên rồi hạ xuống.
Cậu vừa giành được một món vũ khí quan trọng của trùm cuối.
[Đi lên cầu thang và nghĩ rằng đó là luyện tập cũng không tệ đâu.]
Russell bật cười.
— Cậu muốn Ratta đẩy cậu lên không?
“Không cần.”
Lucion cứ thế, lặng lẽ bước lên từng bậc, từng bậc một, đi lên mặt đất phía trên.
* * *
Khi Lucion và những người đi cùng đã rời đi, Bethel tháo chiếc mũ giáp và kẹp nó vào bên dưới cánh tay.
Mái tóc đỏ của cô đổ xuống bờ vai.
[…Ha…]
Cô khẽ thở ra một hơi.
Dù biết rằng trong cơ thể đã chết này chẳng còn cần phải hít thở nữa nhưng thói quen khi còn sống vẫn chưa biến mất.
Bethel từ tốn đảo mắt nhìn quanh.
Phía góc trái chính là nơi cô từng nằm xuống.
Khi nhìn thấy thi thể đã mục rữa của chính mình sau khi chết đi, cô cũng không còn bận tâm nữa.
Trong lòng cô giờ đã ngập đầy oán hận đến mức không còn chỗ cho bất kỳ cảm xúc nào khác.
Thế mà giờ đây, trong đôi mắt vô cảm của Bethel lại từ từ dâng lên những giọt nước mắt.
[Giờ thì…]
Giọng cô hơi nghẹn lại.
Nàng từng dâng thanh kiếm của mình lên cho chủ nhân mà mình thề sẽ phụng sự với tất cả danh dự của một kỵ sĩ. Thế nhưng đổi lại chỉ là sự phản bội.
Cô bị biến thành vật thí nghiệm cho lời nguyền rồi bị vứt bỏ như rác rưởi.
[Đừng đau khổ nữa.]
Nhưng rồi cô lại được tái sinh thành hiệp sĩ tử thần và nắm lấy sức mạnh để vung lên lưỡi kiếm trả thù.
Với sức mạnh ấy, cô đã chém gục vô số warlock.
[Đừng đau khổ nữa.]
Với sức mạnh ấy, cô đã bảo vệ những linh hồn khốn khổ đó khỏi tay các warlock cho đến khi họ dần bị tha hóa và sa ngã.
[Xin hãy… hạnh phúc.]
Bethel cúi đầu thật sâu, bình thản mà chân thành.
Nước mắt rơi xuống đất.
Nhưng chúng không thấm vào nền đá, chỉ tan biến trong không khí.
[Xin hãy… thật hạnh phúc…]
Bethel cắn chặt đôi môi run rẩy rồi đội lại chiếc mũ giáp.
Giờ cô không còn ai để bảo vệ nữa.
Cũng chẳng còn lý do gì níu kéo cô ở nơi này nên giờ cô đã mất đi lẽ tồn tại, bước lên mặt đất.
Lucion đang đợi cô trên đó.
[Tại sao ngài lại… cầu nguyện cho họ?]
Ngay khi Bethel vừa thấy Lucion, cô cũng bất giác cất lời.
“Thì ai ở trong hoàn cảnh đó cũng sẽ như ta thôi.”
Lucion thờ ơ trả lời.
Dù cậu căm ghét những linh hồn nhưng bọn họ vốn là những kẻ bất hạnh.
Họ không chọn cái chết vì họ muốn và họ cũng chẳng chọn cách trở thành linh hồn sa ngã vì họ muốn.
Lucion phân biệt rất rõ điều đó.
[Vậy sao.]
Bethel cũng đáp lại bằng một câu nhẹ bẫng nhưng giọng nói của cô trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều so với lúc đầu.
[Ngài thật sự nghĩ như vậy ư?]
"Phải."
[Ngài Lucion.]
“Nói đi.”
Bethel lại tháo mũ giáp xuống.
Cô ấy mỉm cười rạng rỡ.
[Từ tận đáy lòng, cảm ơn ngài vì đã giải thoát tôi khỏi địa ngục này.]
Bethel đặt tay phải lên ngực trái và cúi đầu.
Đó là nghi lễ chào của một kỵ sĩ.
* * *
“Ngài Kran.”
Helon lên tiếng, dè dặt nhìn anh ta.
“Tôi không tìm được thông tin nào nên đành quay về tay trắng.”
“Lại công cốc nữa sao?”
Từ khe cửa, Stra đang lén nghe họ nói chuyện, lên tiếng.
“Stra. Đừng gây áp lực cho Helon.”
Kran liếc cô một cái.
Helon đã phải xâm nhập vào rất nhiều nơi nguy hiểm mới có được chút manh mối, điều đó chẳng dễ dàng chút nào.
“Không phải tôi muốn gây áp lực đâu… chỉ là thấy tiếc thôi. Rất tiếc.”
Stra gượng cười.
“Anh đã vất vả rồi, Helon. Không lấy được thông tin cũng đừng lo lắng quá.”
Kran vỗ nhẹ lên vai Helon, nhẹ nhàng nói.
Ngay từ đầu, họ đã chuẩn bị tinh thần đây sẽ là một hành trình dài và gian nan.
Vương quốc Keortia.
Chỉ trong khoảnh khắc đất nước của anh đã biến mất.
Là thứ gì đã làm như vậy?
Ngay cả khi nghĩ lại, cảnh tượng ấy vẫn khiến anh rùng mình.
“Tôi xin lỗi. Lần này tôi cứ tưởng đó là một thông tin đáng tin cậy.”
Helon cúi đầu hối lỗi.
“Không sao đâu, Helon. Đừng tự trách mình. Chúng ta chỉ mới thoát khỏi thân phận nô lệ và chỉ mới tiến thêm một bước thôi.”
Kran đưa tay lên, khẽ vuốt nhẹ vào cổ.
Dường như anh vẫn còn nhớ về cảm giác cái vòng cổ đen mà mình đã đeo suốt mười năm như một dấu vết không bao giờ phai.
“Rồi, còn cô, Stra. Có chuyện gì mà cô lại đến đây vậy?”
Anh chỉ gọi Helon, chứ chưa từng gọi Stra.
Stra nhăn mặt, rồi đưa cho anh một phong thư khá dày.
"Là cậu ta đã gửi đấy."
Hamel.
Khi Stra nói “cậu ta” thì chỉ có thể là người đó.
“Stra.”
Kran nhận thư rồi nói với cô.
“Biết rồi, biết rồi. Ý anh là phải gọi là ngài Hamel, phải không? Nếu cậu ta đứng ngay trước mặt tôi, tôi sẽ gọi như thế.”
“Dù thế nào đi nữa, chúng ta cũng không được quên ân huệ này.”
Kran dứt khoát nói.
Dù anh có nhắc lại điều đó bao nhiêu lần đi nữa thì vẫn không đủ.
Một warlock tên Hamel đã cứu họ ra khỏi địa ngục ấy.
Đó là sự thật không bao giờ được phép quên.
“Tôi hiểu mà. Chỉ là, chỉ là cảm thấy không thoải mái thôi.”
Stra siết chặt cánh tay mình.
Warlock.
Chỉ riêng từ ấy thôi đã đủ khiến người ta muốn tránh xa.
“Cả hai ra ngoài đi.”
Chỉ khi Helon và Stra rời khỏi phòng, Kran mới mở phong thư ra.
- Dạo này ta vừa kiếm được một mớ lớn. Vậy nên Kran ngươi có vài việc phải làm cho ta.
'Kiếm được nhiều tiền ư? Gần đây có việc gì đã xảy ra sao?'
Sự kiện đang làm cả đế quốc chấn động gần đây chính là sự xuất hiện của Thánh Lucion Cronia.
Nếu tin tức đã lan đến tận vùng biên giới xa xôi như chỗ này thì tại trung tâm đế quốc chắc chắn đã dậy sóng rồi.
'Giá mà mình được gặp một lần thì hay biết mấy.'
Kran lẩm bẩm, rồi tiếp tục đọc thư.
Cho đến giờ, mọi thông tin mà Hamel cung cấp đều là những thông tin hữu ích, không có cái nào là vô nghĩa cả.
Trong thư cũng ghi rõ những nơi anh nên đầu tư.
Kran tự hỏi liệu lần này Hamel có cung cấp thông tin dẫn đến những món hời chắc chắn không.
Hay lần trước chỉ là trùng hợp.
Khả năng của người ấy khiến Kran càng lúc càng tò mò.
- À, nhân tiện, sắp có khách tìm đến ngươi rồi đấy, hãy tiếp đón hắn ta nhé. Hắn tên là Peter, là một pháp sư phòng ngự. Tên đó dùng được đấy.
'Pháp sư phòng ngự…?'
Là loại pháp sư chuyên về phòng ngự vừa hiếm, vừa khó mời.
Cốc. Cốc.
Sau đó, anh nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên.
“Ngài Kran, chúng ta có khách. Anh ta nói mình tên là Peter.”
Helon thận trọng thông báo.
“Khi anh ta nhắc đến tên ngài Hamel, tôi đã bảo anh ta chờ một lát.”
"Đưa anh ta vào đi."
Kran nhìn lá thư trong tay.
Đúng là thời điểm hoàn hảo đến khó tin.
* * *
“…Nghĩa là trong lúc đang thám hiểm, em tìm thấy thứ này?”
Carson đặt xấp tài liệu xuống, đó là những tài liệu sẽ được dùng để kết tội Bá tước Roberio.
“Vâng, em tình cờ phát hiện ra nó trong lúc đang thám hiểm.”
Lucion bình thản đáp lại.
“Nếu anh không tin thì có thể cho hiệp sĩ đi xác minh ngay. Nhưng trước đó, hình như chúng ta có chuyện quan trọng hơn phải làm.”
Ngón tay của Lucion chỉ vào tài liệu.
“Anh, việc có thứ rác rưởi như hắn tồn tại trên đời này đã thật là ghê tởm rồi. Chúng ta phải báo lên bệ hạ ngay, đúng không?”
Đã có warlock dính líu trong chuyện này nên hoàng đế chắc chắn sẽ phải ra mặt.
“Được. Anh sẽ báo chuyện này lên bệ hạ. Em đừng lo.”
Xoẹt.
Kèm theo lời nói của Carson, một sợi chỉ xanh đã bị nhẹ nhàng cắt đứt.
Xong.
Đã giải quyết xong một tên.
